Viên Hi cũng biết rõ, y bức bách Chân thị như vậy, giống như mổ gà lấy trứng.
Của cải trong nhà Chân thị nhiều đến bao nhiêu?
Viên Hi thân là con trai của Viên Thiệu, con rể của Chân gia làm sao có thể không biết? Nhưng y không có lựa chọn nào khác. Nếu Chân thị không giúp đỡ y, y liền thật sự xong rồi. Dưới gối Viên Thiệu, Viên Đàm Viên Thượng đang tranh đấu kịch liệt. Viên Thượng còn đỡ một chút, nhưng Viên Đàm lại coi Viên Hi như cái đinh trong mắt. Nguyên nhân thì cũng rất đơn giản. Viên Hi vẫn tuân thủ nghiêm ngặt trung lập, vừa không giúp Viên Đàm, cũng không giúp Viên Thượng. Y vốn định sinh tồn ở trong khe cầu hẹp, nhưng đôi khi, việc ba phải này cũng không dễ làm. Y muốn không giúp ai cả, nhưng trên thực tế lại chẳng khác gì là đắc tội hai bên.
Ngẫm lại xem, thuộc hạ của Viên Thiệu có mưu sĩ võ tướng cũng bắt đầu thể hiện thái độ phe phái.
Ngoại trừ số ít vài lão nhân đức cao vọng trọng, hoặc đi theo Viên Thiệu đã lâu không có tỏ rõ lập trường, thì ngay cả danh sĩ Dĩnh Xuyên như Tân Bình, Tân Bì đều muốn lựa chọn lập trường. Viên Hi chỉ là con vợ kế, luận năng lực cũng không tính xuất sắc, luận danh vọng càng không so được đám người Tân Bình. Dưới loại tình huống này, ngươi là một con vợ kế lại có tư cách gì ba phải? Ngươi đây không phải là ba phải, rõ ràng là dụng tâm kín đáo.
Viên Thượng đối với Viên Hi còn đỡ một chút, nhưng Viên Đàm...
Mà nay Viên Thiệu chiến bại ở Quan Độ, đang lúc nổi nóng.
Viên Hi đã đánh mất U Châu, nếu không làm ra đủ khí độ, Viên Thiệu sao có thể tha cho y?
Chân gia tuy rằng kết thân gia với y, nhưng Viên Hi cũng không để trong lòng, không bức bách Chân gia, chẳng lẽ đi bức bách Viên Thượng, Viên Đàm? Đó mới là muốn chết.
Dù sao Chân gia và Viên Hi đã thành châu chấu trên một đường thẳng, theo Viên Hi thấy, y không có lựa chọn nào khác, Chân gia cũng không có lựa chọn.
Từng chiếc xe ngựa chậm rãi lái vào trong thành Bắc Bình, hai người Chân Nghiêu và Chân Tín đi tới trước mặt Viên Hi, khom người thi lễ.
- Nhị công tử, lương thảo đã áp giải lại đây... Chỉ có điều thời gian quá mức gấp gáp, đám đầu tiên chỉ có sáu ngàn thạch lương thảo.
Tất cả đồ quân nhu khí cụ vẫn còn đang chuẩn bị. Trước khi chúng ta lên đường, mẫu thân bảo chúng ta khẩn cầu Nhị công tử có thể cho thêm chút thời gian, nếu không rất khó có đủ vật phẩm Tề Nhị công tử cần thiết. Mặt khác, mẫu thân nói những vật tư này như nỏ lớn, xe bắn đá cùng với quân giới áo giáp, không quá dễ dàng áp giải, phải muộn mấy ngày mới có thể đưa tới.
Viên Hi hòa nhã nói: - Hai vị hiền đệ không cần đa lễ, mẫu thân khó xử ta cũng hiểu, muộn mấy ngày cũng không coi là đại sự.
Đã gần vào tháng mười một, tuyết bay đầy trời.
Nhìn ngoài thành trắng xoá, Viên Hi cũng cảm thấy có chút phiền muộn.
Cũng may lương thảo đã đưa tới. Trong khoảng thời gian ngắn không cần vì lương thực mà phát sầu. Đây cũng coi như là một vạn hạnh trong bất hạnh! Lương thảo tới kịp, quân tâm sẽ không bị dao động nữa. Trong tay mình còn có hơn vạn binh mã, dựa vào thành Bắc Bình cũng có thể ổn định đầu trận tuyến. Đợi sau khi Viên Thiệu dẫn binh về Hà Bắc, quân Hán tất nhiên sẽ lui lại. Đến lúc đó Viên Hi liền có thể nắm giữ quyền chủ động, cũng không tin không đoạt lại được Ngũ Nguyễn Quan, rửa sạch khuất nhục.
