Xử lý xong chính vụ của một ngày, Lưu Sấm trở lại hậu trạch. Hắn ngồi xuống hành lang, nhìn vườn hoa điêu linh, nhắm mặt lại, trầm tư không nói.
Phía sau vang lên tiếng bước chân. Một mùi thơm nhàn nhạt truyền tới, như lan như xạ. Theo sau đó, một bàn tay nhỏ bé đặt lên vai của Lưu Sấm, nhẹ nhàng vuốt ve.
Mặc dù Lưu Sấm không nhìn rõ là ai, nhưng từ mùi thơm quen thuộc kia, liền đoán được thân phận của người tới.
- Nhị tỷ, nàng mới trở về gấp từ buổi sáng, sao không nghỉ ngơi đi?
- Phu quân gặp phiền toái, thiếp thân sao có thể điềm nhiên mà ngủ được?
Lưu Sấm xoay người, chỉ thấy khuôn mặt động lòng người của Gia Cát Linh rơi vào mắt.
Gia Cát Linh vốn đang ở thành Cô Trúc thực nghiệm bánh lái và khí cụ. Bến tàu Thạch Cữu Đà bị tập kích, khiến cho Gia Cát Linh rất lo lắng. Cũng may thành Cô Trúc không ở bờ biển, cho nên mặc dù hải tặc lên bờ, cũng không dám chạy tới tập kích. Dù sao thành Cô Trúc đã có Ngụy Việt trấn thủ. Nhưng cho dù vậy, Trịnh Nhân vẫn thúc giục Gia Cát Linh quay về Lâm Du.
- Phu quân, hôm qua thiếp thân có tới bến tàu để xem.
- Tình hình như thế nào?
- Rất không tốt!
Gia Cát Linh thở dài, hạ giọng nói:
- Tiết Giáo Úy gặp chuyện không may, khiến cho đám thợ thủ công thấp thỏm lo âu. Trước kia có Tiết Giáo Úy chỉ huy, tuy bến tàu bận rộn, nhưng lại ngay ngắn trật tự. Mà nay Tiết Giáo Úy không còn, bến tàu loạn thành một đoàn. Tuy Trịnh đại ca đã bắt đầu xây dựng lại. Nhưng dù sao huynh ấy vẫn còn chưa quen thuộc với công việc này, cho nên cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
- Nhị tỷ, nàng muốn nói gì thì cứ nói đi.
Gia Cát Linh hạ giọng nói:
- Lúc ở thành Cô Trúc, thiếp thân có quen một người.
- Ừ?
- Người này tên là Mã Quân, tên tục là Đức Hành, là người người Ti Đãi Phù Phong. Lúc thiếu niên, y du lịch Dự Châu, nghe nói Trịnh sư biên soạn sách ở Nam Sơn Thư Viện, liền tới cầu học. Chỉ có điều, không có ai tiến cử y, cho nên không được nhập môn. Vì thế y liền giúp Tả Bá Tả Tử Ấp làm giấy. Sau đó do Tả Bá đề cử, bái nhập làm môn hạ của Hoàng Công.
Người này rất khéo tay, tinh thông cơ quan khí giới, có thể từ một suy ra ba. Thiếp thân ở thành Cô Trúc thực nghiệp phách can, người này trợ giúp không ítHơn nữa, y còn tiến hành cải tiến một chút máy cày của phu quân, có thể sử dụng ít sức hơn. Hoàng Công nói, người này có tài cán, ở lại thành Cô Trúc không bằng để cho y ra ngoài làm việc. Lúc quay về, Hoàng Công còn nhờ thiếp thân đề cử y cho phu quân. Nói rằng người này có thể tiếp nhận bến tàu.
Mã Quân? Là người phương nào? Lưu Sấm chưa từng nghe qua cái tên này. Nhưng hắn biết rằng, Hoàng Thừa Nghạn sẽ không tùy tiện giới thiệu người cho hắn. Nếu Hoàng Thừa Ngạn bảo rằng Mã Quân có thể tiếp nhận bến tàu, thì chứng tỏ rằng người này có chút bản lĩnh.
- Đúng rồi, đây là mô hình thuyền kiểu mới do y thiết kế.
Gia Cát Linh đưa một cái hộp cho Lưu Sấm. Lưu Sấm mở hộp, nhìn mô hình thuyền biển bên trong, không khỏi ngẩn ra.
Lâu thuyền đời Hán khác hạm thuyền đời sau rất lớn. Khác nhau chủ yếu là thân tàu hình vuông, giống như một tòa lầu các đi trên biển. Mà mô hình thuyền này của Mã Quân, có kiểu dáng gần giống với hạm thuyền đời sau. Đáy thuyền đổi từ đáy bằng truyền thống sang đáy nhọn. Mép thuyền gọt như lưỡi, tạo hành hình chữ V, gần giống với thuyền đời sau.
- Đây là…
Gia Cát Linh vội vàng nói:
- Đức Hành cho rằng, thuyền biển mà chúng ta định làm, kỳ thực chính là một loại thuyền biển Giang Hà đã được cải tiến.
