Từ lời nói của Phong Trì, Lê Đại Ẩn có thể nghe ra được, Phong Trì có ý quy thuận Lưu Sấm. Nếu nói là Phong Trì bị Lưu Sấm đánh cho vỡ mật? Lê Đại Ẩn còn lâu mới tin. Phong Trì là hạng người nào, trong lòng y hiển nhiên rõ ràng. Người này ban đầu khi toàn quận Nhạc Lãng đại loạn, tụ tập được xã dũng phản kháng lại người Cao Cú lệ, không hề có nửa điểm run sợ.
Sau đó Phong Trì từng đối đầu với người Cao Cú lệ, lại từng đối đầu với Công Tôn thị. Cho dù là sóng gió lớn hơn nữa, cũng không thể khiến Phong Trì lùi nửa bước chân. Bây giờ chỉ là một bất lợi cỏn con lại có thể dọa cho Phong Trì sợ mất mật sao? Đừng nói là Lê Đại Ẩn không tin, chỉ sợ phân nửa số người của quận Nhạc Lãng, đều sẽ không tin.
Như vậy, Phong Trì vì sao muốn đầu hàng Lưu Sấm?
Sau khi tiễn bước Phong Trì, Lê Đại Ẩn ngồi ở tước trong phòng trầm tư không nói. Nữ tì xinh đẹp ỏ một bên ôm lấy hảo tửu sời khỏi. Nàng biết rằng, lúc này Lê Đại Ẩn cần ở một mình, tĩnh lặng suy xét.
Nếu Phong Trì quy hàng, quận Nhạc Lãng liền chỉ còn một mình Lê Đại Ẩn. Y còn có thể tiếp tục trợ giúp Công Tôn Khang sao? Cho dù năm đó Công Tôn Diên có on dìu dắt Lê Đại Ẩn, mấy năm nay này ân tình cũng đã sớm hoàn lại. Lê Đại Ẩn hiểu, Phong Trì sở dĩ cố ý quy thuận, bên trong ắt có nhiều nhân tố ảnh hưởng. Phong thị là vọng tộc quận Nhạc Lãng, vẫn luôn trung thành và tận tâm với Hán thất. Điểm này chỉ cần nhìn vào từ khi Phong Trì tổ chức Trường Sầm tặc đến nay đều liên tiếp tập kích cướp bóc trên lãnh địa Cao Cú Lệ là có thể ra được.
Ngoài ra, Phong Trì chỉ sợ là đã thấy rõ thời cuộc.
Đại cục Liêu Đông đã định, Công Tôn Khang vô lực xoay chuyển trời đất...Nói cách khác, Liêu Đông sắp thay trời đổi đất, quay về sự khống chế của Hán thất.
Lúc này trợ giúp Công Tôn Khang, gần như là lấy trứng chọi đá. Thủ hạ của Lê Đại Ẩn có sáu bảy mươi thuyển biển, bên ngoài nhìn vào là chiếm thế thượng phong. Nhưng nếu khai chiến với quân Hán, quân Hán chỉ cần tụ tập ở Đạp Thị, cũng đủ để khiến Lê Đại Ẩn đau đầu không thôi. Huống chi, nếu Phong Trì quy thuận Lưu Sấm, số lượng thuyền biển của quân Hán liền tăng gấp bội. Lúc ấy, số lượng thuyền của liên minh quân Hán và Phong Trì liền đủ để cho Lê Đại Ẩn toàn quân bị diệt. Đây là một kết quả tất nhiên, trong lòng Lê Đại Ẩn rất rõ ràng. Nhưng y lại không cách nào hạ quyết định.
Trong hai ngày bàn bạc với Phong Trì ở đảo Bạch Linh, Lê Đại Ẩn càng xác định Phong Trì đã quyết định.
Trên đường trở về Chiêm Thiền, y rất nặng nề tâm sự. Tương lai của Chiêm Thiền, chỉ trong một ý niệm của y, là quy thuận hay là chống đối? Đây là một quyết định liên quan đến mấy vạn người ở Chiêm Thiền… Đương nhiên Lê Đại Ẩn cũng có thể buông tay mặc kệ, mang theo đội tàu rời khỏi Chiêm Thiền, tiếp tục làm một đội hải tặc hoành hành trên biển. Nhưng nếu là như vậy, hắn chẳng khác nào một cây bèo lục bình không có gốc rễ, chứ đừng nói là tuổi tác của Lê Đại Ẩn cũng không còn nhỏ nữa, chẳng lẽ lại phải làm hải tặc cả đời?
