Trong lòng của Lưu Sấm, hơi có chút lo lắng. Bởi vì hắn cũng không biết cuối cùng Triệu Vân sẽ quyết định như nào. Hôm trước hắn từng thử tìm hiểu Triệu Vân, nhưng lúc ấy Triệu Vân né tránh, dường như có rất nhiều băn khoăn.
Lưu Sấm cũng không biết Triệu Vân có nguyện lòng đi theo mình hay không, nhưng hắn biết, dưa xanh hái không ngọt. Người có chủ kiến như Triệu Vân, ngươi bức bách hắn ta, hoặc là cưỡng ép hắn ta đi theo, đều không có tác dụng gì. Trừ phi ngươi khiến hắn ta cam tâm tình nguyện đi theo mình, nếu không thì sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ bỏ di. Nhưng làm thế nào mới có thể làm cho Triệu Vân cam tâm tình nguyện? Lưu Sấm cũng không biết. Trong lịch sử, sở di Triệu Vân sẵn sàng đi theo Lưu Bi, là vì thân phận Hoàng thúc của Lưu Bị, hơn nữa còn là kẻ nổi tiếng nhân nghĩa khoan dung độ lượng...Hoàng thúc, hiện tại đã đổi thành Lưu Sấm rồi.
Nhân nghĩa khoan dung độ lượng? Lưu Sấm cũng không biết “Nhân” là như nào, nhưng hắn tự nhận mình xứng với từ “Nghĩa”.
Đại nghĩa tức 'Nhân'! Như vậy, để xem xem Triệu Vân có hiểu Đại nghĩa hay không, nếu không, nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng.
Cứ như vậy, đám người Lưu Sấm suốt đêm khởi hành, khi trời sáng thì đã đến Tích Dương Đình. Tích Dương Đình này là nằm ở giữa hai huyện Vô Cực và Tấn Dương tỉnh Hà Bắc, cũng là quận giao giới giữa Thường Sơn quốc và An Bình quốc. Tuy nhiên, Lưu Sấm cũng không tính tiến vào An Bình quốc mà là quyết định đi dọc theo sông Hô Đà tiếp cận một điểm mù thông hành giữa An Bình quốc và Trung Sơn quốc. Dự tính hai ngày là có thể đến Vô Nuy Đình, rồi sau đó xuôi sông Tử Nha tiến về phía đông, tại Đông Bình Thư tiến vào quận Bột Hải. Tuân Kham đã phái người tiếp ứng ở Đông Bình Thư, đến lúc đó trực tiếp đi tới Cô Thủy nhập cửa biển, tức là địa khu Thiên Tân Hải Hà đời sau...Hải quân của Cam Ninh, Chu Thương và Tiết Châu đã ở đó tiếp ứng.
Vì đêm đi ngày nghỉ nên tất cả mọi người rất mệt mỏi. Đầu hạ nên hừng đông thật sự đến sớm. Nhóm Lưu Sấm nghỉ ngơi và chỉnh đốn ở ngay tại Tích Dương Đình, ăn lương khô, rồi sau đó đổi ngựa, tiếp tục lên đường.
Con gấu nhỏ đen kia từ trên xe bò đi xuống, rầm rì đến bên Lưu Sấm, ăn hết hai cân thịt khô, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn nằm bên cạnh hắn, nhắm mắt lại, ngáy đều đều. Con gấu nhỏ này ăn ngủ, lại ngủ ăn...ngày bình thường trò chơi mà nó thích nhất là đùa ầm ĩ với Lưu Sấm. Đối với con gấu con này, Lưu Sấm cũng hết cách, nhưng đồng thời lại vô cùng yêu quý nó. Bằng không hắn sẽ không lúc đang chạy trốn mà mang nó theo.
Khi mặt trời vừa nổi lên từ đường chân trời. Lưu Sấm đứng lên duỗi lưng một cái, nhìn sắc trời, liền chuẩn bị tiếp tục lên đường. Đúng lúc này, từ đằng xa truyền đến một trận tiếng vó ngựa dồn dập. Hơn mười kỵ lao đến như điện chớp từ phương hướng Chân Định đuổi tới, hai người đi đầu, một là Hạ Hầu Lan, người kia thì rõ ràng là Triệu Vân...
- Hoàng thúc sao đi lại không từ giã vậy, Vân đi suốt đêm đến gặp, không ngờ rằng Hoàng thúc đã lên đường rồi.
Triệu Vân cao giọng, vừa nói thì Bạch Long mã cũng đã đến gần rồi. Tiếng chân đã đánh thức chú gấu nhỏ đang ngủ say, nó mở mắt ra rít gào về phía Bạch Mã, khiến Mạch Mã sợ hãi hí dài, ngửa móng dựng thẳng người lên.
- Đại Hắc, từng náo loạn!
