Với lại, Trịnh Huyền chính là thầy của Gia Cát Lượng. Mặc dù trong lòng Lưu Sấm đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe Trịnh Huyền nói chuyện này giao cho hắn, cũng không khỏi cảm thấy có chút khẩn trương.
Trước khi đi Lưu Sấm có hỏi qua Gia Cát Lượng, nhìn biểu hiện của Gia Cát Lượng khá ngượng ngùng, Lưu Sấm cảm giác Gia Cát Lượng đã gặp Hoàng Nguyệt Anh rồi, nhưng không biết là gặp từ khi nào, Lưu Sấm cũng không rõ lắm, nhưng theo phỏng đoán có lẽ khi Gia Cát Lượng học ở trường Nam Sơn. Khi đó Gia Cát Lượng vừa theo Lưu Sấm đến Hạ Bì trở về, đi theo Trịnh Huyền đến Bất Kỳ, còn Hoàng Thừa Ngạn mang theo nữ nhi đến thư viện Nam Sơn ở Kinh Châu, không chừng hai người là quen nhau ở đó.
Trong lịch sử vợ chồng Gia Cát Lượng và Hoàng Nguyệt Anh là một đôi vợ chồng gương mẫu vô cùng ân ái. Nhưng hiện tại trong lịch sử đã có những phát sinh biến hóa, Gia Cát Lượng không phải trải qua giai đoạn trôi dạt khắp nơi, tính tình cũng trở nên thoải mái vui vẻ hơn nhiều.
- Hoàng thúc, kỳ thật không cần khó xử.
Hoàng Thừa Ngạn cười, lấy trong người ra một túi gấm đưa cho Lưu Sấm.
- Ta tuyệt không miễn cưỡng Hoàng thúc, túi gấm này tiểu nữ bảo giao cho Khổng Minh. Khi Hoàng thúc quay về hãy đưa túi gấm này cho Khổng Minh....Nếu hắn nguyện ý trả lời thì là đồng ý, nếu hắn không muốn trả lời, Hoàng thúc cũng không cần khó xử. Chuyện tình cảm vốn là hai bên tình nguyện, Hoàng thúc cũng thế mà ta cũng thế không thể quyết định thay cho bọn chúng được.
Hoàng Thừa Ngạn dung mạo sáng sủa, dáng vẻ nho nhã. Lão tiên sinh này đúng là người có suy nghĩ tiến bộ, Lưu Sấm thật sự vô cùng có thiện cảm đối với lão. Thật sự hắn cảm thấy phương pháp túi gấm này của Hoàng Thừa Ngạn thật sự rất thú vị, vì thế hắn cười vui vẻ tiếp nhận túi gấm trong tay Hoàng Thừa Ngạn, sau đó khom ngừa vái chào:
- Hoàng tiên sinh, trước đây đã tham khảo để Nhị tỷ ta thiết kế phách can, Sấm vô cùng cảm kích, phách can đối với ta rất quan trọng. Trong thời gian tới, Nhị tỷ chuẩn bị tiến hành thực nghiệm, kính xin Hoàng tiên sinh có thể chỉ giáo, giúp đỡ cho nàng.
- Phách can?
Hoàng Thừa Ngạn không thể phản ứng kịp. Tuy nhiên, ông nhanh chóng hiểu được phách can mà Lưu Sấm nói, có lẽ một loại vũ khí mà thời gian trước Gia Cát Linh có tìm lão để tham khảo thiết kế dùng để ném. Ngay tập tức vui vẻ vô cùng:
- Thế nào? Hoàng thúc hứng thú đối với cơ quan thiết kế này sao?
- Đối với người khác nó chỉ là một cơ quan thuật, là một thiết kế lạ mắt. Nhưng đối với ta nó là thiết kế có tác dụng thật lớn....Có thể tiên sinh không biết phách can này khi hoàn thành thiết kế nó có thể trở thành vũ khí tác chiến trong thủy quân. Đi lại trên sông Giang Hà, lâu thuyền có thể tích khổng lồ, ngoại trừ khả năng va chạm thì không có mặt nào khác có thể tấn công. Nếu phách can này được thiết kế thành công có thể thay đổi được hình thức thủy chiến trước đây.
Lâu thuyền cần cải tiến để có tính công kích mạnh hơn....Kỳ dâm xảo kế? Ha ha, theo ta thấy tổ tiên của chúng ta quả thật không thông minh, ta từng nghe người ta nói thời cổ đại có người có tay nghề giỏi, có thể chế tạo là vật bay như chim trên không trung, chế tạo người máy có thể bưng trà đưa nước, chỉ tiếc những kỹ thuật đó gần như thất truyền, Nhị tỷ thích cơ quan thuật ta thấy thật may mắn, ta rất xem trọng chuyện này.
Ánh mắt Hoàng Thừa Ngạn lóe lên một ánh tinh quang. Ông nhẹ nhàng gật đầu không kìm được tán dương:
- Theo lời nói của Hoàng thúc cơ quan thuật không chỉ là máy móc mà còn chứa một công diệu phi thường.
