- Thuộc hạ thực sự nghĩ không ra, có một đám hải tặc như vậy.
Đối với trí nhớ của Bộ Chất, Lưu Sấm sẽ không nghi ngờ gì. Bộ Chất đã nói không có ấn tượng, thì chắc chắn không có
- Đám hải tặc kia, hiển nhiên là nhằm vào chúng ta. Lần này tập kích bến tàu ở Thạch Cữu Đà, bọn chúng đã có chuẩn bị. Bến tàu Thạch Cữu Đà mới được xây dựng không lâu, người biết không phải nhiều. Hơn nữa, người bên ngoài căn bản không biết sự tồn tại của bến tàu Thạch Cữu Đà. Vậy vì sao đám hải tặc kia lại có thể tìm được Thạch Cữu Đà chính xác như vậy. Hơn nữa sau khi công kích, lại đốt hủy bến tàu, rồi nhanh chóng rời đi? Rõ ràng, đây không phải là hành động bộc phát. Chắc chắn có kẻ chủ mưu sau lưng
Hai mắt Lưu Sấm hiện lên tia lạnh lùng. Nha đường trở nên yên tĩnh, mọi người nhìn nhau, đều lộ vẻ đã hiểu.
- Hành tung của đám hải tặc kia, chắc không khó để điều tra. Bọn chúng hẳn là chốn ở khu hải vực này. Nếu không phải là hải vực Liêu Đông, thì là vùng duyên hải Ký Châu. Nếu là hải tặc Ký Châu, bọn chúng sẽ không có khả năng dấu diếm hành tung. Việc này ta giao cho ngươi giải quyết. Phải mau chóng tìm được đám hải tặc đó, rồi tiêu diệt. Hải quân Hưng Bá trước mắt không điều phối chủ lực. Tuy nhiên ta sẽ bảo y hết sức hiệp trợ ngươi.
Ừ, để Nguyên Phúc tạm thời nghe theo lệnh ngươi, phối hợp điều tra. Ta sẽ bảo Hưng Bá điều ra năm chiến thuyền. Một khi thấy đám hải tặc đó, lập tức tiêu diệt ngay tại chỗ, không cần phải băn khoăn bọn chúng là thần thánh phương nào. Tóm lại, ta muốn những kẻ giật dây đằng sau kia biết rằng, giết người của ta, đừng tưởng vỗ mông rời đi đơn giản như vậy. Ta muốn trả lại bọn chúng gấp mười lần, gấp hai mươn lần, thậm chí là giết chóc nhiều hơn, để khiến cho bọn chúng phải sợ hãi.
- Vâng!
Tư Mã Ý đứng dậy, lĩnh mệnh rời đi.
Lưu Sấm nhìn về phía Trần Cung, nói:
- Công Đài, việc này ngươi không cần phải hao tâm tổn trí. Sáng sớm ngày mai cứ tới các nước phụ thuộc Liêu Đông. Khổng Minh bên kia, ta vẫn chưa yên tâm lắm. Ngươi tới đó, đừng nhúng tay, cũng đừng hỏi tới, cứ để y làm việc, rồi báo cho ta biết.
Nhiệm vụ lần này coi như làm chức Giám quân. Trần Cung biết, Lưu Sấm là muốn dùng Liêu Đông làm đá mài dao, để ma luyện Gia Cát Lượng. Y vội vàng khom người lĩnh mệnh rồi rời đi.
Ánh mắt của Lưu Sấm lại nhìn sang Bộ Chất và Lã Đại.
Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên nói:
- Tử Sơn, Định CôngNhớ năm đó ta liên tục chiến đấu trên chiến trường ngàn dặm, hai người các ngươi cũng là những người theo ta sớm nhấtNên bảo trọng mới tốt. Tiết Giáo úy đã đi, Tiền Công Mỹ cũng đã mất. Nhìn những đồng chí ngày xưa lần lượt xuôi tay, trong lòng ta rất đau khổ. HIện tại chúng ta quyết chiến ở Liêu Đông, các ngươi nên bảo trọng nhiều hơn, chớ để ta lo lắng.
Bộ Chất và Lã Đại liền vội vàng khom người đáp ứng.
- Đợi đến trời sáng, Văn Hướng dẫn quân của ngươi tới đóng ở Phì Như. Định Công đi theo, thay ta chỉ điểm Văn Hướng nhiều hơnVăn Hướng tuy giỏi giang, nhưng vẫn còn liều lĩnh. Ngươi nên đề tỉnh Văn Hướng.
Lã Đại vội vàng đáp ứng:
- Quyết không phụ sự nhờ vả của công tử.
- Tử Sơn!
- Có!