Lưu Sấm quát to, lại làm cho Đại Hắc ấm ức khóc nức nở. Triệu Vân không kìm nổi nhìn thoáng qua chú gấu đen: Người ta thì thường chơi chim chóc, có người thì nuôi chó, có người thích mèo, nhưng nuôi gấu thì cũng là lần đầu tiên thấy. Ai biết được chú gấu ngựa này sau khi lớn lên sẽ có sức lực vô cùng lớn, cũng vô cùng hung ác. Chỉ sợ cũng chỉ có vị Hoàng thúc này mới có sở thích lạ lùng như vậy...Phong cách này quả nhiên là khác với người bình thường.
- Tâm ý của Hoàng thúc, Vân rất hiểu. Sau nhiều lần suy nghĩ, trong lòng Vân vẫn có một câu hỏi, rất mong được Hoàng thúc giải đáp cho.
Thời đại này là quân chọn thần, cũng là thần chọn quân. Lưu Sấm biết, đây là khảo hạch cuối cùng của Triệu Vân, bèn mỉm cười: - Tử Long cứ nói đừng ngại.
- Xin hỏi hoàng thúc, “Nhân” là như nào?
Loại câu hỏi siêu hình này cũng là một vấn đề khó trả lời nhất. Cũng may, Lưu Sấm đã sớm có chuẩn bị. Bởi vì hắn biết, người của thời đại này rất thích hỏi những vấn đề “siêu hình”.
Ngẫm nghĩ một chút, Lưu Sấm đáp: - Thuận thiên là Nhân, nghịch thiên là Ác.
- Như thế nào là thuận thiên?
Lưu Sấm cười nói: - Xuân thu hạ trường, thu thu đông tàng, đó là thuận thiên mà đi...Đổi lại, con người biết ấm no, làm cho dân chúng no bụng, không phải chịu cảnh cơ hàn, rồi sau đó vinh nhục tự biết. Người hiểu vinh nhục tức là “Nhân”! Tự Long, tự Hoàn Linh tới nay, triều cương không phấn chấn, lễ nhạc bại hoại, giang sơn Hán thất bị bọn đạo chích áp chế... Ta không có lý tưởng gì lớn lao cả, chỉ hy vọng có thể phục hưng Hán thất, làm cho Đại Hán ta hùng phong. Kẻ nào phạm giang sơn Đại Hán ta, dù xa tất giết!
Khẩu hiệu như thế, ở hậu thế cũng đã bị vô số người dùng đến mục nát rồi, nhưng không thể phủ nhận, những lời này cũng đại biểu cho vinh quang vô thương của nam nhi Hán thất.
Triệu Vân trầm mặc!
“Nhân” mà Lưu Sấm nói khác xa so với tưởng tượng của y quá nhiều, nhưng y lại không thể không thừa nhận, “nhân” của Lưu Sấm rất thực tế, làm cho dân chúng ăn đủ no, mặc đủ ấm, biết vinh nhục....đây chẳng phải là “Nhân” lớn nhất đó sao?
Mà “Nhân” của Lưu Sấm dường như thực tế hơn so với “Nhân” mà Lưu Bị nói cho Triệu Vân, đồng thời còn có thể chạm tay đến được. Gia cảnh của Triệu Vân không tệ, nhưng nói cho cùng, vẫn là xuất thân bình dân. Những lời này của Lưu Sấm cũng đã chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng Triệu Vân, y do dự một chút, rồi quỳ một chân xuống đất:
- Hoàng thúc coi trọng Triệu Vân như thế, Vân cũng nguyện làm khuyển mã phục vụ vì Hoàng thúc. Hơn nữa, Vân cũng đã biết ân oán khúc mắc giữa Hoàng thúc và Huyền Đức Công, biết chắc chắn sớm có một ngày, Hoàng thúc sẽ có một trận chiến với Huyền Đức Công. Ngày đó Huyền Đức Công có ân trọng với Vân, nên Vân cả gan khẩn cầu Hoàng thúc, nếu một ngày nào đó Vân và Huyền Đức Công gặp nhau nơi chiến trường, xin cho Vân có cơ hội hoàn lại ân nghĩa ngày đó Huyền Đức Công đã đối đãi với Vân.
Đôi khi, Lưu Sấm thật sự không hiểu nổi cách nghĩ của cổ nhân. Sử sách hay Diễn nghĩa đều vậy cả, luôn miệng nói Lưu Bị có ân nghĩa vô cùng lớn đối với Triệu Vân.
Nhưng quan sát cả đời Triệu Vân lại chưa bao giờ được Lưu Bị trọng dụng, tối đa cũng chỉ là đảm đương đầu lĩnh hộ vệ của Lưu Bị mà thôi. Ân nghĩa ư? Tào Tháo đối đã Quan Vũ đất đai gấp ba lần, lên ngựa vàng, xuống ngựa bạc, ba ngày một đại yến, năm ngày một đại tiệc, còn tặng rất nhiều ngựa tặng bào...đó là tình nghĩa thật sự...Nhưng còn Triệu Vân thì sao? Trong Diễn Nghĩ từng ghi chép Triệu Vân độc lĩnh một quân đội, nhưng trên thực tế Triệu Vân chưa bao giờ được lĩnh quân.
