Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 332-1: Cuộc chiến Bạch Mã (1) (1)

Đối với Quan Bình, Quan Vũ thủy chung vẫn luôn có sự áy náy trong lòng.

Năm đó y giận giữ giết người, rời bỏ quên hương bỏ lại vợ con không nơi nương tựa khiến cho Quan Bình từ nhỏ đã phải chịu nhiều thiệt thòi. Quan trọng hơn là một mình phải học hỏi tất cả, y không thể dạy bảo cho Quan Bình. Bởi vì lúc y gặp lại Quan Bình thì Quan Bình đã qua cái tuổi để học võ tốt nhất mất rồi. Dựa vào việc nỗ lực của bản thân khó khăn lắm mới vào được cảnh giới Dưỡng khí và cũng chỉ vẻn vẹn có thế.

Cho dù Quan Bình có thể chịu được cực khổ, lại cố gắng thì đời này anh ta vẫn đừng mơ được chạm đến đỉnh cao võ tướng.

Điều này cũng khiến cho Quan Vũ cảm thấy vô cùng khổ sở.

Mưa phùn bay làm áo bào ướt nhẹp.

Quan Bình nhẹ giọng hỏi: - Cha, tiếp theo cha còn muốn đi tụ hợp với Huyền Đức Công không?

Quan Vũ ngẩn người ra, ngạc nhiên nói: - Đương nhiên rồi, hiện giờ không rõ tung tích của Tả tướng quân, nếu có thể ra ngoài đương nhiên là phải tìm gặp y mới được.

- Cha yên tâm, Huyền Đức Công chắc chắn sẽ không sao đâu.

Quan Bình do dự một chút rồi hạ giọng nói: - Nhưng có một câu con nghẹn ứ cổ họng mà không nói ra được.

Cha trung thành, tận tâm với Huyền Đức Công nhưng chưa chắc ông ấy đã coi trọng cha... Lần này y bại binh ở Tiểu Bái, thậm chí còn không liên lạc với cha, con có cảm giác y đối với cha chưa chắc đã như sự tận tâm, trung thành của cha đối với ông ấy. Sau này, kinh xin cha hãy cẩn thận hơn.

Quan Vũ nghe thấy thế giận tím mặt.

- Nhóc con miệng còn hôi sữa, chớ nói bậy.

- Cha, con biết con tuổi còn nhỏ, kiến thức chưa nhiều, tầm nhìn hạn hẹp... Nhưng lời con nói là từ đáy lòng. Đúng là Huyền Đức Công coi trọng cha sao? Nếu không tại sao mỗi khi có đại chiến cha đều bị bài xích ra ngoài. Lần này để cha đóng quân ở Hạ Bì e rằng cũng là sự đề phòng Quảng Lăng Chu Linh tấn công đột ngột. Con có cảm giác, Huyền Đức Công và Tam tướng quân càng thân thiết thì đối với cha lại có sự kiêng dè.

Một câu nói này khiến Quan Vũ á khẩu không nói được gì.

Thời gian trôi qua, Quan Vũ cũng hiểu giữa sự ngăn cách giữa y và Lưu bị dường như càng ngày càng sâu.

Nhớ lúc đầu, ba huynh đệ cùng một đội, tình nghĩa như tay chân.

Lúc đó Lưu Bị thường nói phải phục hưng nhà Hán làm cho hiển hách quang vinh, Quan Vũ cũng cực kì kính nể.

Nhưng lời nói bây giờ không còn hùng hồn như hồi đó. Dường như nó không còn tồn tại nữa. Năm ngoái, tại buổi săn bắn Hứa Điền, rõ ràng là hoàng thất và Tào Tháo có cuộc tranh phong, Lưu Bị thân là dòng họ của Hán thất lại không ra tay tương trợ. Nếu không có Lưu Sấm vì thiên tử mà ra mặt thì e rằng toàn bộ Hán thất bây giờ đã phải chịu nỗi hổ thẹn rồi. Lúc đó Quan Vũ từng có ý sẽ ám sát Tào Tháo nhưng bị Lưu Bị ngăn cản, khuyên bảo y không được hành động thiếu suy nghĩ.

- Thiên tử còn đó, nếu ngộ thương thiên tử thì chẳng phải là tội chết sao?

Đây là câu lúc ấy Lưu Bị giải thích, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy không thể làm người ta chấp nhận được.