(Giang Hà tên là gọi chung của sông Trường Giang và Hoàng Hà) Nhưng đặc tính vẫn chưa thoát khỏi đặc điểm của lâu thuyền Giang Hà. Nếu đi trong Giang Hà, vấn đề có lẽ không lớn. Nhưng trên đại dương bao la, thì gặp phải rất nhiều vấn đề. Y nói, song biển sóng và sóng ở Giang Hà không giống nhau. Lâu thuyền nước nông, tải trọng ít, thân tàu cũng chưa đủ chắc chắn. Đây cũng là nguyên nhân mà Hưng Bá tướng quân sử dụng thuyền biển có mấy lần đã bị hỏng ba bốn phần rồi
- Vậy y cho rằng nên cải tiến như thế nào?
Lưu Sấm nghe xong liền có hứng thú, rất tò mò hỏi.
Gia Cát Linh đáp:
- Đức Hành nghĩ ra kết cấu thân tàu mới. Hình dạng của nó giống với mô hình mà phu quân đang cầm. Tuy nhiên, đây mới chỉ là ý tưởng, chưa được thử nghiệm. Mặc dù thiếp thân biết một ít về thuật tạo cơ quan, nhưng những lời Đức Hành nói, thiếp thân không hiểu hết. Tuy nhiên, Hoàng Công rất đồng ý, cho rằng thiết kế của y có thể thực hiện được.
Kết cấu Long Cốt! Trong đầu Lưu Sấm xuất hiện một cái tên như vậy.
Kết cấu Long Cốt là một phát minh vượt thời đại trong lịch sử tạo thuyền. Phần lớn thuyền biển đời sau đều dựa trên cơ sở này, tiến hành phát triển và cải tiến. Lưu Sấm từng nghe qua cái tên này, nhưng hắn cũng không hiểu lắm. Chỉ biết là kết cấu Long Cốt mãi tới tận đời Tống mới bắt đầu sử dụng rộng rãi. Còn ở Châu Âu, phải tới đầu thế kỷ mười chín, mới bắt đầu sử dụng kết cấu Long Cốt, từ đó thúc đẩy nền công nghiệp tạo thuyền.
Nhưng đây là thời Đông Hán! Làm sao Mã Quân biết được kết cấu Long Cốt? Đừng bảo rằng người này cũng xuyên việt đấy? Lưu Sấm lắc đầu, đột nhiên sinh ra hứng thú với Mã Quân.
- Hiện tại y ở nơi nào?
Gia Cát Linh ngẩn ra:
- Ai?
- Không phải phu nhân đề cử Mã Quân tiếp nhận bến tàu sao? Ta phải gặp mặt y một lần mới biết y như thế nào chứ.
Gia Cát Linh vừa nghe, lập tức vui vẻ, vội vàng nói:
- Lần này thiếp thân quay về cũng dẫn theo y tới. Thiếp thân đã an bài y nghỉ tạm ở dịch quán.
- Tốt, phiền phu nân gọi y tới đây gặp ta.
Tinh thần Lưu Sấm đột nhiên phấn chấn, vẻ mệt mỏi lúc trước biến mất. Gia Cát Linh thấy hắn khôi phục lại sinh khí, không nhịn được nở nụ cười.
- Nếu phu quân muốn gặp y, thiếp thân liền phái người đi gọi y.
Tuy nhiên, Gia Cát Linh lại do dự một chút, hạ giọng nói:
- Chỉ có điều phu quân phải chuẩn bị. Mã Quân không phải là người giỏi về biểu đạt. Nói thật, lúc trước thiếp thân nói chuyện với y, nếu không phải có Hoàng Công ở một bên giải thích, thì rất nhiều từ thiếp thân nghe cũng không hiểu.
Không ngờ còn có chuyện như vậy? Lưu Sấm không khỏi cảm thấy khó giải quyết.
Tiết Châu văn hóa không cao lắm, nhưng ông ấy giỏi về nói chuyện, kinh nghiệm phong phú, nên có thể chỉ huy bến tàu thuận lợi hoạt động. Nhưng nghe Gia Cát Linh nói, tay Mã Quân này lại có tính cách của những kỹ thuật viên đời sau.
Người như vậy, nếu liên quan kỹ thuật thì có thể, nhưng nếu bảo y chỉ huy toàn bộ bến tàu, chỉ sợ sẽ xảy ra rất nhiều phiền toái. Y không giỏi về biểu đạt, nên sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề về trao đổi. Một khi xảy ra sai lầm trong lúc trao đổi, chẳng phải phí công vô ích sao? Khả năng xấu nhất là bến tàu chẳng những không thể khôi phục, thậm chí có khả năng bị tê liệt hoàn toàn
- Thực ra thiếp thân có một ý tưởng, không biết phu quân có tiếp nhận không.
- Nhị tỷ cứ nói đi, đừng ngại.
- Sao không để Hoàng tiên sinh chủ trì việc này, còn Mã Quân ở một bên hiệp trợ? Làm như vậy, uy vọng của Hoàng tiên sinh đủ để ổn định thế cục. Mà Mã Quân có thể hiệp trợ, kiến tạo bến tàu, tiến hành các loại cải tiến.