Chỉ vì lúc trước Triệu Vân nghèo túng, Lưu Bị nói vài câu nói hay ho với Triệu Vân hay sao?
Lưu Sấm cũng không rõ được, nhưng hắn rất vui mừng, Triệu Vân nói như vậy chính là đã thừa nhận hắn rồi.
Hắn khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: - Tử Long có lòng trung nghĩa, ta rất vui mừng. Ngươi đã nói như vậy, ta sẽ đáp ứng, nếu đổi một ngày nào đó ta quyết đấu với Lưu Bị trên chiến trường, ta cũng sẽ tha cho hắn một mạng.
Triệu Vân nghe vậy vô cùng cảm kích. Ai có thể biết, trên chiến trận thay đổi trong nháy mắt, nhiều khi cơ hội chỉ bỏ qua một lần, thì rất khó bù lại. Lưu Sấm vì y có thể tha cho Lưu Bị một lần, có thể nói là cấp cho y mặt mũi...Chỉ dựa vào sự coi trọng này, đủ để Triệu Vân dù đầu rơi máu chảy cũng không từ nan.
- Công tử, lần này Tử Long tiến đến có mang theo cả nhà đi cùng.
Lưu Sấm nghe vậy ngẩn ra nhìn phía sau lưng Triệu Vân.
Một đôi mắt sáng đập vào mắt hắn.
Triệu Diễm ở phía sau Triệu Vân, có lẽ là vì đuổi trên đường nên khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng giống như quả táo chín.
Nhắc tới cũng phải nói, Triệu Diễm cũng không phải là người có vẻ đẹp quốc sắc thiên hương. Nhưng trên người lại toát lên nét xinh đẹp thuần phác tự nhiên...
Thanh thủy trạc phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức! Đây là một hình dung thỏa đáng nhất về Triệu Diễm. (Thanh thủy trạc phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức: nghĩa Cái gì để tự nhiên vẫn là đẹp nhất)
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Triệu Diễm lộ vẻ bối rối, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Lưu Sấm. Mà Lưu Sấm thì trong đầu lại hiện lên làn da trắng mịn hơi ửng đỏ kia, không kìm nổi ho khẽ một tiếng, sau đó vội vàng ổn định tinh thần.
- Một khi đã như vậy, chúng ta trước tiên lên đường đã.
Lưu Sấm trầm giọng nói: - Tử Long và Hành Nhược cùng các lĩnh một nhóm Phi Hùng kỵ làm tiền quân hậu quân, chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này, để tránh bị người khác phát hiện.
Triệu Vân và Hạ Hầu Lan đương nhiên không có ý kiến gì, lập tức lĩnh mệnh mà đi.
Đột nhiên, chiến mã của Triệu Diễm hí dài, hất Triệu Diễm ngã xuống đất.
- Đại Hắc, không được càn quấy.
Lưu Sấm quát một tiếng, nhanh tay tiến lên đỡ lấy Triệu Diễm.
Hóa ra con gấu nhỏ kia không biết từ lúc nào đã lảo đảo đến trước ngựa của Triệu Diễm. Con ngựa của nàng là lấy từ trong đội thương của Tô thị, ngay cả Bạch Long mã còn sợ hãi chú gấu này, chứ đừng nói chi con ngựa Triệu Diễm đang cưỡi chỉ là ngựa thồ bình thường.
- Triệu cô nương, cô không sao chứ?
Lưu Sấm đặt Triệu Diễm xuống đất, ngượng ngùng hỏi.
Tim Triệu Diễm nảy loạn như nai con. Đang định trả lời, lại nghe Lưu Sấm cả giận nói: - Đại Hắc, ngươi còn càn quấy nữa, cẩn thận ta đánh ngươi đấy.
Triệu Diễm liền cảm thấy có cái gì đó mượt mà cọ cọ dưới chân nàng, cúi xuống nhìn, thì chính là chú gấu kia đang ôm chân nàng. Nghe tiếng quát của Lưu Sấm, Đại Hắc rầm rì lộ vẻ ấm ức, bộ dạng mập mạp thật thà chất phác kia làm Triệu Diễm động lòng thương, vội vàng ngồi xổm xuống, ôm lấy chú gấu, nói khẽ: - Hoàng thúc, ngài đừng dọa nó sợ.
Đại Hắc dường như là tìm được chỗ để dựa dẫm, trong miện thỉnh thoáng phát ra những tiếng kêu đầy ủy khuất.