Cũng là từ lần đó Quan Vũ đã sinh lòng bất mãn với Lưu Bị. Chắc chẳn Lưu Bị cũng cảm nhận thấy điều đó, vừa lúc lôi kéo, về phương diện khác lại vô ý làm ra sự bất hòa. Tình nghĩa giữa hai người so với năm đó dường như cũng giảm đi rất nhiều...

So sánh ra dường như Lưu Bị và Trương Phi thân mật hơn.

Trước đây Quan Vũ không muốn nghĩ những chuyện này, nhưng bây giờ Quan Bình nói ra ngay trước mặt y lại khiến y không thể không suy xét cẩn thận.

- Thản Chi, những lời này sau này con đừng nói nữa,

Ơn đối đãi của Tả tướng quân như huynh đệ, ta tuyệt đối sẽ không phụ huynh ấy. Nhưng bây giờ không phải lúc để nói chuyện này, chúng ta hãy phá vòng vây ra trước đã.

Nhìn xuống núi, quân Tào đông như kiến cỏ, trong lòng Quan Vũ run lên.

Không thể không nói biểu hiện dũng mãnh của Tào Quân đêm qua cũng khiến cho Quán Vũ kinh hãi.

Y luôn kiêu ngạo, nhưng phải thừa nhận rằng đêm qua quân Tào hung ác thật nằm ra ngoài dự đoán của y. Đặc biệt là Tào Tháo xây dựng và tổ kiến Hổ báo kỵ mới càng thể hiện sức chiến đấu không hề giống bình thường chút nào. Trong lòng Quan Vũ cũng cho rằng, nếu Hổ Báo kỵ và Bạch Mạo Trần Đáo gặp nhau, e rằng tinh binh Bạch Mạo cũng không phải đối thủ của Hổ Báo Kỵ. Hơn nữa, y cũng rất hiếu kỳ, thế nào mà Tào Tháo lại luyện được một đội quân như vậy? Biết rằng, kỵ quân thời Đông Hán phần lớn lấy kị binh nhẹ làm chính, nhưng sức chiến đấu của Hổ báo kỵ lại vô cùng kinh người, không ngờ ở trên lưng ngựa mà vẫn ra lực một cách dễ dàng.

Loại cấp bậc võ tướng như Quan Vũ, dựa vào hai chân và sức ở bụng thì biến chiêu ra lực cũng không phải chuyện khó.

Nhưng đối với kỵ binh bình thường mà nói thì sẽ là rất khó khăn...Mặc dù năm đó Bạch mã Nghĩa Tùng rong ruổi thiên hạ hoặc là Tây Lương Phi Hùng thiết giáp quân - thuộc hạ của Lã Bố dường như cũng không thể làm được điều này. Nhưng Hổ báo kỵ của Tào Tháo thì không ngờ là lại làm được một cách dễ dàng.

Điều này khiến cho Quan Vũ không thể không để mắt đến Hổ báo kỵ.

Đâu ngờ Quan Bình lại cười.

- Cha hãy yên tâm, con thấy Tào Tháo cũng không muốn lấy tính mạnh của cha đâu.

- Hả?

- Cha nhìn quân Tào xem dù đang bao vây dưới chân núi nhưng cũng chưa phát động thế tấn công.

Con cảm thấy Tào Tháo đối với cha vẫn là có thiện ý cho nên mới không đành lòng tấn công. Con nghĩ nhất định y sẽ khuyên cha xin hàng, hy vọng cha có thể vì y mà tận lực.

- Vậy sao?

- Cha, nếu đúng là Tào Tháo muốn chiêu hàng thì cha sẽ làm thế nào?

Quan Vũ ngẩn người ra suy nghĩ một chút: - Đương nhiên là tử chiến!

- Nếu cha làm như thế thật thì là hoàn lại tình nghĩa của Huyền Đức Công, nhưng nếu là cho đại cục lại là vô ích.

- Vậy ý của con là...

- Cha, đại trượng phu sống ở trên đời là phải báo đáp quốc gia.

Nay nhà Hán suy yếu, ta hãy tranh thủ tiền đồ. Nếu như lúc này cha mất mạng thì chẳng phải là phụ sở học cả đời của mình sao? Con nghĩ nếu Tào Tháo thực sự muốn chiêu hàng cha, cha hãy giả quy thuận. Nếu quả thực còn băn khoăn, không ngại vì y làm chút việ, đây hoàn toàn là một ân tình. Ngày khác nếu như biết được tung tích của Huyền Đức Công, cha đi cũng không muộn còn hơn là phải đánh mất tính mạng trong lúc này.