Đêm đó, Viên Hi thiết yến ở trong phủ nha, khoản đãi Chân Nghiêu và Chân Tín.
Trong bữa tiệc, Chân Tín giống như là tùy ý mà hỏi: - Nhị công tử, nghe nói Viên Công sắp sửa trở về Nghiệp Thành rồi hả?
Viên Hi lắc đầu: - Hai ngày trước nhận được tin tức, phụ thân đã lui về Lê Dương.
Nhưng thân thể ông không tốt lắm, sau khi đến Lê Dương thì bị bệnh, phỏng chừng cũng sẽ không lập tức trở về Nghiệp Thành ngay. Tháo tặc giả dối, lại đánh lén đường vận chuyển lương thực, nếu không, trận chiến này thất bại sao được? Yên tâm đi, đợi thân thể phụ thân chuyển biến tốt lên, sau khi trở lại Nghiệp Thành, không bao lâu, chắc chắn sẽ tái chiến cùng Tào Tháo kia.
Chân Tín nghe vậy, tròng mắt hơi híp lại.
Y quay đầu liếc mắt nhìn Chân Nghiêu một cái, gật gật đầu với Chân Nghiêu.
- Đúng rồi, Tiểu Mật hiện giờ tốt chứ?
Viên Hi được lương thảo, tâm tình chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, sau khi quá rượu ba tuần, liền không kìm nổi mở miệng hỏi.
Lại nói tiếp, Viên Hi thật ra rất thích Chân Mật.
Không nói đến Chân Mật xinh đẹp không gì sánh được, tính cách cũng tốt, ôn lương hiền thục, tuyệt đối có phong phạm tiểu thư khuê các. Nhoáng lên một cái đã hơn nửa năm không được gặp Chân Mật, trong lòng Viên Hi cũng có chút nhớ mong.
Chân Nghiêu vội vàng nói: - Ngũ tỷ rất khỏe, chỉ có điều mấy ngày trước đây thời tiết chuyển biến, ngẫu nhiên bị phong hàn, cho nên có chút không khỏe.
- Như vậy à...
Viên Hi nói: - Vậy để nàng nghỉ ngơi tạm bên đó cho tốt.
Y không tiếp tục hỏi chuyện của Chân Mật nữa, cùng huynh đệ Chân gia nâng ly cạn chén.
Chén đi chén lại, không bao lâu Viên Hi uống nhiều rượu, được hai tỳ nữ nâng về trong phòng nghỉ ngơi.
Hai người Chân Nghiêu và Chân Tín cũng cáo từ rời đi, khi đi ra phủ nha, sắc trời đã tối.
Tuyết rơi xuống như trước, tuy nhiên thế tuyết cũng không phải rất lớn.
Chân Nghiêu và Chân Tín nhìn nhau, Chân Nghiêu liền dẫn người quay lại trạm nghỉ chân. Sau khi y trở lại trạm nghỉ chân, sai người chuẩn bị rượu, rồi sau đó tự mình mang đến cửa thành lầu Bắc Bình, mượn danh nghĩa Viên Hi, khao quân coi giữ trên cổng thành.
Bất kể nói thế nào, Chân Nghiêu cũng là cậu em vợ của Viên Hi.
Y tự mình đích thân đến khao, khiến cho quân tốt trên cửa thành lầu không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Mấy ngày nay, bọn họ ra trấn Bắc Bình thành, đối mặt với quân Hán luân phiên khiêu chiến, cũng luôn lo lắng hãi hùng. Trời lạnh như thế, còn có tuyết rơi, có cơm rượu để khao bụng, tướng sĩ Viên quân trên thành tất nhiên không thể cự tuyệt, liên tục nói lời cảm tạ với Chân Nghiêu, liền đều tự nhận lấy rượu.
Chân Nghiêu thì sai người ở một bên hầu, y cùng tướng phòng giữ cửa thành lầu vào trong quyển động uống rượu.
Thời gian dần trôi qua.
Viên tướng kia cũng uống không ít rượu...