Trong lòng ông cũng có chủ ý cải biến. Nguyên bản ông tính toán nếu Gia Cát Lượng không đồng ý hôn sự này liền dẫn Hoàng Nguyệt Anh trở về quê quán ở Kinh Châu. Nếu Gia Cát Lượng đồng ý, ông cũng muốn quay về Giang Hạ, dù sao đó cũng là nhà ông. Nhưng hiện tại Hoàng Thừa Ngạn đột nhiên lại muốn lưu lại đây, ông cảm thấy ông có khá nhiều tư tưởng kỳ diệu, nếu được Lưu Sấm ủng hộ nói không chừng có thể trở thành sự thật.
- Nếu Hoàng thúc thích loại đồ chơi này, trong tay ta còn có bản vẽ, chính ta tự thiết kế.
Khi nào đến ta lại tặng cho Hoàng thúc, không biết có thực hiện được không, ha ha, thật hổ thẹn, kế thừa thư hương Hoàng thị Giang Hạ chỉ tới thế hệ này thôi, nhị đệ Hoàng Tổ thì mê võ thuật, ta thì lại thích làm những chuyện này, văn không phải võ cũng không, thật sự hỗ thẹn với tổ tiên.
Trịnh Huyền cười nói:
- Lão Hoàng lại đang dụ dỗ người à, ngươi nói muốn được Mạnh Ngạn ủng hộ thì nói thẳng là được rồi....Lại lấy cớ này cớ nọ thật không thú vị chút nào.
Hoàng Thừa Ngạn bị Trịnh Huyền nói toạc suy nghĩ của mình, ông thẹn cả lên, xấu hổ ngồi xuống.
Lưu Sấm cũng không để tâm, tìm cớ từ giã Trịnh Huyền, liền cùng Diêm Nhu đi ra khỏi phòng khách. Hai người đến công trường thư viện Nam Sơn đang thi công, Trịnh Nhân chờ đã lâu, cùng Lưu Sấm tuần tra công trường.
- Mấy ngày trước ta cùng Tiết Châu thảo luận, muốn xây dựng bến tàu ở Nhạc Đình.
- Hả?
- Nhạc Đình ở nơi ra vào của cửa biển, cách cửa biển ước chừng hai mươi dặm, có một hòn đảo đơn độc tên là Thach Cữu Đà. Lúc này, Tiết Châu muốn xây dựng bến tàu, nhưng để xây dưng bến tàu hao tổn khá nhiều tiền của, cho nên Tử Sơn vẫn chưa đồng ý.
Tiết Châu muốn xây dựng lại bến tàu đương nhiên Lưu Sấm có thể lý giải được. Lần này di chuyển đi, nếu không có Tiết Châu tạo ra thuyền đầy đủ thì chỉ sợ khó có thể thành công được. Nghe Cam Ninh nói hải quân sở hữu ba mươi thuyền biển, lần này vượt biển có gần mười thuyền bị tổn hại, đang tiếp tục sửa chữa....Nếu bến tàu không kịp thời xây dựng sẽ làm hải quân tổn thất khá lớn, nhưng Bộ Chất cẩn thận như thế Lưu Sấm cũng có thể lý giải được, dù sao xây dựng một bến tàu cũng hao tốn khá nhiều của cải vật tư. Với tình hình Liêu Tây hiện nay, để thực hiện cũng là một chuyện khá khó khăn. Tuy nhiên bến tàu nhất định phải nhanh chóng hoàn thành xây dựng. Trong lòng Lưu Sấm đang tính toán được mất, một lát trầm giọng nói:
- Huynh trưởng, ngươi nói với Tiết Châu, chuyện xây dựng lại bến tàu ta đã cho phép rồi. Nhưng quy mô lúc đầu không nên làm quá lớn, chúng ta hôm nay ở Liêu Tây chứ không phải ở Thanh Châu. Xây xong bến tàu thì tiến hành sửa chữa những thuyền tàu bị tổn hại.....Sau này chúng ta sung túc hơn, sẽ mở rộng quy mô.
Trịnh Nhân nghe nói thế lập tức gật đầu.
Tiếp đến Lưu Sấm và Diêm Nhu đi ra khỏi thành Cô Trúc, dọc sông Lư Thủy mà đi.
Đến gần biển, gió thổi từng luồng, chim biển bay vút lên.....
Lưu Sấm xuống ngựa đi trên bờ cát. Diêm Nhu ở sau lưng Lưu Sấm im lặng mà bước theo. Hai người đi khoảng mười bước Lưu Sấm đột nhiên dừng lại nói:
- Bá Chính, ngươi là người thông minh có lẽ biết được mục đích việc này của ta. Hiện nay thế cục Liêu Tây không rõ, ta sẽ gặp khá nhiều gian nan....Ta cũng cần được ngươi giúp đỡ, bày mưu tính kế. Cho nên ta muốn mời ngươi rời núi, đến cùng ta giải quyết gian nan này, ta muốn vững chân ở Liêu Đông không biết Bá Chính khuyên ta nên làm gì?