Lưu Sấm nhìn khuôn mặt Gia Cát Quân còn mang theo chút tính trẻ con kia. Sau một lúc đột nhiên cười nói: - Một khi đã như vậy, liền mời Tử Hành đệ thay ta đi đó một chuyến vậy.
- Huynh trưởng...
- Tuy nhiên đệ lần này đi Hữu Bắc Bình, cần phải nghe theo Tử Trọng phân phó.
Cẩn thận một chút, không được lỗ mãng hành sự. Nếu là Tiên Vu Phụ không chịu quy hàng, vậy cũng thôi đi... Cùng lắm ta nghĩ cách khác, Tiên Vu Phụ kia chưa chắc đã có thể ngăn cản được ta.
- Tuân lệnh!
Gia Cát Quân dùng sức gật gật đầu, nhưng trong lòng thì chủ ý đã định.
Lần này huynh trưởng để cho ta tiến đến Hữu Bắc Bình, ta nhất được phải làm được một phen chuyện tốt, mới không phụ sự tín nhiệm của huynh trưởng!
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Lập tức, Lưu Sấm giữ ba người Từ Thứ ở bên người, phong Từ Thứ làm Chủ bộ.
Còn hai người Thạch Thao, Mạnh Kiến làm Tòng sự, phụ trách giúp hắn xử lí công văn. Tiếp đó, Lưu Sấm chiêu gọi Mi Chúc, lệnh cho y cùng Gia Cát Quân, cùng nhau đi tới Hữu Bắc Bình.
Đem việc này xử lý hoàn tất, Lưu Sấm lại đi một chuyến đến Cô Trúc thành.
Nam Sơn thư viện, chính thức khai lập, thân là một trong những người sáng lập ra Nam Sơn thư viện này, Lưu Sấm đương nhiên không thiếu được, phải đi tham gia.
Đám người Trịnh Huyền biên soạn Tứ Khố Toàn Thư, Tử Bộ Kinh Điển đã đến giai đoạn cuối.
Kế tiếp, liền phải tiến hành in sao và thác ấn... kỹ thuật tạo giấy của Tả Bá, trải qua quá trình ba năm cải tiến, cũng đã gần như hoàn thiện. Nhưng Lưu Sấm lại phát hiện, y dường như không để ý đến một sự việc. Hậu thế thường nói, Trung Quốc có tứ đại phát minh, hiện giờ kỹ thuật tạo giấy đã hoàn thiện, nhưng thuật in ấn thì sao? Cuối thời Đông Hán, mọi người vẫn còn dựa vào in sao và thác ấn còn bằng thủ đoạn rất đơn sơ để tiến hành biên sách.
Đây là việc phải cần đến nhân lực và vật lực cực lớn, hơn nữa cũng cực kỳ hao phí tinh lực.
- Hoàng tiên sinh, ta có một ý tưởng, muốn mời tiên sinh giúp đỡ.
Nam Sơn thư viện khai lập, Hoàng Thừa Ngạn đương nhiên cũng phải trở về chúc mừng.
Lưu Sấm sau khi lễ thành xong, liền keo theo Hoàng Thừa Ngạn sang một bên, giải thích cặn kẽ ý tưởng về hoạt tự in ấn thuật với ông.
Vốn là, trước khi thuật in tô pi xuất hiện, trước đã có phát minh sáng tạo thuật in bản khắc. Nhưng bây giờ, nếu Lưu Sấm có thể có một bước tiến hóa vượt bậc đến thuật in tô pi, cần gì phải hao hết tâm tư với thiết kế cái gì mà thuật in ấn bản khắc này nữa? Hoàng Thừa Ngạn nghe xong chợt hiểu ý tưởng của Lưu Sấm, không khỏi giật nảy mình.
- Nếu ý tưởng này của Mạnh Ngạn được thực hiện, đối người đọc sách trong thiên hạ là một công đực lớn lao đến mức nào chứ.
Hoàng Thừa Ngạn là ai cơ chứ?
