Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 318-1: (p1) Liêu Đông loạn (3)

Thời tiết Liêu Đông lúc này quả thật còn lạnh hơn rất nhiều so với Vị Thủy.

Đặc biệt là sau khi vào đêm thì lại càng lạnh hơn.

Gia Cát Lượng đã nói, ở đây nước đóng thành băng, cũng không phải là lời nói khoa trương.

Nếu kế này thực sự có thể thực thi thì không cần nói là một ngày một thành, cho dù là ba ngày một thành, Lưu Sấm cũng có thể chấp nhận.

Thử nghĩ, trên đoạn đường tám trăm dặm từ Tân Xương đến Tây An Bình, nếu trong vòng một tháng xuất hiện hơn mười tòa thành trì, đó là sự việc nghe kinh người đến mức nào?Đối với người ở thời đại này thì đó giống như là thần tích.

Đến lúc đó, không cần binh mã quân Hán gây chiến, quân Liêu Đông sẽ tự tán loạn quân tâm, sa sút sĩ khí...

Ba người Bộ Chất, Trần Quần, Trần Kiểu nghe Lưu Sấm giải thích xong, lại nhìn vào mắt Gia Cát Lượng, lập tức có vẻ hơi cổ quái.

Công tử vẫn có câu cửa miệng, mưu trí của Khổng Minh như yêu quái vậy.

Trước kia còn không cảm thấy được, nhưng hiện tại khi nhìn thì ba người đều không hẹn mà cùng toát ra một ý tưởng: Người này quả nhiên là một kẻ yêu nghiệt!Đêm đó, đám người Bộ Chất và Trần Quần dựng hàng rào gỗ ở ngoài thành Tương Bình, sau đó dùng phương pháp xây thành bằng băng tuyết như lời Gia Cát Lượng, chỉ một đêm đã xây dựng được một bức tường thành cao tới ba thước.

Việc này cũng đã nói lên rằng: Phương pháp xây thành bằng băng tuyết của Gia Cát Lượng có thể thực hành.

Hiện giờ mới là đầu mùa đông, ban đêm nhiệt độ không khí đã là khoảng âm mười độ C. Có thể tưởng tượng, đến khi vào lúc rét đậm, nhiệt độ không khí nhất định sẽ càng thấp hơn nữa, tốc độ xây dựng thành bằng băng tuyết cũng sẽ nhanh hơn theo. Chẳng qua, nếu muốn trong thời gian một tháng xây mười thành băng trên đoạn đường tám trăm dặm sẽ cần đến rất nhiều nhân lực. Cũng may hiện giờ Lưu Sấm cũng không thiếu nhân lực, mấy vạn tù binh Liêu Đông cũng đủ để đảm nhận trọng trách này.- Chỉ riêng Công Tôn Khang thì còn xa xa mới đủ.

Nếu người Cao Cú Lệ và nước Phu Dư cũng đều có thể xuất binh giáp công thì phải chuẩn bị sẵn sàng.

Ta nghĩ, có thể lệnh cho hai tướng quân Ngụy Diên và Bàng Đức, mỗi người lĩnh ba ngàn nhân mã, xây dựng quân trại ở ven bờ sông Đại Lương và Tiểu Liêu... Nếu việc dùng băng tuyết xây thành có thể làm dao động quân tâm Công Tôn Khang, vì sao không thể lấy thủ đoạn này để kinh sợ cường hào các huyện, cũng như người Cao Cú Lệ và nước Phu Dư? Thử nghĩ, sau một đêm tỉnh dậy, người quận Huyền Thố lại phát hiện bờ bên kia xuất hiện hai tòa thành trì sẽ có tâm tình như thế nào?

Diêm Nhu hiến kế với Lưu Sấm, lập tức được Lưu Sấm đồng ý.Dùng băng tuyết xây thành có phí tổn không lớn, mấu chốt là ở nhân lực.

- Như vậy, chúng ta liền xây dựng hai tòa băng thành ở ngoài Hậu Thành.

Lệnh Ngụy Diên dẫn quân đóng trú ở sông Tiểu Liêu, Bàng Đức ở thượng du sông Đại Lương, xây dựng băng thành.... Ừ, nếu chỉ như vậy sợ là vẫn hơi chưa đủ. Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức khiến Mi Phương tiến đến Tương Bình. Bá Chính, ta nhớ rõ ngươi tinh thông ngôn ngữ Phu Dư, có bằng lòng đi sứ nước Phu Dư một chuyến cho ta hay không?

