- Yên tâm, chỉ cần ta gặp được Công Tôn Cung kia, thì sẽ vì Điền tiên sinh lưu lại tính mạng của hắn.
- Vậy thì kính nhờ!
Điền Thiều chắp tay, vái chào sát đất.
Ngụy Diên chắp tay đáp lễ rồi sải bước đi ra phòng chính. Theo lệnh của Điền Thiều, Điền Phủ mở mười hai ngõ, các quân binh theo Ngụy Diên trà trộn vào trong thành từ trước lần lượt mà ra. Tất cả bọn họ đều mặc áo bào màu trắng, lại khoác thêm một áo choàng màu đỏ. Ngụy Diên cầm một cây đại đao trong tay, từ cửa chính đi nhanh ra ngoài. Đúng lúc này, ở giáo trường từ xa đột nhiên ánh lửa ngút trời … Tiếng kêu đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên lặng của trời tuyết ban đêm.
Binh lính theo Điền Phủ đi ra nhanh chóng tập trung xếp thành hàng ở trên đường dài, đi theo Ngụy Diên thẳng tiến vào phủ Thái thú.
Ở giáo trường Tương Bình, lửa cháy cuồn cuộn. Lửa mượn thế gió, gió tăng uy thế của lửa … Tuyết rơi đầy trời, chẳng những không thể dập tắt được lửa lớn, ngược lại dưới sự thúc đẩy của gió tuyết nhanh chóng lan tràn. Bàng Đức tay cầm một cây Bối Khảm Sơn Đao, dẫn một đội quân binh từ giữa giáo trường chém giết ra. Phía đối diện xông lại một đám binh sĩ Liêu Đông, cầm đầu là một tên Giáo Úy lớn tiếng quát hỏi:
- Các ngươi là ai, vì sao không đi dập lửa?
Tên Giáo Úy kia vừa chạy vừa cao giọng quát.
Bàng Đức nhếch miệng, lớn tiếng quát:
- Hán Dương Bàng Lệnh Minh ở đây, mượn đầu ngươi dùng một chút.
Còn chưa dứt lời, y xoay người tiến lên. Một đao chém tên Giáo Úy ngã nhào trên mặt đất. Cùng lúc đó, một đám binh lính quân Hán ở phía sau y thì đã dàn trận tiến tới, gặp người là giết. Đám binh lính này là những quân binh lão luyện mà Gia Cát Lượng mượn từ Hãm Trận Doanh của Lã Lam. Những quân binh này của Hãm Trận Doanh, sau khi trả lại cho Lưu Sấm, Lã Bố liền đưa cho Lã Lam.
Gia Cát Lượng lần này đánh lén Tương Bình, đã chuẩn bị suốt ba tháng … Trước tiên y mua chuộc Điền Thiều. Cũng thông qua Điền Thiều, an bài 800 quân tinh nhuệ trà trộn vào Tương Bình. Rồi sau đó lại thông qua Điền Thiều mua chuộc được vị Mã quân hầu này, khiến cho Bàng Đức có thể thuận lợi đem những đồ dễ cháy đưa vào trong thành. Là một đại tướng, trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, Gia Cát Lượng đi theo Lưu Sấm cũng đã có chút cứng tuổi, mặc dù không thể làm được chuyện xây đài Thất Tinh mượn gió đông như trong "Tam Quốc Diễn Nghĩa", chỉ có thể mượn tay của dân bản địa. Đoán được khí trời năm nay khác thường, tuyết sẽ đến sớm cho nên từ tháng tám đã bắt tay chuẩn bị.
Cuộc chiến ở núi Lâu Tử chấm dứt, đàm phán bắt đầu. Mọi người đều tập trung vào Dương Nhạc, không ai lường trước được Gia Cát Lượng lại thừa dịp một trận tuyết lớn như vậy đánh vào Liêu Đông.
Bàng Đức đột nhiên ra tay cũng khiến cho bên trong giáo trường đại loạn.
- Địch tập kích, có địch tập kích …
Binh sĩ Liêu Đông lớn tiếng quát to. Nhưng đối mặt với Hổ Bí hãm trận được huấn luyện bài bản, đã có chuẩn bị từ trước cho nên nhanh chóng tan tác … Lửa lớn hừng hực, giáo trường đã trở nên hỗn độn.