Lưu Sấm cười môt tiếng:
- Hiện tại Lâm Du chỉ còn có mình ngươi, ngươi nên tốn nhiều tâm tư hơn. Ta đã điều hết binh mã ở Lâm Du, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện tình trạng binh lực hư không. Ngươi có thể tạm thời chiêu mộ thêm binh sĩ, khoảng năm mươi người để làm tuần binh. Ta sẽ bảo Nguyên Tắc lưu lại giúp ngươi. Trong khoảng thời gian này, phải cam đoan thành Lâm Du bình an.
- Tuân mệnh.
…
Tiễn bước Bộ Chất, thì trời đã sáng.
Lưu Sấm có chút mệt mỏi tựa ở ghế, suy nghĩ có chút rối loạn.
Tiết Châu chết, đã khiến Lưu Sấm mất đi một trợ thủ đắc lựcTác dụng của Tiết Châu trước đây không rõ ràng lắm. Chỉ đến khi ông ấy chết, mới phát hiện rằng không thể thiếu ông ấy. Ở thời này, người giỏi tay nghề rất ít, thậm chí có thể nói là thiếu thốn. Một cái kỳ dâm xảo kế, cơ hồ đoạn tuyệt sự phát triển của những người giỏi tay nghề. Trần Cung giỏi về đóng thuyền. Có Tiết Châu, Lưu Sấm không cần phải lo lắng về phương diện đó. Nhưng hiện tại Tiết Châu đã chết, Lưu Sấm không thể không lo lắng, nên dùng người nào thay thế Tiết Châu. Mà nhân tuyển, Lưu Sấm thật không rõ ràng lắm.
Trong trí nhớ của hắn, người giỏi tay nghề ở thời Tam Quốc chỉ có mấy người.
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa có Lưu Diệp chế tạo Phích Lịch Xa. Nhưng chính sử không có ghi lại. Hơn nữa, hiện tại Lưu Diệp đang ở dưới trướng của Tào Tháo, nhậm chức Tư Không Thương Tào Duyện, sao có thể chạy tới đây trợ giúp Lưu Sấm? Cho nên, người này nghĩ cũng đừng nghĩ. Ngoài Lưu Diệp ra, đời sau còn truyền lưu Bồ Nguyên, Trịnh Hồn. Nhưng Bồ Nguyên giỏi về rèn đao, ông ta là một đại sư đúc binh khí. Mà Trịnh Hồncàng vô nghĩa. Trịnh Hồn là huynh đệ của danh sĩ Trịnh Thái ở Dư Châu. Bản thân ông ta cũng là danh sĩ, còn được hưởng công danh. Là Mậu Tài hay Hiếu Liêm, Lưu Sấm nhớ không rõ lắm. Nhưng Lưu Sấm biết Trịnh Hồn chính là người của họ Trịnh ở Huỳnh Dương. Mà sau này họ Trịnh chính là một trong bảy đại gia tộc, ở thời Tùy Đường, chính là danh gia vọng tộc.
Nghĩ xem, Trịnh Hồn có khả năng chạy tới đây làm một thợ rèn sao? Gia Cát Linh hình như cũng am hiểm về kỳ dâm xảo kế, từng chế tạo xe gỗ.
Nhưng bảo Gia Cát Linh tới đóng thuyền, không khỏi đại tài tiểu dụngHoàng Thừa Ngạn tinh thông cơ quan thuật, Gia Cát Linh và Hoàng Nguyệt Anh là nữ nhân, cũng không phù hợp.
Đóng thuyền, không phải là một việc nhỏ. Nó quan hệ tới việc phát triển sau này của Lưu SấmNhững thuyền sư tốt nhất ở thời đại này phần lớn tập trung ở Dự Chương, Sài Tang và quận Ba. Mà Lưu Sấm cũng biết nên tìm kiểu gì. Hơn nữa, thuyền sư ở Dự Châu và quận Ba, phần lớn là đóng thuyền đi ở sông. Mà Tiết Châu học đóng thuyền ở Thanh Châu, giỏi về đóng thuyền biểnLưu Sấm cần bây giờ chính là thuyền đi biển. Thuyền đi sông không thích hợp đi trên biển.
Đúng rồi, còn có một nơi giỏi về đóng thuyền biển.
Giao Châu! Lưu Sấm chợt nhớ tới, trước đây Sĩ Tiếp tới bái phỏng, từng đề cập tới việc này.
Chẳng lẽ lại muốn phái người tới Giao Châu tìm kiếm nhân tài? Nếu là vậy, việc này hình như cũng không khó khăn lắm. Dù sao quan hệ giữa Lưu Sấm và Giao Châu rất thân mật.
Sĩ Tiếp sẽ không cự tuyệt yêu cầu của Lưu Sấm, chớ đừng nói là hiện tại Lưu Dũng đang ở Giao Châu, trợ giúp Sĩ Tiếp.
Vấn đề là, nước xa không cứu được lửa gần! Nghĩ tới đây, Lưu Sấm không khỏi vỗ nhẹ vào trán, cảm thấy rất là bất đắc dĩ