Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 312-1: Bạo tuyết (1)

Bảy ngàn người, đối với tổng nhân khẩu Ô Hoàn mà nói, cũng không tính nhiêu.

Liêu Tây Ô Hoàn, tổng nhân khẩu mấy trăm ngàn người, hơn nữa người Ô Hoàn là tộc người du mục, có thể nói toàn dân đều là binh. Cho nên bảy ngàn người, không coi là nhiều! Điều khiến cho Đạp Đốn khó chịu chính là gã có thể công phá phòng tuyến núi Lâu Tử Tây Lộc trước mắt, thế nhưng lại không thể không ngưng chiến.

Trong lòng Đạp Đốn cố nén cơn giận! Nhưng còn Lưu Sấm thì sao? Chính là tổn thất thật sự thê thảm và nghiêm trọng. Ba nghìn binh mã, tổn thất thậm chí không bằng một nửa so với Ô Hoàn, nhưng đối với Lưu Sấm chỉ có mấy vạn di dân mà nói lại khó mà chấp nhận nổi. Chẳng qua, thái độ của Lưu Sấm cứng rắn, mạnh mẽ, khiến ai cũng không hiểu ra sao cả.

Ai cũng không hiểu là có phải Lưu Sấm thật sự muốn cùng với Ô Hoàn ngọc nát đá tan hay không … Nếu như là thế, nhất định đất Liêu Tây sẽ khô cằn ngàn dặm, xác người chết đói khắp nơi. Nếu quả thật xuất hiện tình huống như vậy, Viên Thiệu cũng không tránh khỏi bị bêu danh. Lại thêm y đối với U Châu lực độ khống chế ngay từ đầu vốn cũng không phải là rất cao, dù sao Công Tôn Toản chết vẫn chưa tới một năm, mặc dù Viên Thiệu rất có bản lĩnh, cũng không có khả năng khiến cho toàn bộ U Châu nghe lệnh y.

Tiên Vu Phụ, đó là một nhân vật đại biểu trong chuyện này. Trên thực tế mức độ chấp nhận Viên Thiệu của người U Châu không cao như người ta tưởng tượng.

Trong lịch sử, U Châu tuy là vùng đất lạnh giá, nhưng cũng được xưng tụng là địa linh nhân kiệt. Nhưng những nhân tài xuất hiện ở đây thần phục Viên Thiệu rất ít, còn người thật sự tận trung vì Viên Thiệu đến cuối cùng lại càng ít ỏi không có bao nhiêu. Ví dụ như khi Viên Thiệu vừa mới chiếm lĩnh U Châu, từng nhiều lần kêu gọi đầu quân, nhưng kết quả cũng có người không đồng ý. Có hơn phân nửa người không đồng ý lệnh đầu quân của Viên Thiệu, thậm chí có người còn trốn đi Bắc Cương … Vốn là trong lịch sử, Viên Thiệu vì thể hiện lực ảnh hưởng của y, đem Trịnh Huyền đang bệnh trên giường cưỡng ép đầu quân, làm cho Trịnh Huyền ốm chết. Mà nay, Trịnh Huyền ở ngay tại Liêu Tây. Nhưng đối với Viên Thiệu, lại không có một chút tác dụng. Thư viện Nam Sơn dựng lên khiến cho Viên Thiệu hơi có chút kiêng kị với Trịnh Huyền, sao lại dám đi tự tìm phiền toái? Hơn nữa, Viên Thiệu đề phòng Lưu Sấm là thật, thậm chí còn muốn thâu tóm bộ khúc của Lưu Sấm. Nhưng vấn đề là, nếu Lưu Sấm thật sự muốn tranh đấu tới cùng với người Ô Hoàn, Viên Thiệu liền không thể khoanh tay đứng nhìn. U Châu, đã chết một hoàng thúc rồi. Hiện tại nếu như lại chết thêm một hoàng thúc nữa, Viên Thiệu cũng phải lo nghĩ đến hậu quả này như thế nào. Chớ đừng nói chi là y đang chuẩn bị quyết chiến với Tào Tháo, nếu chẳng may bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến toàn cục, mất sẽ nhiều hơn được.

Cho nên Viên Thiệu chỉ có thể hạ lệnh cho Đạp Đốn ngưng chiến. Trong tình hình như thế, hai bên mỗi người đều mang tâm tư. Một lần nữa ngồi lại đàm phán.

Chẳng qua lúc này đây, địa điểm thương lượng đổi thành là huyện thành Dương Nhạc, và do Thuần Vu Quỳnh tự mình giám sát. Nhưng hai bên khác nhau thật sự là quá lớn! Đạp Đốn muốn đánh nhau, mà Lưu Sấm lại càng không chịu cúi đầu. Điều này cũng khiến cho quá trình đàm phán trở nên vô cùng khó khăn.

Mi Chúc và Hạ Hầu Lan đại diện cho Lưu Sấm đi đến Dương Nhạc cùng với sứ giả Đạp Đốn là Thát Hủy Cát và Mạc Ly tiến hành đàm phán.