Diêm Nhu nghe vậy ngẩn ra, chợt hiểu ý tứ của Lưu Sấm.

So sánh với Cao Cú Lệ, uy hiếp của nước Phu Dư đối với Liêu Đông cũng không tính là quá lớnThậm chí ở một mức độ nào đó mà nói, nước Phu Dư có tâm ý muốn quy thuận triều đình nhà Hán.

Chẳng qua những năm gần đây, nhà Hán triều cương suy thoái, xã tắc suy yếu, cho nên nước Phu Dư đã không còn cung kính đối với triều đình nhà Hán như trước kia nữa.

Nhưng nói cho cùng, thực lực của nước Phu Dư cũng không phải là quá mạnh mẽ.

Nhưng nếu muốn cường công nước Phu Dư cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Nước Phu Dư có diện tích rất lớn, bao gồm tỉnh Hắc Long Giang và nửa tỉnh Cát Lâm ở đời sau. So sánh với việc chính phạt nước Phu Dư, thà rằng cứ dụ dỗ là chính rồi từ từ chiếm lấy còn hơn. Chỉ cần giải quyết được phiền toái nước Phu Dưthì Lưu Sấm liền có thể toàn lực đối phó với Cao Cú Lệ. Lúc này Cao Cú Lệ còn xa mới đạt tới sự hùng mạnh như ở thời Tùy Đường.

Nếu không thể hòa toàn giải quyết uy hiếp của Cao Cú Lệ, sau này mặc dù Lưu Sấm có xuôi nam tới Trung Nguyên thì cũng khó tránh khỏi vẫn còn lo lắng ở nhà.

Diêm Nhu là một người thông minh, theo sách lược của Lưu Sấm đối với nước Phu Dư là đã nhìn ra kế hoạch bước tiếp theo. Hai mắt y lập tức sáng ngời, vội vàng khom người nói: - Nhu nguyện theo Hoàng thúc chỉ bảo.

Đây là một chủ công có hùng tâm tráng chí!

Có phải minh chủ hay không thì tuy rằng hiện tại Diêm Nhu còn không rõ rànglắm, nhưng y cảm thấy, Lưu Sấm đủ để cho y cống hiến sức lực.

- Hoàng thúc!

- A?

- Nhu còn có một thỉnh cầu!

- Nói!

- Nếu có ngày Hoàng thúc dùng binh đối với Cao Cú Lệ, Diêm Nhu nguyện ý theo quân tới Cao Cú Lệ, cướp lấy Quốc nội thành.

Lưu Sấm nhìn Diêm Nhu, nhẹ nhàng gật đầu.- Nếu thực sự có ngày đó, ta sẽ để Bá Chính làm Soái.

Tuy rằng không hiểu rõ vì sao Diêm Nhu lại cảm thấy hứng thú với việc đánh chiếm Cao Cú Lệ, nhưng từ trong mắt y, Lưu Sấm lại thấy được một tia cuồng nhiệt.

Cao Cú Lệ nhất định là phải tiêu diệt!

Đây là kế hoạch mà Lưu Sấm đã định sẵn từ trước khi tới Liêu.

Không chỉ có Cao Cú Lệ mà còn cả Tam Hàn... Đó mới là mục tiêu đích thực của Lưu Sấm. Cướp lấy Tam Hàn liền tương đương có một bãi cỏ và nông trường ổn định. Đồng thời, Tam Hàn vốn quốc lực suy yếu, muốn tiêu diệt cơ bản là không cần tốn nhiều sức. Đến lúc đó, toàn bộ Liêu Đông liền tương đương là có một hậu phương lớn ổn định, mới xem như thực sự an toàn. Càng không cần phải nói rằngkiếp trước, Lưu Sấm cũng không có thiện cảm gì đối với Tam Hàn.

Tam Hàn có rất đông nhân khẩu.

Tam Hàn càng có rất nhiều sản vật...

Mà những thứ đó đều là tài nguyên mà hiện tại Lưu Sấm đang cần nhất.

Nếu muốn phát triển Liêu Đông hùng mạnh, không lấy Tam Hàn thì làm sao có thể ổn định hậu phương chứ?

Về phần nước Phu Dư...

Trong lòng Lưu Sấm không quá lo lắng.+ + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + +

Cuối tháng mười, năm Kiến An thứ tư, Lưu Bị đánh tan Viên Thuật ở Hạ Bì.

