Lập tức, Tiên Vu Phụ triệu đến Mi Chúc và Gia Cát Quân, tỏ vẻ nguyện ý quy thuận Lưu Sấm.
Sau đó y phái người hộ tống Điền Dự và Mi Chúc cùng trở về Lâm Du, bề ngoài nói là đến chúc phúc cho Lưu Sấm, bởi vì Lưu Sấm chính là sắp cưới thiếp thê Tào Hiến và Triệu Diễm. Còn về chuyện tư, Điền Dự chính là hướng Lưu Sấm xin binh, nghĩ cách đánh lén Ung Nô, để phòng ngừa gây rối từ Trương Cáp. Tuy nhiên để tăng thêm lòng tin của Tiên Vu Phụ, Gia Cát Quân xung phong nhận việc ở lại Thổ Ngân, rồi tỏ vẻ hướng Tiên Vu Phụ, nguyện ý trợ giúp y tru sát Ô Diên.
Điều này cũng đã khiến cho Tiên Vu Phụ càng thêm yên tâm, rồi chuẩn bị tốt trọng lễ, hướng Lưu Sấm quy hàng.
Có Mi Chúc và Triệu Vân bậc này quan hệ tồn tại, Điền Dự ở Lâm Du tự nhiên là nhận được long trọng tiếp đãi của Lưu Sấm.
Điền Dự sau khi gặp mặt Lưu Sấm xong, liền nói ra cách nghĩ trong nội tâm của y.
Trên thực tế, từ năm trước sau khi y tiếp đãi Triệu Vân và Mi Chúc xong, một mực vẫn quan sát hành động của Lưu Sấm ở Liêu Đông. Chỉ có điều y không ngờ tới, Lưu Sấm trong ngắn ngủi mấy tháng, liền bình định được Liêu Đông, còn mở mang bờ cõi công phá được Cao Cú Lệ, khiến cho Cao Cú Lệ được nhập vào bản đồ Đại Hán.
Điểu này càng khiến cho cảm quan của Điền Dự đối với Lưu Sấm thêm tốt.
Từ trong tâm mà nói, Điền Dự có chút chủ nghĩa dân tộc, tuy rằng không cấp tiến như Công Tôn Toản, nhưng đối với người Hồ, một mực vẫn luôn có địch ý.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước y phụ tá cho Công Tôn Toản, nguyện ý vì Công Tôn Toản hiệu lực.
Người Hồ, lòng lang dạ sói, tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác.
Chỉ là Điền Dự càng hiểu được nhượng bộ và thỏa hiệp, mà không một mực cứng rắn, mạnh mẽ như Công Tôn Toản. Hơn nữa cộng thêm sau này Công Tôn Toản giết chết Lưu Ngu, sự việc liền phát sinh thay đổi. Y không còn là Bạch Mã tướng quân muốn ngăn lại Hồ Lỗ nữa, càng khiến cho Điền Dự cảm thấy thất vọng về Công Tôn Toản.
Hiện tại, Lưu Sấm đối với người Hồ sử dụng chính sách cây gậy to và củ cà rốt, một tay quy hóa, một tay cứng rắn, mạnh mẽ. khiến cho Điền Dự có chút tán thưởng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao y nguyện ý quy thuận Lưu Sấm.
Tuy nhiên trước đó, y nhất định phải lập được nhiều công cao, mới có thể có được sự coi trọng của Lưu Sấm.
Ung Nô, là quê hương của Điền Dự, đồng thời cũng là thị trấn quan trọng Ngư Dương.
Chỉ cần có được Ung Nô, liền có thể ngăn cản được Trương Cáp ở ngoài Hữu Bắc Bình, điều này đồng dạng cũng có thể thỏa mãn nguyện vọng trong nội tâm của Tiên Vu Phụ.
Lưu Sấm sau khi nghe xong kế sách của Điền Dự Xong, liền lập tức vỗ tay khen ngợi.
- Quốc Nhượng cho rằng, cần đến bao nhiêu binh mã mới có thể có được Ung Nô.
Điền Dự suy nghĩ một chút nói: - Nguyện mời Tử Long cùng ta đồng hành, nhất định có thể có được Ung Nô.
Lưu Sấm nghe xong, cười lớn!
Hắn nhìn thoáng qua Triệu Vân đang nóng lòng đứng ở một bên. Trong lòng đã đồng ý.
Điền Dự và Triệu Vân đã có giao tình từ xưa. Hơn nữa lúc trước từng đi theo Lưu Bị chinh chiến Từ Châu. Ăn ý giữa hai người đương nhiên không cần phải nói nhiều.
