Lâu Ban ở đầu hàng bị trói như cái bánh chưng, mặt cắt không còn giọt máu.
Đèn đuốc dưới thành sáng trưng.
Lão Bi doanh dưới sự chỉ huy của Cao Thuận đã bẻ gãy sự thong dong của chiến trường. Ba ngàn lão bi tạp thành một phương trận thật lớn không ngừng tấn công về phía kỵ quân Ô Hoàn. Ba nghìn binh mặc thiết giáp, tay cầm đao thuẫn, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng gầm rú.
Từng mảnh thủ phủ gào thét trên không trung xẹt qua, đánh cho kỵ binh Ô Hoàn ngã ngựa.Đây cũng là một vũ khí phòng thủ của Lão Bi doanh, thiết giáp, lá chắn lớn, đại đao cùng với mỗi người hai cái búa. Một đội thiết giáp quân như vậy mơ hồ đã có hình thức ban đầu của bộ binh. Lực tấn công này có lẽ kém hơn binh chủng nhưng luận về khả năng phòng thủ thì thời đại này vượt ra cả binh chủng. Dưới sự chỉ huy của Cao Thuật, ba ngàn lão bi hợp thành một cái máy xay thịt lớn, cắn nuốt tính mạng kỵ quân Ô Hoàn trên chiến trường. Tốc độ đó cực nhanh, mặc dù Lâu Ban đã quen nhìn cảnh chém giết trên chiến trường nhưng cũng không khỏi hết hồn.
Hứa Chử ôm đại đao trước ngực đứng cạnh Lâu Ban, nhìn chiến sự dưới thành như chỉ một bên chém giết, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Tiểu vương hèn mọn dám tới đây gây chuyện... Hoàng thúc không đi tìm cácngươi gây chuyện là đã may mắn cho các ngươi lắm rồi, không ngờ các ngươi lại tự đi tìm đường chết. Có thể tưởng tượng, với thái độ đối đãi của Lưu Sấm với dị tộc thì kết cục tiếp theo của Lâu Ban sẽ là thế nào.
- Hứa tướng quân, Hứa tướng quân...
Nhìn thấy chiến sự đã kết thúc, Lâu Ban như bừng tỉnh ngộ la lớn: - Chủ ý của tiểu vương là do Viên Thiệu ép.
Tiểu vương cũng là bị Điền Thích mê hoặc mà làm chuyện này... xưa nay Tiểu vương đều kính trọng Hoàng thúc lần nàu nhất thời hồ đồ xin Hứa tướng quân báo cáo với Hoàng thúc. Tiểu vương nguyện nghe theo sự điều khiển của Hoàng thúc. Từ nay về sau không phải lo lắng kẻ địch Ô Hoàn nữa, Ô Hoàn sẽ nghe theo Hoàng thúc như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy.Mấy ngàn kỵ binh Ô Hoàn dưới sự tấn công của Lão Bi doanh, gần như không còn sức để đánh trả.
Trong lòng Lâu Ban biết đã mất đại thế, y vội la lớn muốn giữ lại mạng sống...
- Không lo Ô Hoàn?
Thằng nhãi này còn dám dùng Ô Hoàn để uy hiếp ư? Nhìn bề ngoài Lâu Ban là cầu xin tha thứ, nhưng thực tế đó là một loại uy hiếp. Dù thế nào thì người Ô Hoàn Y Vu Lư Sơn cũng là thuộc hạ của Lâu Ban. Còn Tô Phó Diên nay bị y giam giữ, nếu Lâu Ban y xảy ra chuyện gì thì toàn bộ Y Vu Lư Sơn hoặc nói là cả dân Ô Hoàn thuộc Liêu Đông sẽ chia năm xẻ bảy, hỗn loạn vô cùng. Đến lúc đó, Đạp Đốn có thể thừa cơ vào Liễu Thành, còn người Ô Hoàn nước phụ thuộc Liêu Đông sẽ không thể thành trợ lực của Lưu Sấm, mà thậm chí sẽ thành kẻ thù.Cho nên trong lòng Lâu Ban cũng rất sợ hãi nhưng cũng không lo lắng.
Bởi vì trong tay y vẫn còn quân bài chưa lật.
Hứa Chử không nhịn được cười,l thậm chí không muốn lại tiếp tục nói chuyện với Lâu Ban nữa.
Dùng lời của Hoàng thúc mà nói... người này chính là nước ngập đầu thành ngu si mất rồi... Hoàng thúc có thể nhìn thấu quỷ kế của ngươi, lẽ nào lại không có thủ đoạn sao?
Ngươi cho rằng, chỉ có ngươi biết đánh lén còn Hoàng thúc thì không biết sao?
Phải biết rằng tên tiểu Khổng Minh kia cực kì giỏi đánh lén... Liêu Đông lúc đầulà do y hành động bất ngờ, sau đó với thế như sấm sét để Lưu Sấm có được Liêu Đông làm căn cơ. Hiện giờ, Hoàng thúc và Khổng Minh đều biết ý đồ của ngươi. Sao có thể bỏ mặc được đây?
Ngươi cho rằng Tử Long và Hành Nhược chỉ ngồi không thôi sao?
Hứa Chử liền mất hết cả hứng thú nói chuyện với Lâu Ban, cười lạnh một tiếng: - Tiêu vương Lâu Ban cứ yên tâm, Hoàng thúc sẽ giữ lại tính mạng của ngươi. Hơn nữa, ngươi cũng không cần lo lắng gì, ngươi vẫn nên thành thật một chút thì hơn, nếu không đừng trách ta vô lễ.