Nghĩ tới những điều này, Lưu Sấm liền cảm thấy tinh thân rối loạn.
Chiêm Thiền, ở vào phía tây quận Nhạc Lãng, phía tây tiếp giáp với vịnh Triều Tiên. Nơi này có lương càng tự nhiên, bốn mùa không đông lạnh. Thuyền có thể tự do ra vào.
Sau khi rời thuyền ở càng Chiêm Thiền, chỉ thấy trong nhà quản sự đã chờ rất lâu.
- Đại đương gia, trong nhà có khách đến thăm.
Lúc này có thể có khách nhân nào? Chẳng lẽ lại là Công Tôn Khang phái người đến giục y xuất binh đến Tây An Bình?
Trong lòng Lê Đại Ẩn lập tức có một loại linh cảm. Nhớ ngày đó Công Tôn thị nhà ngươi vứt bỏ ta như một đôi giày rách, hiện giờ Công Tôn thị như con tàu sắp đắm, lại muốn lôi kéo ta đến chết chung với các người. Ta không phải gia nhân nhà Công Tôn thị các ngươi, Công Tôn Khang ngươi đến giờ vẫn không hiểu đạo lí này, thì làm sao có thể tranh chấp với Lưu hoàng thúc được? Trách không được Liêu Đông sớm muộn gì cũng rơi vào tay kẻ khác, Công Tôn thị các ngươi đáng bị như vậy.
- Nhưng nếu là người Công Tôn Khang phái đến truyền lời thì nói cho y biết ta đang chỉnh đốn và sắp đặt binh mã, còn cần một ít thời gian…
- Đại đương gia, không phải người do Công Tôn thị phái tới.
- Hả?
Lê Đại Ẩn sửng sốt, lộ ra vẻ nghi hoặc. Y thật sự là không nghĩ ra được, lúc này ngoại trừ Công Tôn Khang còn ai có thể đến đây nói chuyện. Quản sự ghé vào tai hắn nói nhỏ hai câu, Lê Đại Ẩn lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, chợt gật đầu nói: - Chúng ta lập tức trở về, không thể để thất lễ được.
Y vội vàng trèo lên lên xe ngựa, đi thẳng đến nhà y ở bên ngoài thành Chiêm Thiền.
Lê Đại Ẩn hùng bá Chiêm Thiền nhiều năm, ở bên ngoài thị trấn Chiêm Thiền, có vài toà điền trang. Y hôm nay là đến một trong số những tòa điền trang đó. Sau khi xuống xe, y vội vàng đi qua cửa, đến thẳng phòng khách.
Trong phòng khách có một thanh niên đang ngồi ngay ngắn.
Lê Đại Ẩn đi tới, liền chắp tay nói: - Không biết thiên sứ giá lâm, Đại Ẩn không kịp nghênh đón, xin người thứ tội.
Thanh niên lập tức lộ ra một nụ cười, đứng dậy chắp tay nói: - Đại đương gia khách khí rồi, hai chữ thiên sứ quả không dám nhận.
Ta là Tư Mã Ý ở Hà Nội, nay mạo muội đến thăm Chiêm Thiền, kính xin Đại đương gia chớ nên trách tội mới phải.
Tư Mã Ý ở Hà Nội?
Lê Đại Ẩn thậm chí không rõ lắm, Hà Nội là chỗ nào, chớ đừng nói chi là Tư Mã Ý là thần thánh phương nào. Tuy nhiên, y vẫn tỏ ra khâm phục, luôn miệng nói kính trọng đã lâu, rồi sau đó đưa tay mời ngồi. Đợi Tư Mã Ý ngồi xuống, Lê Đại Ẩn lúc này mới ngồi xuống.
- Tư Mã công tử đến, phải chăng là phụng mệnh hoàng thúc?
Nào biết được, Tư Mã Ý khẽ mỉm cười: - Đại đương gia đã đoán sai mất rồi, Ý lần này đến không phải là phụng mệnh hoàng thúc, mà là tự mình tiến đến.
Lê Đại Ẩn nghe vậy trong lòng nhất thời căng thẳng.