Hơn nữa, Triệu Vân cũng vẫn một mực có hy vọng, có thể độc lĩnh một đội quân.
Muội muội Triệu Diễm gả cho Lưu Sấm, hoặc nhiều hoặc ít có chút ngoài dự liệu của Triệu Vân.
Nhưng mặc kệ như thế nào, quan hệ của Triệu Vân và Lưu Sấm cũng đã tiến thêm một bước, địa vị ở trong Hán thất cũng thuận theo đó mà có được đề cao.
Vấn đề duy nhất đó là, sau khi Triệu Vân quy thuận Lưu Sấm còn chưa lập được nhiều công lao lớn.
Mặc dù thống soái Phi Hùng thiết giáp kỵ binh, nhưng so với những người khác, cuối cùng vẫn có chút chưa đủ kinh nghiệm lý lịch, khó có thể chân chính phục chúng. Nếu muốn chân chính đứng vững bàn chân, vậy nhất định phải có được công huân ở trong tay. Nhìn ở điểm này, Triệu Vân thậm chí còn chưa so sánh được với đám người Từ Thịnh, trong lòng đương nhiên là cũng có chút nóng vội rồi. Y hy vọng có thể nhanh nhất đứng vững gót chân, có được trọng dụng, đồng thời cũng hy vọng nhờ có được công lao. Mà cũng khiến cho muội muội càng được sủng ái hơn.
- Tử Long có nguyện đi cùng?
Lưu Sấm còn chưa dứt lời, Triệu Vân liền nhanh chân bước ra, khom người nói: - Vân nguyện giành lấy Ung Nô dâng lên hoàng thúc, nhất định không để Trương Cáp kia vượt qua Ung Nô nửa bước.
Triệu Vân, Điền Dự!
Đối với một bộ đôi tổ hợp này, Lưu Sấm tự nhiên là phi thường yên tâm.
Hắn cũng muốn địa vị của Triệu Vân mau chóng được tăng lên, vậy thì trận chiến Ung Nô cũng không thể ai khác ngoài Triệu Vân.
Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút, liền lập tức ra quyết định.
Hắn phong Triệu Vân làm chủ tướng, Điền Dự là chủ bộ, thống soái một ngàn Phi Hùng thiết giáp kỵ binh, mà sau đó lại phong Phu Dư quốc vương tử Ma Dư làm phó tướng, dẫn năm nghìn Phu Dư quốc kỵ binh hiệp trợ Triệu Vân. Sáu nghìn binh mã, cướp lấy Ung Nô là không thành vấn đề. Phu Dư quốc sau khi liêp hợp cùng Lưu Sấm, Ma Dư dẫn bảy nghìn binh tiến đến tương trợ, nhưng một mực vẫn chưa được chinh chiến, cũng khiến cho trong lòng Ma Dư này cảm thấy vô cùng nôn nóng.
Y đến Liêu Đông, là vì Phu Dư quốc giành được càng nhiều nhiều lợi ích.
Nhưng đến hiện tại một tấc công lao cùng chưa lập, làm sao có thể đề xuất yêu cầu với Lưu Sấm?
Hiện tại đã có cơ hội vì Lưu Sấm chinh chiến, Ma Dư cũng hết sức cao hứng. Đồng thời quan hệ của y và Triệu Vân cũng không tệ, cho nên cũng sẽ không sinh ra mâu thuẫn.
Sau khi phái ra Triệu Vân, Lưu Sấm lại lệnh thếm Thái Sử Từ, Từ Thứ xuất lĩnh qua Lư Thủy, tụ tập đồn trú tại Hữu Bắc Bình, huyện thành Hải Dương.
Chỉ đợi Tiên Vu Phụ giết Ô Diên, liền có thể tiến quân thần tốc, chiếm lĩnh Từ Vô.
Nhưng mà, thuận theo sự đại khai sát giới của Tào Tháo, tru sát đám người Đổng Thừa, sau khi tin tức được truyền đến Liêu Đông, Lưu Sấm lập tức ý thức được, Tào Tháo tuyệt sẽ không dừng tay, ngồi nhìn hắn ở U Châu thuận lợi phát triển. Điều này cũng khiến cho Lưu sấm càng thêm ý thức được thêm vài phần cẩn thận, vì thế vội vội vàng vàng tìm Quản Hợi, mời ông đi đến trấn thủ Liêu Đông.