Nói xong, Hứa Chử khoát tay ra hiệu. Mấy binh linh đi lên lập tức dẫn Lâu Ban đi xuống dưới cổng thành.Đứng trên thành Hiểm Độc, Hứa Chử tươi cười truyền lệnh nói: - Truyền lệnh, lệnh cho kỵ quân Phu Dư xuất kích, không cần kéo dài nữa.
Theo sự ra lệnh của y, từ trên cổng thành, tiếng tù và u u thổi lên rung động.
Kỵ quân Phu Dư sớm đã chờ từ lâu, dưới sự suất lĩnh của Ma Dư từ trong thành giết ra, nhanh chóng nhập cuộc chiến.
Kỵ quân Ô Hoàn đã bị Lão Bi doanh giết tan tác, còn giờ kỵ quân Phu Dư xuất hiện cũng khiến cho kỵ quân Ô Hoàn lập tức sụp đổ.
Chiến sự nước phụ thuộc Liêu Đông đã lặng lẽ mở màn.Còn trong đại doanh quân Hán tại sông Lục Cổ thì giăng đèn kết hoa mở tiệc bui vẻ.
Lã Bố mặc áo giáp sư tử đỡ kiếm đứng dậy.
Thuần Vu Quỳnh thì dẫn Đạp Đốn và Hãn Lư Duy vào doanh trại, chỉ thấy Thuần Vu Quỳnh mặt mày hớn hở có vẻ hơi đắc chí.
Y và Lã Bố coi như đã quen biết từ lâu.
Nhìn thấy Lã Bố từ xa, y đã vội vàng lên đón: - Ôn Hầu, đã lâu không gặp.
Nhớ năm đó, Lã Bố từng giúp sức cho Viên Thiệu, hơn nữa còn cùng với ThuầnVu Quỳnh chủ trì chiến sự đối với Hắc Sơn tặc, giữa họ cũng chẳng xa lạ gì nhau.
Tuy rằng sau đó Lã Bố bị Viên Thiệu trục xuất khỏi Ký Châu thì cũng không ảnh hưởng đến sự kính trọng của Thuần Vu Quỳnh giành cho Lã Bố.
Cho nên, lúc Thuần Vu Quỳnh gặp Lã Bố cũng rất nhiệt tình. Còn Đạp Đốn và Hãn Lưu Duy ở phía sau y khi nhìn thấy Lã Bố cũng tỏ vẻ hết sức kính trọng. Năm đó Cửu Nguyên Hao Hổ, uy danh của Lã Bố hiển hách Trung Nguyên. Danh tiếng của Lã Bố ở Bắc Cương người thường khó mà tưởng tượng nổi. Dù dời khỏi Bắc Cương đã gần mười năm nhưng truyền thuyết về ông ta trên thảo nguyên vẫn còn lưu truyền.
- Tiểu vương Ô Hoàn Đạp Đốn bái kiến Lã Ôn Hầu.Người Ô Hoàn cũng không khác dân du mục trên thảo nguyên, đó là kính trọng người tài giỏi.
Cho dù Lã Bố ở Trung Nguyên có tiếng xấu nhưng trong mắt Đạp Đốn và Hãn Lư Duy, ông ta vẫn là một nhân vật đáng được ngưỡng mộ như trước.
Dường như Lã Bố nhớ lại khí khái tay cầm trọng binh năm xưa tung hoành Trung Nguyên. Vừa nhìn thấy ba người Thuần Vu Quỳnh, ông cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi.
- Ba vị đường xa đến, tâm ý ta đã hiểu.
Dù nói thế nào thì Mạnh Ngạn cũng là con rể ta, có ơn cứu mạng ta. Muốn ta và nó là kẻ địch của nhau tuyệt đối là điều không thể. Nhưng ta sẽ khuyên bảo nó để nógiữ Liêu Đông, không gây chuyện. Từ nay về sau mọi người có thể bình an vô sự, chẳng lẽ đó không phải chuyện mà người ta thường mong mỏi sao?
Sau khi đi vào quân trướng, Lã Bố chậm rãi nói.
Thuần Vu Quỳnh nói: - Ôn Hầu đã nói đương nhiên là tốt nhất.
Chỉ có điều Hoàng thúc còn trẻ chưa chắc đã nghe theo lời khuyên bảo của Ôn Hầu.
Ý tốt của Ôn Hầu, Hoàng thúc chưa chắc đã nhận. Thực ra ta nghĩ, nếu Ôn Hầu quản lý Liêu Đông thì mới là hợp lý nhất. Hoàng thúc đang thời kỳ huyết khí phương cương, nông nổi vào Liêu Đông mấy tháng đã khai chiến khắp nơi. Nay hắn lại đánhCao Chú Lệ, khiến Cao Cú Lệ Vương chật vật phải đi.
Dù thế nào thì người Cao Cú Lệ vẫn dựa vào Đại tướng quân, mà Hoàng thúc lại khiêu chiến như vậy, nếu chẳng may toàn bộ Cao Cú Lệ đều phản kháng thì chẳng phải thế cục sẽ càng hỗn loạn sao? Tuy Hoàng thúc vũ dũng hơn người, nhưng uy danh sao có thể sánh được với Ôn Hầu?
- Theo ý của Trọng Giản thì phải làm thế nào cho phải?