- Tướng quân chớ hiểu lầm, ta vốn là người địa phương của núi Thú Phu này, hàng năm đốn củi trên núi. Mấy ngày này Núi Thú có chiến sự, trong nhà chẳng còn đồ ăn, tiểu nhân nghĩ vào núi kiếm chút đồ ăn thôn quê đỡ đói, chứ không như lời nói của tướng quân đâu.
- Nói như vậy, ngươi rất quen thuộc địa hình Núi Thú Phu này sao?
Tiều phu lập tức ưỡn ngực: - Không dối gạt tướng quân, tiểu nhân ở đây từ nhỏ tới lớn, nhắm mắt cũng có thể đi lại trên núi.
Lưu Sấm nhíu mắt lại: - Ngươi có biết, trên núi có đường mòn nào có thể dẫn ta tới doanh trại phía trước núi được không?
- Cái này… Ánh mắt tiều phu có chút bối rối, liền cúi đầu. Lưu Sấm thấy vậy bèn nói:
- Bà con chớ kích động, ta không gạt ngươi, ta là Đại Hán hoàng thúc Lưu Sấm. Nay trên đường qua Thú Phu Sơn, không biết làm sao bị quân địch ngăn cản. Nếu như ngươi có thể nói cho ta biết đi ra sau núi, ta sẽ có trọng thưởng, tuyệt không nuốt lời.
Tiều phu do dự một lúc, hạ giọng nói:
- Nếu nói là đường mòn, tiểu nhân có biết một đường.
- Hả?
- Muốn vào núi, đi khoảng mười dặm có một con đường nhỏ, chẳng qua là một con đường ruột dê, có thể đi thẳng ra sau.
- Vậy ngươi có bằng lòng dẫn đường không? Tiều phu liếc mắt nhìn Lưu Sấm một cái, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu tướng quân đề xuất, tiểu nhân nguyện góp sức vì hoàng thúc.
Lưu Sấm sau khi nghe xong mừng rỡ, lập tức dẫn tiều phu trở về đại doanh. Lúc này, Hứa Chử cũng về tới doanh trại, vừa tới thì chửi ầm lên.
- Trọng Khang chớ để sốt ruột, bên ta mới đi ra ngoài, đã nghĩ được một kế sách. - À? Lưu Sâm chỉ vào kẻ tiều phu kia, nói với Hứa Chử:
- Vị bá tánh này có nói. Trên núi có một con đường mòn ruột dê có thể dẫn thẳng ra sau núi. Ta lĩnh một đạo nhân mã, từ đường mòn ra sau núi, đánh lén hậu doanh của quân Viên. Đến lúc đó Trọng Khang từ phía trước phát động công kích, nhất định có được một trận công thành.
Hứa Chử tỏ vẻ ngạc nhiên, sau một lúc lâu nói
- Công tử, việc này không. không bằng để ta làm - Vậy không được!
Lưu Sấm nói: - Đã mấy ngày rồi đều là ngươi đi khiêu chiến, nếu ngày mai ngươi đột nhiên không xuất hiện, tất nhiên sẽ khiến cho Triệu Độc sinh nghi.
Hứa Chử vẫn muốn nói tiếp. Nhưng Lưu Sấm lại xua tay cự tuyệt.
Sau khi hắn hỏi thăm tiều phu kia một cách kỹ lưỡng, liền hạ quyết tâm. Đêm đó, Lưu Sấm chuẩn bị sáu trăm bộ binh, lệnh chỉ đem theo đao kiếm, và mặc áo giáp nhẹ. Lưu Sấm thì dẫn Võ An Quốc và Lý Dật Phong, để cho tiều phu dẫn đường, nhân cơ hội trời còn tối thân không biết quỷ không hay đi vào sâu trong núi Thú Phu. Đi được khoảng mười dặm, thì tìm đường con đường mòn ruột dê kia.
Tuy nhiên, cái gọi là đường mòn ruột dê này gập ghềnh khó đi. Đám người Lưu Sấm lại không dám đốt lửa. Chỉ có thể lần mò đi trong bóng tối. Cũng may, tiều phu dẫn đường quen đường. Thỉnh thoảng còn ở phía trước nhắc nhở, mới khiến cho đám người Lưu Sấm có thể loạng choạng đi trong đường mòn. Đi trên đường mòn cũng đã được nửa đêm, ước chừng đến đầu giờ Dần cũng đã đi được ba giờ đồng hồ, tiều phu đột nhiên dừng bước lại.