Anh ta nói một hồi khiến Quan Vũ phải nhíu mày.

Y kinh ngạc nhìn Quan Bình rồi trầm ngâm không nói gì.

Quan Vũ phát hiện... Quan Bình đã trưởng thành rồi, so với trước dường như đã có khả năng độc lập hơn.

Trong lòng y rất vui nhưng đồng thời cũng cảm thấy hơi bất mãn.

Quy hàng quân Tào sao?

Mặc dù Quan Vũ cũng có thiện cảm với Tào Tháo, nhưng từ sau trận săn bắt vây Hứa Điền, y lại có địch ý với Tào Tháo. Quan Vũ khác với Lưu Bị và Trương Phi, y xuất thân từ nông dân bình thường, rất trung thành với nhà Hán. Việc làm hôm đó của Tào Tháo khiến Quan Vũ cảm thấy không thoải mái, quy hàng Tào Tháo, tuy rằng có thể tạm thời giữ được tính mạng, nhưng nghĩ tới dã tâm của Tào Tháo, Quan Vũ lại có chút do dự.

- Cha, nếu như chết thì dù có trung thành với nhà Hán cũng có thể làm được gì chứ?

Thiên tử cần người nhưng cũng không chịu xúc động trước người chết đâu, mà là vì người dốc sức cho nhà Hán... Điều này, Huyền Đức Công rất rõ, Tam tướng quân cũng biết. Thậm chí là Lưu hoàng thúc lại càng rõ hơn. Cha xem Lưu hoàng thúc vì sao có thể bảo toàn được thực lực mà không tiếc bỏ căn cơ đi tới Liêu Đông hoang vắng kia. Người bình thường sẽ bảo Lưu hoàng thúc nhát gan không dám đối đầu với Tào Tháo, nhưng điều mà Lưu hoàng thúc làm không phải là để bảo toàn thực lực cho thiên tử sao? Sự vinh nhục của cá nhân lại bị cho là nhát gan. Nếu vì đại Hán mà tan xương nát thịt thì có sao chứ?

Quan Bình nói rất hùng hồn khiến tim Quan Vũ không khỏi đập thình thịch.

Đúng lúc này chợt nghe quân Tào dưới núi có vẻ rối loạn. Sau đó một đám người vây quanh Tào Tháo đi đến dưới thổ sơn, tra xét tình hình.

Quân Hạ Bì trên núi lập tức hốt hoảng.

Quan Vũ nhìn chung quanh, cũng cảm thấy đám quân tốt không còn sĩ khí nữa rồi.

Tào Tháo bao vây mà không tấn công cũng khiến cho khí thế của đám binh lính gần như tiêu tan không còn nữa.

Lúc đầu, mọi người có thể ôm trái tim quyết tử của mình nguyện chết cùng Quan Vũ, nhưng bây giờ, hơn nữa lại có mưa phùn kéo dài, người ngựa đều kiệt sức, cơ hàn khó chịu. Sự quyết tâm ban đầu đã bị rơi rụng đi nhiều. Bây giờ sự quyết tử đã gần như không còn.

Đúng lúc này một con chiến mã xông lên núi.

Lập tức đại tướng ở phía xa cao giọng quát: - Ta là Hạ Hầu Đôn, Vân Trường ở đâu? Ta có chuyện muốn nói.

Quan Vũ và Hạ Hầu Đông coi như đã quen biết từ lâu.

Năm đó Lưu Bị liên thủ với Hạ Hầu Đôn tấn công Lã Bố. Nơi đóng quân của Quan Vũ và Hạ Hầu Đôn cách nhau không xa cho nên cũng có chút giao tình.

Sau đó, lúc ở Hứa Đô Hạ Hầu Đôn mắc bệnh Quan Vũ cùng từng đến thăm hỏi y.

Cho nên thấy Hạ Hầu Đôn tiến lên, Quan Vũ kinh ngạc nhìn Quan Bình thì thấy Quan Bình đã nhìn y, không nói được một lời.

Y thầm thở dài một tiếng.

Quan Vũ đứng dậy đi về phía Hạ Hầu Đôn.

Ngay trong khoảnh khắc, Quan Vũ đã quyết định: Lời Thản Chi nói cũng có lý...

********