Sau khi Bàng Đức đến giáo trường liền cho quân binh bám trụ cũng cho Ngụy Diên đầy đủ thời gian. Y đã sớm biết rõ đường đi nước bước trong thành Tương Bình, thông thạo đi thẳng đến phủ Thái thú. Dọc đường đi, gặp mấy đội tuần binh muốn cứu viện giáo trường, lại bị Ngụy Diên khí thế như chẻ tre mà đánh cho tan tác.
Tiếng la khóc, tiếng chửi bậy vang vọng khắp trời Tương Bình.
Từ xa trên bầu trời giáo trường, lửa cháy đỏ rực. Trong lòng Ngụy Diên biết, Bàng Đức tất nhiên đã động thủ, kế tiếp sẽ xem thủ đoạn của y! Nói thật, bước đi trong đống tuyết là một chuyện hết sức gian nan. Cũng may đám người Ngụy Diên đã có chuẩn bị, cho nên tuy đường khó đi cũng không ảnh hưởng quá lớn với y. Rất xa, đã nhìn thấy cửa phủ Thái thú trước mặt, đèn đuốc sáng trưng, người hô ngựa hý.
Lửa cháy ở giáo trường kinh động đến Công Tôn Độ.
Tuổi của Công Tôn Độ, cũng đã lớn … Trời vừa tối đã sớm lên giường nghỉ ngơi. Nào biết được, khi lão đang ngủ mơ mơ màng màng lại bị người đánh thức. Biết được trong thành phát hỏa, Công Tôn Độ cũng chấn động. Lập tức lão đoán được ngay người công kích Tương Bình là thần thánh phương nào. Nhớ trước kia, lúc Lưu Sấm mới tới Liêu Tây, sau khi bị Viên Thiệu cho làm Thái Thú Liêu Đông, Công Tôn Độ liền mang địch ý cực kỳ mãnh liệt đối với Lưu Sấm.
Công Tôn thị vốn là cường hào Liêu Đông, lúc đầu lập nghiệp từ hải tặc, sau lại cắm rễ ở Liêu Đông. Loạn Khăn Vàng, U Châu cũng bị cuốn vào trong đó … Phụ thân của Công Tôn Độ là Công Tôn Diên nhân cơ hội nổi lên, tụ tập binh mã dưới trướng, nhanh chóng chiếm Liêu Đông trước, cũng đem Thái Thú Liêu Đông chém chết ngay lúc đó. Về sau, triều đình đại loạn, trước thì có Thập Thường Thị và Hà Tiến tranh chấp, sau lại có Đổng Trác vào kinh. Bất kể là Hà Tiến hay là Trương Nhượng hoặc là Đổng Trác, đều không có đủ lực để đối phó với Công Tôn thị. Điều này cũng khiến cho Công Tôn thị nhanh chóng đứng vững ở Liêu Đông, sau lại giao hảo với Lưu Ngu … Lưu Ngu, tự Bá An, là người Từ Châu quận Đông Hải, lúc trước là Hiếu Liêm, sau làm U Châu mục, cũng là dòng dõi Hán thất. Y vốn cũng không phải là một người rất mạnh, sau khi nhậm chức, vừa gặp Trương Thuần,Trương Cử làm loạn ở U Châu. Vì trấn áp loạn Trương Thuần, Trương Cử, Lưu Ngu cũng không nghĩ tới chuyện trêu chọc Công Tôn thị.
Vì thế, liền cho Công Tôn Độ làm Thái Thú Liêu Đông. Về sau Công Tôn thị kiếm cớ gióng trống khua chiêng ở Liêu Đông. Đối với Liêu Đông, Lưu Ngu cũng không để ý nhiều lắm … Dù sao cũng là nơi hoang vu, quả thật y thấy không cần thiết vì một nơi hoang vu như thế mà phải động đến binh đao. Cho nên, Công Tôn Độ coi Liêu Đông như lãnh địa của mình.
Lưu Sấm đến rõ ràng là muốn cướp đoạt địa bàn của y, Công Tôn Độ sao có thể đối tốt với Lưu Sấm? Nào biết được, sau khi Lưu Sấm đến Liêu Tây, căn bản cũng không tính toán đến việc nhậm chức ở Liêu Đông, ngược lại lại mở trận chiến ở Liêu Tây, giao đấu với người Ô Hoàn. Khác xa với dự liệu của Công Tôn Độ. Rồi sau đó Lưu Sấm lại phái Trần Quần đi sứ Liêu Đông, nói cho Công Tôn Độ: Ta không có ý định tranh đoạt Liêu Đông đồ bỏ với ngươi. Ta chỉ nghĩ sau khi dừng bước ở Liêu Tây, tương lai có cơ hội có thể trở về Trung Nguyên, ngươi không cần phải lo lắng.