Ông không phải cái loại thư sinh nho gia nghèo kiết lạc hậu thời đại Minh – Thanh.
Nho sinh đời Hán đối với năng lực tiếp nhận những sự vật mới mẻ rất mạnh, càng dồi dào ý thức đổi mới. Hoàng Thừa Ngạn vốn lại đối với cơ quan thuật cực kì si mê, nghe xong ý tưởng này của Lưu Sấm, trong lòng lập tức muốn thử, mà thuật in tô pi này nói ra, nguyên lý cũng không tính là quá mức phức tạp.
Nguyên lý này cùng có phần khá giống kỹ thuật in bản dập, chỉ là làm thế nào cải tiến thao tác phương pháp này, đó là chuyện của Hoàng Thừa Ngạn.
- Nếu Mạnh Ngạn đồng ý, ta đây liền bắt đầu bắt tay vào tiến hành ngay.
Hoàng Thừa Ngạn trầm ngâm một lát sau nói: - Chậm nhất cuối năm, ta chắc chắn đem chuyện này giải quyết, chỉ có điều nếu là như vậy, ở bên phương diện bến tàu e là...
Lưu Sấm nghe xong, cũng có chút đau đầu.
Hoàng Thừa Ngạn nếu đem tất cả tinh lực dồn vào thuật in tô pi, vậy phương diện xưởng đóng tàu kia khó tránh khỏi sẽ chịu ảnh hưởng.
- Mã Quân kia liệu có thể đảm đương trọng trách không?
Hoàng Thừa Ngạn cười khổ nói: - Mã Quân có thể làm phụ tá, nhưng tuyệt đối không thể làm người chủ sự.
Y tính tình bướng bỉnh, đặc biệt ở trên một số phương diện cụ thể thì vô cùng cố chấp. Hơn nữa y không phải là người biết nói chuyện, rất dễ dàng nảy sinh xung đột với thợ thủ công. Tuy nhiên, ta quả thật muốn đề cử một người, chính là Thôi Quân Thôi Châu Bình kia. Người này là con cháu vọng tộc, mặc theo Khang Thành Công nhiều năm, cùng Mạnh Ngạn cũng tính là đồng môn, đủ để trưởng quản công xưởng. Y giỏi về tiếp nhận ý kiến của người khác, hơn nữa tính tình cũng ôn hòa, hiều được cách giao tiếp cùng người.
Tuy người này không hiểu sự vụ tại xưởng, nhưng có Mã Quân phụ tá, đủ để đảm đương trọng trách.
Thôi Châu Bình!
Lưu Sấm vỗ nhè nhẹ cái trán, liền nhận ra người được Hoành Thừa Ngạn đề cử. Từ một góc độ nào đó mà nói, Thôi Châu Bình đích xác thích hợp với chức vụ này. Chỉ có điều Thôi Châu Bình dù sao cũng là xuất thân từ nhà quyền quý, có hay không có nguyện ý ở công xưởng làm việc? Lưu Sấm nhìn Hoàng Thừa Ngạn, có chút do dự.
- Thôi Quân liệu có bằng lòng đảm đương công việc này?
Hoàng Thừa Ngạn cười nói: - Việc này ta sẽ cùng với y nói, tin tưởng y sẽ không cự tuyệt.
- Nếu là như vậy, liền làm phiền tiên sinh.
Lưu Sấm ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi: - Phải rồi, lúc trước ta cùng tiên sinh nói đến cái hắc hỏa dược kia, tiên sinh đã có tiến triển chưa?
Hoàng Thừa Ngạn nói: - Chuyện nay một mực vẫn là do ta tự mình chủ trì, đợi Thôi Quân tiếp quản công xưởng xong, vẫn cứ để ta phụ trách việc này... Mạnh Ngạn, tác dụng của hắc hỏa dược này không tầm thường, ngươi phải nghĩ kĩ, một khi hắc hỏa dược luyện thành, sẽ có ảnh hưởng trọng đại đến thế cục hiện nay, còn phải cẩn thận hơn nữa mới được.
Lưu Sấm đương nhiên biết tầm quan trọng của hỏa dược này.