Yêu cầu của Đạp Đốn là quân Hán phải rời khỏi núi Lâu Tử, cũng lui khỏi sông Lục Cổ. Hai bên lấy sông Lục Cổ làm ranh giới, tất cả phía đông là của Ô Hoàn, phía tây thì đất đai thuộc về Lưu Sấm khai hoang. Đồng thời Lưu Sấm phải bồi thường hai mươi ngàn thạch lương thảo, cùng với một triệu tiền, cũng phóng thích những người Ô Hoàn bị bắt giữ.

Nếu như xét về thực lực của hai bên mà nói, yêu cầu của Đạp Đốn cũng không quá đáng. Nhưng Mi Chúc lúc này đây, cũng là được mệnh lệnh của Lưu Sấm, mặc kệ như thế nào, nhất định phải kéo dài thời gian … Có thể nhượng bộ một chút, nhưng nhất định phải kéo dài đàm phán. Về phần kéo dài tới khi nào Mi Chúc cũng không biết. Cho nên tìm cớ kéo dài thời gian một chút.

Lưu Sấm đồng ý phóng thích tù binh, nhưng yêu cầu vẫn như trước, Ô Hoàn lấy vật đổi người. Đương nhiên, yêu cầu một người đổi hai con ngựa ba con trâu quá đáng như thế này không thể nào nói ra, lần này Mi Chúc trực tiếp yêu cầu, muốn Ô Hoàn xuất ra tám ngàn con chiến mã, hai chục ngàn con dê bò trao đổi. Ngoài ra, còn vấn đề lui binh, Mi Chúc cũng đề xuất khác đi. Y có thể rời khỏi núi Lâu Tử Tây Lộc, nhưng nhất định phải lấy núi Lâu Tử làm ranh giới chứ không phải lấy sông Lục Cổ làm ranh giới … Yêu cầu như vậy khác hoàn toàn với điều kiện của Ô Hoàn. Tuy nhiên lúc này đây Đạp Đốn cho Thát Hủy Cát làm trưởng đoàn sứ giả, có vẻ cũng có kiên nhẫn, bèn bắt đầu tranh luận với Mi Chúc.

Lá bài tẩy của Mi Chúc, chính là thái độ cứng rắn, mạnh mẽ của Lưu Sấm. Bằng không thì cùng nhau ngọc nát đá tan, đánh tiếp nữa là được.

Chuyện này vừa nghe, dường như có chút vô lại … Thế mà lại có hiệu quả.

Thuần Vu Quỳnh đã được Viên Thiệu cho hay, tuyệt đối không thể để cho cuộc chiến ở Liêu Tây tiếp tục nữa. Toàn bộ U Châu, hiện tại cũng nhìn chằm chằm vào Liêu Tây. Hiện giờ U Châu giống như một thùng thuốc súng, một khi đàm phán thất bại, tất nhiên sẽ bùng nổ chiến loạn. Yêu cầu của Viên Thiệu chính là: Cần phải thúc đẩy cho Lưu Sấm và Đạp Đốn giải hòa. Điều này cũng khiến cho Thuần Vu Quỳnh cảm thấy đau đầu, nhưng lại không thể không đứng bên cạnh Lưu Sấm, trợ giúp Lưu Sấm thuyết phục Ô Hoàn.

Lúc này gã cũng coi như đã hiểu rõ, chức Thái Thú Liêu Tây đồ bỏ này, hiện tại cũng thực khó làm.

Ô Hoàn hay Lưu Sấm gì cũng được … Đánh đến cuối cùng, hai bên đều là ông chủ, hai bên đều không thể đắc tội, hai bên đều phải trấn an và khuyên bảo.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Tháng chín, nhiệt độ không khí càng ngày càng giảm. Người ta nói lúc thì có mưa thu lúc thì lại lạnh, nhưng ở Liêu Đông, tình hình lại không phải như thế. Liêu Đông vào cuối thời Đông Hán, mùa đông hàng năm đều tới rất sớm. Khoảng chừng qua trung thu là chính thức bước vào ngày đông giá rét.

Năm Kiến An thứ tư, vẫn như trước. Đến tháng chín, nhiệt độ không khí đã hạ xuống dưới 10 độ C, đêm xuống, thậm chí có thể hạ xuống 0 độ. Nhiệt độ trong ngày chênh lệch lớn như thế, khiến cho rất nhiều người cảm thấy không thích ứng kịp. Sau khi bước vào tháng chín, rất nhiều người đều sinh bệnh, trong đó cũng bao gồm Mi Hoán, Gia Cát Linh và Tuân Đán … Tuy nhiên, Lưu Sấm đã chuẩn bị trước môt it, cho nên cũng không có gì trở ngại. Nhưng thật ra Nghiêm phu nhân và Tào thị lại bị bệnh nặng, đặc biệt là Nghiêm phu nhân, vốn có chút lớn tuổi rồi, lại thêm trước đây đã thích ứng với khí hậu Trung Nguyên, gặp phải giá lạnh, tự nhiên yếu rất nhiều.

Hạnh Khuy, Ngô Phổ và Trương Quả đều ở Lâm Du khiến cho bệnh tình của Nghiêm phu nhân càng chuyển biến xấu.