Đột nhiên, nghe trên cửa thành lầu truyền đến tiếng gọi ầm ĩ liên tiếp: - Tướng quân, có quân địch!
Tướng phòng giữ cửa thành nghe vậy, vội nghiêng ngả lảo đảo chạy ra quyển động, theo đường lớn đi lên thành lâu. Chân Nghiêu cũng đi theo tướng phòng giữ kia đến trên cổng thành, chỉ thấy ngoài thành có một chi quân Hán đang nhanh chóng tới gần.
- Mẹ cái lũ kẻ tặc U Châu mọi rợ, sống yên ổn chút không được sao?
Viên tướng kia không kìm nổi chửi ầm lên.
Nhưng không đợi y phát ra mệnh lệnh, đã thấy trong thành đột nhiên lửa cháy dữ dội.
Viên tướng ngẩn ra, vội vàng cao giọng quát hỏi: - Nhanh đi điều tra rõ, chỗ nào bị cháy, rồi lập tức thông bẩm Nhị công tử...
- Không cần, ta biết chỗ nào bị cháy.
Chân Nghiêu vẫn đi theo phía sau viên tướng, trong tay cũng rút ra bảo kiếm.
Viên tướng kia nghe vậy ngẩn ra, đột nhiên xoay người. Nhưng không đợi y kịp phản ứng, Chân Nghiêu tiến lên một bước, một kiếm đâm trúng ngực của y.
Một chùm máu tươi ấm áp phun lên mặt của Chân Nghiêu.
- Viên Hi bức bách Chân gia ta quá đáng, hôm nay Chân gia ta sẽ phản Viên thị của gã.
Ai dám lộn xộn, đừng trách ta lòng lang dạ sói... Người tới, mở cửa thành cho ta, đón binh mã Hoàng thúc vào thành.
Đi theo hỗ trợ ở bên cạnh Viên Hi đều là hào sĩ được lão phu nhân chọn kỹ lựa khéo từ Chân gia mà đến, võ nghệ cao cường, dũng mãnh thiện chiến.
Chân Nghiêu vừa động thủ, đám hỗ trợ này liền rút ra binh khí, một trận chém giết xảy ra.
Sĩ tốt Viên quân vẫn chưa kịp tỉnh táo lại, Chân Nghiêu đã mang người đi vào bên cạnh bàn tời, chuyển động bàn tời, mở thành cửa ra.
Triệu Vân sớm được Điền Thích thông tri, nhìn thấy cửa thành mở ra, không nói hai lời, dẫn binh mã liền giết vào trong thành...
- Ta là Thường Sơn Triệu Vân. Ai dám ngăn cản ta?
Triệu Vân ở trên ngựa hét to, tướng sĩ Viên quân lại đều né tránh.
Một trận chiến Diêm Hương, ngựa Triệu Vân đạp liên doanh đã khiến tướng sĩ Viên quân bị dọa vỡ mật. Hiện giờ này Triệu Tử Long lại giết vào trong thành, một đám bại tướng ai dám tiến lên ngăn trở.
Cùng lúc đó, Chân Tín mang theo một nhóm người, phóng hỏa đốt cháy lương thảo trong giáo trường.
Chân Nghiêu nói là tặng mười ngàn thạch lương thảo, nhưng trên thực tế, ở bên trong mười ngàn thạch lương thảo này, lương thảo thực sự cũng không phải rất nhiều, bên trong chứa đầy cỏ khô củi lửa và vật nhóm lửa. Binh sĩ Viên quân trông coi lương thảo không nghĩ tới Chân gia này lại phản Viên Hi, cho nên không hề phòng bị, liền bị Chân Tín thuận lợi đánh vào giáo trường, phóng hỏa đốt cháy... Thế lửa rất mạnh! Lần này Chân gia mưu đồ đã lâu, xe lương thực gặp lửa liền cháy. Thời gian trong nháy mắt, toàn bộ giáo trường đều bị biển lửa nuốt hết, sĩ tốt Viên quân càng kinh hoảng thất thố, không biết nên làm thế nào cho phải.
Cũng ngay vào lúc này, Triệu Vân giết vào trong thành.
Viên quân Bắc Bình sớm thành chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ. Gặp tình huống như vậy, không nói hai lời liền vứt khí giới đầu hàng.
Chân Nghiêu từ trên đầu thành chạy xuống, sau khi hội hợp cùng Triệu Vân liền đi phía trước dẫn đường, lao thẳng tới phủ nha.