Nếu chỉ nói bằng miệng, Công Tôn Độ đương nhiên sẽ không tin tưởng. Nhưng vấn đề là, Lưu Sấm lại thật sự ở Liêu Tây hợp tác với Đạp Đốn, bộ dạng như thể muốn dừng lại ở Liêu Tây. Điều này cũng làm cho Công Tôn Độ dần dần bỏ đi nghi kỵ với Lưu Sấm … Nhưng hiện tại! Ngay tức khắc Công Tôn Độ tỉnh ngộ lại.
Cái gì muốn sống yên ở Liêu Tây, cái gì phải trở về Trung Nguyên, đều là nói dối! Mục đích thực sự của Lưu Sấm chính là Liêu Đông … Chẳng qua Lưu Sấm cũng biết, Công Tôn Độ mang địch ý đối với hắn, nếu như trực tiếp tiến vào Liêu Đông như vậy, Công Tôn Độ nhất định sẽ gây khó khăn cho hắn. Có thể diệt trừ Công Tôn Độ hay không là một chuyện, quan trọng nhất là, Lưu Sấm không muốn mất nhiều thời gian như vậy. Tranh chấp với Công Tôn Độ, tất nhiên là một chuyện mất nhiều thời gian. Trận chiến Quan Độ sắp sửa bắt đầu, Lưu Sấm biết rõ nếu trước khi cuộc chiến ở Quan Độ nổ ra không thể ổn định được tình hình ở Liêu Đông, kế tiếp lại còn phải trở về Liêu Tây, như vậy tất yếu sẽ vô cùng khó khăn. Cho nên, hắn chấp nhận theo kế hoạch của Gia Cát Lượng, quyết định đánh lén Liêu Đông.
Công Tôn Độ hiểu được những điều ảo diệu bên trong như vậy, không khỏi giận tím mặt.
Tính toán, Lưu Sấm ngươi từ đầu tới cuối chính là đang coi ta là một kẻ ngu để trêu đùa. Vậy mà ta còn ngu ngốc chuẩn bị cho ngươi mượn lương thực, ngươi lại tính kế ta như vậy … Công Tôn Độ vội vàng khoác áo vào, lập tức triệu tập binh mã trong phủ, chuẩn bị tiến đến đẩy lui quân địch. Nào ngờ đâu, binh mã chưa tập hợp được, Ngụy Diên cũng đã xông vào tới trước cửa phủ Thái thú. Công Tôn Độ hoảng sợ, vội vàng cao giọng quát to:
- Cùng ta ngăn lại bọn chúng.
Còn chưa dứt lời đã thấy một viên tiểu tướng huơ thương xông ra, phóng ngựa đánh về phía Ngụy Diên.
Tên tiểu tướng này tên là Công Tôn Hoảng, là đứa cháu thứ hai của con cả Công Tôn Độ. Công Tôn Độ có hai đứa con trai, đứa con cả là Công Tôn Khang, con thứ là Công Tôn Cung. Mà Công Tôn Khang cũng có hai đứa con trai, đứa con cả là Công Tôn Uyên, con thứ là Công Tôn Hoảng.
Công Tôn Độ rất yêu thích Công Tôn Hoảng, nguyên nhân là vì Công Tôn Hoảng này rất có phong thái của lão năm xưa … Tuy rằng còn trẻ nhưng trời sinh thần lực, vũ dũng hơn người. Cho nên, Công Tôn Độ vẫn cho Công Tôn Hoảng ở bên cạnh, thậm chí tự tay rèn luyện võ nghệ cho Công Tôn Hoảng, yêu thương rất mực.
Công Tôn Hoảng phóng ngựa đánh về phía Ngụy Diên, trong ánh lửa, sắc mặt dữ tợn.
- Cẩu tặc vì sao dám xâm phạm thành trì của ta, Nhị gia nhà ngươi ở đây, còn không để mạng lại.
Đang khi nói, Công Tôn Hoảng đã tới ngay trước mặt Ngụy Diên rồi.
Ngụy Diên không cưỡi ngựa, mắt thấy Công Tôn Hoảng xông lại, vừa muốn giơ đao đón đỡ, lại không ngờ mặt đất trơn trượt, con ngựa của Công Tôn Hoảng đột nhiên bị ngã.