Thế nên Lưu Sấm đã triệu hồi Lã Bố từ núi Lâu Tử về để cho ông ta chăm sóc vợ. Sau đó, hắn ra lệnh cho Trương Liêu làm chủ tướng, tiếp nhận quân Hán ở núi Lâu Tử. Triệu Vân và Hạ Hầu Lan tiếp tục ở lại đại doanh quân Hán ở núi Lâu Tử, tuy nhiên trước đó, Lã Bố đã lệnh cho hai người tiếp chưởng Phi Hùng Kỵ … Trận chiến ở núi Lâu Tử, Triệu Vân và Hạ Hầu Lan thu hoạch được khá nhiều.

Được Lã Bố chỉ dẫn, Triệu Vân đối với thuật kỵ chiến đã hiểu thêm rất nhiều. Y vốn đã có cơ bản lúc đầu, được Công Tôn Toản cho theo làm chủ kỵ Bạch Mã Nghĩa, đối với việc chỉ huy kỵ chiến, cũng không phải đặc biệt xa lạ. Mà nay được Triệu Vân chỉ dẫn, lại có Trương Liêu và Cao Thuận hỗ trợ, Triệu Vân tự nhiên tiến bộ rất nhanh. Tuy rằng không thể đạt được cảnh giới như Lã Bố, nhưng chỉ cần có đủ thời gian, y tin tưởng có thể rất nhanh đạt tới loại tiêu chuẩn này … Đối với việc này, Lưu Sấm cũng rất tin tưởng.

Nhưng thật ra Hạ Hầu Lan thu hoạch còn lớn hơn nữa! Trận chiến ở núi Lâu Tử, đặc biệt khi thủ vệ trong cuộc chiến lúc sau, Hạ Hầu Lan lại vừa mới đột phá bình cảnh, tiến vào cảnh giới Luyện Thần. Sau bọn người Thái Sử Từ, Hứa Chử, Trương Liêu, Cam Ninh, Ngụy Diên, Hoàng Trung, Triệu Vân và Bàng Đức, y là võ tướng thứ chín dưới trướng Lưu Sấm đạt tới cảnh giới Luyện Thần. Trước đây bởi vì Lưu Dũng rời khỏi, Lưu Sấm cảm thấy đáng tiếc.

Nhưng hiện tại Hạ Hầu Lan đột phá bình cảnh, không chỉ khiến cho mặt vũ lực của hắn ở đây nâng lên rất nhiều, quan trọng hơn là Hoàng Trung không còn phản đối chuyện hôn sự của Hạ Hầu Lan và Hoàng nương tử nữa … Điều này làm cho Lưu Sấm cảm thấy vui mừng cho Hạ Hầu Lan. Sau khi chấm dứt cuộc chiến ở núi Lâu Tử, Lưu Sấm liền đem Hạ Hầu Lan triệu hồi Lâm Du, nói là tăng cường lực lượng võ bị ở Lâm Du, nhưng trên thực tế chính là để cho y và Hoàng nương tử có thể ở chung nhiều hơn.

- Trọng Đạt, xem khí trời, sẽ mau chóng tiến vào ngày đông giá rét nha.

Đứng ở trong phòng trên lâu thuyền, Lưu Sấm tay vịn lan can, đưa mắt ngắm mặt biển phía xa.

Tháng chín trong vịnh Liêu Đông, gió êm sóng lặng. Nước biển xanh thẳm, bốn bề lặng yên thanh bình. Phi Hùng Hạm ở trên biển theo gió vượt sóng, đầu thuyền có một lá cờ lớn thêu chữ Phi Hùng, bay phất phới ở trong gió biển.

Tư Mã Ý và Đỗ Kỳ đứng ở phía sau Lưu Sấm.

Hai người đều mặc áo lông để chống chọi với gió biển.

- Biểu huynh, xa hơn trước chính là đảo Trường Hưng, vượt qua đảo Trường Hưng chính là Đạp Thị.

Giữa phòng, đặt một cái sa bàn. Trên sa bàn chính là bản đồ về vịnh Liêu Đông.

Nó được Tư Mã Ý và Chu Thương mấy lần tìm hiểu, chế tạo mà thành. Vì sa bàn này, Tư Mã Ý và Chu Thương không thể không đi biển vào ban đêm, tiến hành tìm hiểu.

- Vượt qua đảo Trường Hưng là có thể đổ bộ. Bởi vậy hướng tây ước chừng năm mươi dặm, hoang tàn vắng vẻ, rồi sau đó là đến huyện thành Đạp Thị.

Theo hồi báo của mật thám mà ta an bài ở Đạp Thị, Đạp Thị gần đây rất bình tĩnh, không có bất kỳ hiện tượng khác thường nào. Nói vậy Quản Thừa kia cũng cảm nhận được điều gì cho nên vẫn tránh ở trong huyện thành, không có ý định rời bến.

Tuy nhiên, sau một thời gian nữa sẽ bước vào đông, mỗi khi gặp thời tiết này cũng là thời kì càn rỡ nhất của hải tặc. Nếu Quản Thừa có hành động bất thường nào, nhất định sẽ ở trong khoảng thời gian này tiến hành hoạt động.