Vốn tưởng rằng Tư Mã Ý phụng mệnh Lưu Sấm đến mời chào y, không ngờ đã đoán sai. Xem ra trong mắt Lưu hoàng thúc, con trai một tên dân đen như ta quả nhiên không được mảy may cân nhắc. Lê Đại Ẩn trong lòng mơ hồ có chút mất mát, bất quá y không hề biểu lộ ra trên mặt, mà là tỏ ra nghi hoặc nói: - Tư Mã công tử tự mình tiến đến, không biết là vì nguyên cớ gì?
Tư Mã Ý cười nói: - Mời Đại đương gia cùng đến dốc sức cho Hoàng Các của ta.
- Hoàng các?
Thấy Lê Đại Ẩn vẻ mặt mờ mịt, Tư Mã Ý liền mở miệng giải thích: - Hoàng Các là Lưu hoàng thúc tự mình đặt tên, cũng giao cho ta một tay tổ chức và thành lập. Nay Hoàng các vẫn ỏ quy mô đơn giản, cần thêm càng nhiều người đến tương trợ. Ta nghe người ta nói, Đại đương gia là Thủy Hồ Ly, túc trí đa mưu. Vả lại dưới tay lại có hàng chục thuyền biển, cho nên ta đến đây có lời mời.
Lê Đại Ẩn càng ngày càng hồ đồ mất rồi…
Y túc trí đa mưu, nhưng chung quy tầm mắt không rộng, kiến thức không rộng. Đối với Hoàng các mà Tư Mã Ý nói lại càng không biết gì cả. trước đó Tư Mã Ý không phải nói y không phải phụng mệnh Lưu hoàng thúc đến, lại vẫn là mời chào y, vậy rốt cuộc là có ý gì?
Thấy vẻ mặt Lê Đại Ẩn vẫn mờ mịt như trước, Tư Mã Ý đơn giản giải thích thêm.
Cùng với việc thành lập Hoàng các, đồng muối Quảng Lộc mở ra có thể cung cấp cho Hoàng các một nguồn tài lực sung túc.
Nhưng Lưu Sấm thiết kế quy mô Hoàng các quá lớn, còn cần nhiều nhân tài ở nhiều phương diện khác nhau. Quan trọng nhất là đây là một tổ chức bí mật, không thể tiến hành mời chào nhân tài khắp nơi, Đặc biệt là đám con cháu hào môn thế gia chưa chắc đã coi trọng quyền lực của Hoàng các. Điều này cũng khiến cho Tư Mã Ý đành phải thay đổi tầm nhìn, về mặt thương sự có Mi Phương phụ trách, không cần y phải hao tổn tâm trí suy tính. Nhưng các mặt khác còn cần y từ từ đến hoàn thiện. Tư Mã Ý lại đem mục tiêu đặt vào những người xuất thân không tốt, những tập thể không mấy được coi trọng…
Chiêm Thiền tặc là đối tượng đầu tiên y phải lôi kéo. Y đã cẩn thận cân nhắc Lê Đại Ẩn, biết Lê Đại Ẩn xuất thân thấp hèn.
Trận chiến ở đảo Hải Dương, sau khi Cam Ninh mạnh mẽ áp chế Trường Sầm tặc, Phong Trì chậm rãi không có động tĩnh gì, chứng minh người này vốn không có ý đối địch với Lưu Sấm, có thể mời chào.
Vốn, Tư Mã Ý muốn lôi kéo Phong Trì. Nhưng sau lại cảm thấy, Phong Trì chưa chắc sẽ nguyện ý gia nhập Hoàng Các.
Tính chất của Hoàng các, nhất định không thể nổi danh đứng trên vạn người, chớ đừng nói chi là đi kiến công lập nghiệp. Phong Trì nếu quy thuận Lưu Sấm, hẳn là muốn bảo vệ và duy trì cả gia tộc, cũng có ý nghĩ muốn kiến công lập nghiệp. Để gia tộc của y gia nhập Hoàng các, y hẳn là không chịu. Cho nên Tư Mã Ý cho rằng, Phong Trì nếu đầu hàng, rất có thể sẽ bị nhập vào hải quân của Cam Ninh. Mà Tư Mã Ý cho dù thân phận có cao đến đâu cũng không có khả năng nhúng tay vào công vụ của hải quân.