Viên quân trú đóng ở ngoài thành cũng nhìn thấy được Bắc Bình bốc cháy.
Tướng lĩnh Viên quân lập tức suất bộ tới rồi cứu viện, nào biết được Lục Tốn, Hách Chiêu đã sớm mai phục thỏa đáng ở trên đường, khi Viên quân đến thì lập tức đón đầu chặn giết.
Trải qua một trận chiến Diêm Hương, sĩ khí Viên quân đã sớm lạnh băng.
Cho nên sau khi bọn chúng gặp lại quân Hán, gần chưa kịp chống cự gì thì rất nhanh đã tan tác bỏ chạy.
Nhân số Viên quân tuy nhiều nhưng lại cũng không thể chiến một trận.
Hách Chiêu lĩnh 800 Hãm Trận trực tiếp đánh tan đối phương ở chính diện. Lục Tốn thì suất bộ theo hai cánh giáp công, làm cho binh mã Viên quân chạy trốn bốn phía...
Viên Hi bừng tỉnh từ trong giấc ngủ, tóc tai bù xù chạy ra khỏi phòng.
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì, đến tột cùng là nơi nào bốc cháy?
Một gã gia tướng Viên gia chạy đến trước mặt Viên Hi, lớn tiếng nói: - Nhị công tử, việc lớn không tốt... Huynh đệ Chân gia tạo phản!
- Cái gì?
Viên Hi lúc này còn chưa tỉnh rượu, nghe vậy, liền tức miệng mắng to: - Ngươi nói bậy bạ gì đó, Chân gia sao có thể tạo phản?
- Thật sự, huynh đệ Chân gia thật sự phản rồi.
Chân Tín mang người đốt lương thảo trong thành, Chân Nghiêu kia thì mở cửa thành ra, dẫn mọi rợ Liêu Đông vào trong thành... Mà nay, mọi rợ Liêu Đông đang tới hướng phủ nha rồi, cầm đầu đó là Thường Sơn Triệu Tử Long. Nhị công tử, xin hãy nhanh chóng rút lui khỏi đây, chúng ta nguyện liều chết bảo hộ công tử bỏ chạy.
Viên Hi không kìm nổi nuốt nước miếng một cái, lập tức tỉnh rượu.
Chân gia sao lại tạo phản?
Chân gia sao có khả năng tạo phản, bọn họ tại sao lại có thể tạo phản!
Viên Hi lập tức giận không kiềm được: - Lẽ nào Chân gia muốn chết phải không...
Tuy nhiên lúc này không phải thời điểm y phát giận. Viên Hi nghe nói quân Hán đã giết vào trong thành, liền biết bại cục đã định, không thể xoay chuyển. Vốn là một đám tàn binh bại tướng sĩ khí đã hạ thấp, hiện giờ ngay cả Chân gia cũng phản rồi, tướng sĩ Viên quân đã sớm không lòng dạ nào chống cự.
Tiếng kêu, tiếng chém giết càng ngày càng gần.
Trong lòng Viên Hi biết, nếu y không đi thì không còn kịp rồi.
Y không nói hai lời, chân trần liền chạy xuống bậc thang.
Sớm có người dắt chiến mã tới, sau khi Viên Hi trở mình lên ngựa, dưới sự bảo vệ của gia tướng lập tức quay đầu chạy về hướng cửa sau phủ nha.
Từ cửa sau đi ra, Viên Hi sớm thất kinh. Sau khi y nhìn rõ phương hướng, giơ roi đánh ngựa từ trong hẻm nhỏ lao ra, lại không nghĩ mới từ cửa ngõ lao ra, ngựa hí một tiếng kinh hoàng, ngã quỵ xuống đất. Hoá ra, tại cửa ngõ đã có người bày ra dây thừng chắn chân ngựa, Viên Hi lập tức ngã xuống, cả người đều mờ mịt, có chút mơ hồ. Trong thoáng chốc, y liền thấy có mấy người mặc tùy tùng trang phục Viên quân chạy tới, vì thế la lớn: - Ta là Viên Hi, ai tới cứu ta? Mau dẫn ta rời khỏi, ta chắc chắn có trọng thưởng...
- Nhị công tử, nhìn rõ xem ta là ai.
Người cầm đầu trầm giọng hô lớn, Viên Hi ngưng thần nhìn lại, thất thanh nói: - Tín cậu?