Con đường lên phía bắc của Viên Thuật bị phong tỏa, không thể không dẫn quân trở về Thọ Xuân. Tháng sáu năm sau, Viên Thuật lui tới Giang Đình, trong quân chỉ còn lại ba mươi hộc lương thảo. Hôm đó đúng ngày nắng gắt, Viên Thuật muốn lấy nước mật giải khát nhưng lại không có người tìm cho y. Ngồi ở trên giường, Viên Thuật thở dài một lúc lâu, cảm thán nói: - Không ngờ Viên Thuật ta cũng sẽ có ngày hôm nay.

Sau đó không lâu, bởi oán giận kết bệnh, hộc máu mà chết.Đệ của Viên Thuật là Viên Dận sợ hãi Tào Tháo nên không dám trở về Thọ Xuân, vì thế mang theo linh cữu và thê nhi (vợ con) Viên Thuật, tìm nơi nương tựa ở Lư Giang...

Tuy nhiên, việc này cũng không quan trọng đối với Lưu Sấm.

Lúc này hắn có quá nhiều việc cần quan tâm.

Sau khi thương thảo xong kế sách dùng băng tuyết xây thành, Lưu Sấm lập tức lệnh cho Thái Sử Từ xuất binh Tân Xương.

Đi theo có gần tám ngàn hàng binh.... Lưu Sấm hứa hẹn với họ, chỉ chờ sau khi dẹp yên Liêu Đông, bọn họ có thể cởi giáp quy điền, không cần ở lại trong quân.Hơn nữa, Công Tôn Độ có sung túc lương thảo, càng cam đoan cung ứng cho các hàng binh đó.

Thời kỳ Đông Hán, các quân sĩ có rất ít tư tưởng cái gì mà ra sức vì nước. Bọn họ nhập ngũ đa phần là vì cuộc sống bức bách, bất đắc dĩ phải làm.

Có thể ăn no bụng, hơn nữa còn có thể đạt được thân phận bình dân, đám hàng binh liền ổn định xuống rất nhanh.

Sau khi dẫn quân xuất chinh, tốc độ hành quân của Thái Sử Từ cũng không phải là rất nhanh.

Ngày đầu tiên, quân Hán chỉ đi được hơn sáu mươi dặm.Chờ sau khi trời tối đen, Thái Sử Từ hạ lệnh hạ trại ngay tại chỗ. Đám hàng binh thì được chỉ huy, đào tuyết nấu nước, dựng doanh trại. Chỉ có điều lần này bọn họ dựng doanh trại lại khác rất lớn so với trước kia. Hàng rào gỗ của doanh trại cao khoảng ba thước, giữa hàng rào lại bỏ thêm đất đá, sau đó lại tưới nước tuyết vừa đun lên. Chỉ trong một đêm, một tòa thành trì có tường thành cao khoảng bốn thước liền đột ngột mọc lên, xuất hiện trong miền Liêu Đông hoang dã.

Ánh mặt trời chiếu xạ trên tường băng thành, khúc xạ ra hào quang như mê ảo.

Ngay cả đám hàng binh tự tay xây dựng nên tòa thành này cũng cảm thấy kinh ngạc vạn phần, thậm chí không hiểu ra sao lại sinh ra ý sùng kính.

Thái Sử Từ dẫn quân đi lên đầu thành, nhìn cánh đồng tuyết trắng xóa, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to.- Vì sao tướng quân lại cười?

Tiêu Lăng ở một bên vội vàng hỏi.

Thái Sử Từ lắc đầu cười nói: - Trước kia Hoàng thúc từng nói, Khổng Minh có trí tuệ quỷ thần khó lường, ta vẫn đều nghĩ Hoàng thúc có chút khuếch đại.

Hiện giờ xem ra, tiểu Khổng Minh quả thật đúng là mưu trí như yêu quái, đúng như lời Hoàng thúc nói.

Tử Thăng, ngươi đã từng gặp thủ đoạn như vậy bao giờ chưa? Có thành trì thế này, chẳng những có thể khiến đường chuyển lương của chúng ta thông suốt, càng có thể khiến Công Tôn Khang tiểu nhi thấp thỏm lo âu. Ta vốn tưởng rằng cuộc chiếnnày sẽ cực kỳ gian khổ, nhưng hiện tại nghĩ rằng, chỉ sợ không đợi chúng ta đến Tây An Bình, binh mã Liêu Đông cũng đã tự tan rã... Truyền lệnh của ta, ba quân lập tức chuẩn bị, theo ta tiếp tục đi tới. Hôm nay cần phải tiến lên sáu mươi dặm.