Từ sau khi nhập Liêu xong, Quản Hợi liền dần dần buông thả binh quyền, biểu hiện nhạt dần.
Ông một mực vẫn ở Cô Trúc thành, mỗi ngày trôi qua có chút tiêu dao khoái hoạt, hơi có chút tư thế dưỡng lão rồi.
Nhưng Lưu Sấm lạy thấy, năng lực của Quản Hợi có lẽ không thể so sánh bằng với người khác, nhưng nếu nói đến thật mật, không ai có thể bằng.
- Hợi thúc, Liêu Đông vừa định, rất nhiều việc bị gác lại đang cần làm.
Mặc dù có Trường Văn Tử Sơn và Nguyên Cát trấn thủ ba quận Liêu Đông, nhưng cháu vẫn còn có chút không yên tâm.
Cháu vốn không muốn Hợi thúc lại thêm lao tâm, nhưng hiện tại trận chiến U châu đã bắt đầu, Liêu Đông tuyệt đối không thể phát sinh hỗn loạn, duy chỉ còn cách để thúc phụ vất vả một chuyến, thay cháu trấn thủ Liêu Đông, cháu đây mới có thể yên tâm lớn mật dụng binh đối với U Châu, tránh về sau phải lo hậu họa.
Lưu Sấm đem lời nói đến mức độ này, Quản Hợi sao lại có thể có khả năng cự tuyệt.
Tuy rằng ông đã cưới thê thành gia, nhưng trong lòng của ông, Lưu Sấm mới chính là con trai của ông...
Ngay lập tức, Quản Hợi không nói hai lời liền đáp ứng ngay.
- Mạnh Ngạn muốn ta nhập Liêu, có phân phó gì không?
Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói: - Ngày nay Liêu Đông Công Tôn thị mặc dù đã bị diệt trừ, nhưng mà Công tôn thị ở Liêu Đông kinh doanh đã nhiều năm, môn sinh xưa còn nhiều, lúc trước cháu vì duy trì để Liêu Đông vững vàng, cho nên vẫn chưa từng đại khai sát giới, cũng chưa đối với các quan lại ở Liêu Đông tiến hành đại quy mô đổi mới.
Trước mắt xem ra, những tên gia hỏa đó tựa hồ cũng thành thật.
Nhưng khó tránh khỏi trong đó sẽ có tử sĩ của Công Tôn thị, sở dĩ một mực vẫn không hề có hành động gì, là vì chưa tìm được cơ hội.
Cho nên sau khi thúc phụ đến Liêu Đông xong, xin cùng Trọng Đạt phối hợp nhiều hơn, tìm những nhân tố không ổn định ở Liêu Đông và sau đó triệt để diệt trừ.
Trường Văn năng lực xuất chúng, nhưng có nhưng lúc, hơi có vẻ văn nhược và cổ hủ, vậy nên nhờ đến Bảo Đao của thúc phụ, giúp cháu diệt trừ bụi gai...
Quản Hợi nghe xong lập tức cười cười.
Ông hạ giọng nói: - Mạnh Ngạn yên tâm, ta đã biết nên làm như thế nào.
Cái khác ta không dám cam đoan, nhưng ta có thể cam đoan với cháu, chỉ cần lão thúc ta đây còn sống, nhất định bảo vệ Liêu Đông vô sự, tuyệt sẽ không có biến cố.
Liêu Đông, có Trần Quần, có Tuân Khuông, có Bộ Chất, có Diêm Nhu, Bàng Đức và Ngụy Diên.
Nếu còn cộng thêm một Quản Hợi nữa, xem ra cũng sẽ không còn có vấn đề gì nữa.
Lưu Sấm sau khi an bài mọi việc thỏa đáng ở Liêu Đông, cũng coi như là an lòng...
Cuối tháng sau năm Kiến An thứ năm, Tiên Vu Phụ giả danh Viên Hi, mời Ô Diên đến thảo luận chuyện chống đỡ đối với Lưu Sấm, ở tiệc rượu tự nhiên phát sinh sự cố, chém giết Ô Diên.
Sau đó, Thái Sử Từ nhanh chóng binh tiến Từ Vô, quân tiên phong thẳng tiến Tuấn Mị.
Cũng chính ở trong tháng, Điền Dự và Triệu Vân suất bộ tập kích bất ngờ Ung Nô, rồi Tiên Vu Phụ tuyên bố quy thuận Lưu Sấm, Từ Thịnh suất bộ binh qua Lư Thủy, cướp lấy lệnh chi. (Chưa xong còn tiếp)