- Hoàng thúc mời xem, những ánh lửa lốm đôm phía trước kia, chính là hậu trại của quân Viên. Lưu Sấm thở hổn hển, đưa tay lên chắn mắt nhìn ra xa quan sát. Quả nhiên không sai, theo hướng chỉ tay của tiều phu, có thể nhìn thấy một góc doanh trại. Do doanh trại này nằm trong núi, Triệu Độc cũng thật không ngờ, Lưu Sấm vậy có thể tìm được người, vây quanh hậu doanh của y, cho nên thủ vệ cực kỳ lơi lỏng.
Sau khi Lưu Sấm cám ơn tiều phu, liền dẫn người yên lặng đi ra ngoài hậu doanh. Cổng của Viên môn chỉ có hai tên quân sĩ trị thủ, tuy nhiên bóng đêm chìm xuống, hai tên quân sĩ này tựa vào cột trụ của Viên môn, rồi chợp mắt một lát.
Lưu Sấm xua tay, Võ An Quốc và Lý Dật Phong bò lên phía trước, yên lặng đi tới bên hai quân sĩ kia, chẳng tốn chút sức lực nào đã xử lý xong hai tên quân sĩ đó. Lưu Sấm theo sau dẫn người tìm vào trong doanh, hắn liếc nhìn chung quanh một cái, thấy bên trong yên tĩnh vắng vẻ. Một đống lương thảo chất tại một chỗ, nhưng không thấy lính tuần tra, hắn khoát tay ra hiệu, lấy ra dầu hỏa đựng trong túi tưới lên trên đống lương thực rồi đốt. Những binh sĩ còn lại, cũng đều lấy dầu hỏa mang theo người ném vào đống lương thực kia, trong chớp mắt đã thấy toàn bộ hậu doanh ánh lửa hừng hực, lửa cháy ngút trời.
- Cháy rồi, cháy rồi!
Viên quân trong trại đang ngủ mơ thì bừng tỉnh, lập tức loạn thành một đám. Lưu Sấm thừa dịp dẫn người xông vào trong trại, không nói hai lời, gặp người là giết, gặp người là chém.
Triệu Độc đang ngủ say thì bị thân quân đánh thức. Nghe thấy doanh trại bị cháy, y hoàng loạn sợ hãi, vội vàng chân trần lao ra ngoài. Nhưng vào lúc này, chợt nghe một trận tiếng hô hào từ ngoài sơn trại truyền đến.
Hóa ra, là Hứa Chử mà đã chờ từ lâu, thấy Viên quân bị cháy trong trại, lập tức phát động thế công. Hoắc Nô vội vàng tới trước mặt Triệu Độc, lớn tiếng nói: - Tướng quân, quân tặc tập kích trại ư?
Triệu Độc mặt tái nhợt lạnh lùng nói: - Hoắc Nô, ngươi lập tức dẫn người ra hậu doanh dập lửa, ta dẫn người lên trước nghênh địch. - Vâng!
Hoắc Nô đem theo Tuyên Hoa đại phủ dẫn một đội Viên quânchạy tới hậu doanh. Mà Triệu Độc nhanh chóng bước tới trại, chỉ huy Viên quân chống cự đợt công kích của Hứa Chử.
Hoắc Nô khi tới hậu doanh, lửa đã không thể nào khống chế nổi. Viên quân trong doanh hoảng loạn cả một đám, chạy trốn tứ phía. Hoắc Nô từ xa đã thấy trong ngọn lửa, có một đại hán cầm đại đao trong tay chạy nhanh trong đám người, chạy đến đâu máu cháy đến đó.
Đến lúc này, Hoắc Nô vẫn chưa biết được chuyện gì đã xảy ra? Y vội vàng la lên, xách búa xông tới, ngăn cản đường đi của đại hán kia.
- Tặc tướng phương nào, sao dám tới đây gây chuyện?