Chỉ có điều, hắn cũng rất rõ ràng, dùng hắc hỏa dược còn xa không đủ để thay đổi hình thức chiến tranh, trừ phi có người có thể phát minh ra hoàng hỏa dược.
Nhưng mà nếu có thể đem hắc hảo dược nắm trong tay, Lưu Sấm tin tưởng tương lai nhất định sẽ biến thành một vũ khí giết người lớn mạnh.
- Tiên sinh yên tâm, chuyện này trong lòng ta rất rõ ràng.
Tuy nhiên, việc này tất yếu phải giữ bí mật, trừ ta và ông ra, tuyệt đối không thể để người khác biết được.
Hoàng Thừa Ngạn thần sắc ngưng trọng, gật đầu nói: - Việc này, ta tự hiểu được!
Cuối tháng năm năm Kiến An thứ năm, dưới sự chủ trì của Trịnh Huyền, Lưu Sấm ở Cô Trúc thành cưới con gái của Tào Tháo là Tào Hiến làm bình thê, lại thêm muội tử của Triệu Vân, Triệu Diễm làm thiếp.
Quản Ninh, Bỉnh Nguyên, Khổng Dung, Tuân Duyệt, Hô Chiêu và danh sĩ đương thời đều tham gia cuộc hôn lễ này.
Hôn lễ mặc dù không gióng trống khu chiêng bằng lúc trước Lưu Sấm ở Bắc Hải thành thân, nhưng vẫn được tổ chức long trọng, có nhiều danh sĩ tham gia như vậy, quả thật cũng không làm giảm đi sĩ diện của Tào Tháo.
Đầu tháng sáu, Tào Tháo thỉnh chỉ, phong Lưu Sấm làm Chinh Bắc tướng quân, khai phủ Nghi Đồng tam ti.
Vốn là, quyền khai phủ này chỉ có tam công, hoặc đại tướng quân mới có thể có được quyền này.
Nhưng ở cuối thời Hán, quyền lực này đã buông lỏng hơn, từ khi Đổng Trác loạn chiều chính, liền có Lý Thôi tiến hành khai phủ. Việc khai phủ này liền đại biểu cho Lưu Sấm có quyền được tự xây dựng phủ, công sở. Nói cách khác, phụ tá dưới trướng Lưu Sấm cũng có được thân phận đường đường chính chính.
Việc này đối với Lưu Sấm mà nói, không thể nghi ngờ nữa được đó là một quyền lực cực lớn.
Vốn dưới trướng hắn đã tụ tập nhân tài khắp nơi, nhưng do nhiều nguyên nhân mà một mực vẫn chưa được sắc phong.
Hiện tại, hắn đã có thể tiến hành sắc phong, tiến thêm một bước tăng cường lực ngưng tụ cho bộ khúc, với trước mắt hắn giờ, không thể nghi ngờ là có bổ ích rất lớn
Sau khi có được quyền khai phủ xong, Lưu Sấm liền lập tức bổ nhiệm Gia Cát Lượng làm Chinh Bắc Tướng Quân Duyện Tham Quân Sự.
Tiếp đó, đám người Từ Thứ, Thạch Thao, Mạnh Kiến, Mi Chúc, Mi Phương cũng người người được xứng đáng với chức vị thích hợp...
Viên Thiệu ở Lê Dương sau khi biết được Lưu Sấm và Tào Tháo liên hôn, Tào Tháo còn phong cho Lưu Sấm làm Chinh Bắc Tướng Quân, tức đến mức nổi trận lôi đình. Y chửi ầm lên về Lưu Sấm, cho rằng Lưu Sấm là tiểu nhân bội tín vong nghĩa. Lúc trước nếu không có y có lòng tốt thu nhận và giúp đỡ, Lưu Sấm sao có thể sống yên ổn như hôm nay?
Nhưng mà, hết thảy đều không có tác dụng gì.
Sau khi Lưu Sấm được phong làm Chinh Bắc Tướng Quân, càng khiến cho uy danh đại chấn.