Y vắt búa lên người, lớn tiếng hét. Lưu Sấm chém giết đến hưng khởi, gặp Hoắc Nô cản đường bên cạnh, không nói hai lời, lót bước lên trước, luân đao mà chém. Hoắc Nô vội nâng búa đỡ, chỉ nghe một tiếng nổ vang, từ trên Giáp Tử kiếm truyền đến một lực rất lớn, khiến y phải lùi lại mấy bước, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Gã này làm sao lại hung dữ như vậy? Y muốn cất lời, nào biết được Lưu Sấm lại không cho y cơ hội, sau một đao không thành, y dậm chân cất bước, thuận theo thế đao xuất chiêu hoành đảo thiên quân. Giáp Tử kiếm kéo theo một tiêng rít xé rách không khí, Hoắc Nô vội nâng búa đỡ lấy. Chỉ có điều lần này, trong nháy mắt Giáp Tử kiếm bổ lên búa, Lưu Sấm đột nhiên tay run lên, vốn dĩ một đao vô cùng mãnh liệt, nhưng đột nhiên bị cuốn nhu, đại đao đang chiếm một chút ưu thế, một đường kéo xuống, nói ra rất nhẹ nhàng và khéo léo, chứa đựng sự biến ảo ảo diệu.
Hoắc Nô không lường trước được Lưu Sấm trong tình huống này lại không ngờ lại biến chiêu như vậy, trốn tránh không kịp chỉnghe răng rắc một tiếng, Giáp Tử kiếm chém thân mình của Hoắc Nô thành hai khúc. Hoắc Nô kêu thảm một tiếng rồi ngã trong vũng máu, ruột gan từ miệng vết thương mà rơi hết xuống đất.
- Ta là Lưu Sấm!
Đây là một âm thanh cuối cùng mà Hoắc Nô nghe được. Cũng không biết vì sao, khi mà y nghe được âm thanh này, trong lòng lại cảm thấy thoái mái phần nào.
- Hóa ra y chính là Phi Hùng!
- Hoắc tướng quâ chết rồi, Hoắc tướng quân bị giết chết rồi!
Viên quân tới chữa cháy cùng với Hoắc Nô thấy Hoắc Nô cả ba hiệp đã nằm trong vũng máu, lập tức tỏ ra sợ hãi, liên tục kêu gào. Những tiếng la hét này lại khiến cho Viên quân vốn dĩ đang hoảng loạn càng thêm hoảng loạn hơn…
Triệu Độc ở trại trước triệu tập người ngựa ngăn cản quân Hán, chợt nghe đại loạn ở hậu doanh, trong lòng bỗng vụt nhói lên một cái. Đằng sau những tiếng sau gáo thảm thiết liên tiếp, một đội quân Hán từ trong hậu doanh xông ra, Lưu Sấm xung ngựa lên trước, Võ An Quốc và Lý Dật Phong đi theo hai bên, ở phía sau bọn họ, 600 quân Hán lao ra như mãnh hổ, chém giét đến Viên quânmột trận đại loạn. Cùng lúc đó, Hứa Chử dẫn người xông vào Viên môn…
Triệu Độc thấy đại thế đã mất, quay đầu bỏ chạy. Chỉ có điều lần này y vừa đi, quân Viên như rắn mất đầu, chết dưới bàn tay chém giết của Lưu Sấm và Hứa Chử, quân lính cũng mau chóng tan rã. Núi Thú Phu cháy lớn, ước chừng đã cháy trong hai canh giờ. Khi trời sáng thì Núi Thú Phu đã trở thành một đống hoang tàn. Lưu Sấm dẫn theo Võ An Quốc và Lý Dật Phong đi trong đống hoang tàn, thấy vô số thi thể năm la liệt bên trong đống hoang tàn đó mà lòng người không khỏi bùi ngùi xúc động. Không đúng, hắn biết rõ đây không phải là lúc xúc động.
Quét dọn xong bãi chiến trường, Lưu Sấm liền gọi Hứa Chử - Lão hổ ca, chúng ta nán lại Núi Thú Phu vài ngày, Viên quân tất nhiên đã phát hiện. Việc cấp bách lúc này là cần mau chóng đi núi Cú Chú, để tranh Viên quân ở Thái Nguyên tới cứu viện. Ngươi lập tức dẫn một bộ binh mã, kị binh nhẹ xuất kích.
Ba ngày sau, bắt buộc phải đánh hạ được núi Cú Chú