Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 283-2: Con dân Đại Hán (2)

Tuy chỉ hai trăm thiết giáp kỵ binh, nhưng xung phong lên, khí thế kinh người. Tất cả kỵ binh, đầu đội đâu ngao màu đen, trên mặt mang mặt nạ màu đen, một tay cầm mâu, một tay cầm khóa đao, gào thét lên chạy như bay mà đến.

Tiếng chân chỉnh tề kia như đạp vào ngực Tỳ Sơn tặc. Loại cảm giác này, giống như dời non lấp biển, tuy rằng chỉ hai trăm kỵ nhưng làm cho người ta cảm giác như là thiên quân vạn mã...

Tỳ Sơn tặc trong biển lửa trốn tới sớm đã thất kinh, thấy một đột thiết kỵ như vậy ập tới trước mặt, lập tức sợ hãi. Chớ nói Tỳ Sơn tặc, ngay cả Vương Đương đều sinh ra một loại cảm giác khó có thể chống đỡ. Ý niệm đầu tiên trong đầu y là quay người bỏ chạy, vừa vặn Thiên Nam Môn phía sau đã biến thành biển lửa, có năng lực trốn đi hướng nào chứ?

Trong lòng Vương Đương biết, sợ rằng hôm nay cần phải đấu một trận chiến sống còn rồi, tính tình hãn phỉ trong xương cốt đột nhiên bùng nổ, y hét lớn một tiếng, nâng Khai sơn việt đánh về phía Triệu Vân. Giết một đủ vốn, giết hai kiếm một! Vương Đương đang nghĩ thầm trong lòng thì Triệu Vân đã đến trước mặt y. Khai sơn việt bổ về phía Triệu Vân, đã thấy Triệu Vân ở trên ngựa không chút nào hoảng hốt, căn bản không còn bộ dạng chân tay luống cuống như lúc trước. Ngân lân thương trong tay vừa chuyển, đầu thương vẽ ra một vòng tròn kỳ quỷ, chỉ nghe keng một tiếng, Ngân lân thương nhìn như mềm nhũn lại đâm trên thân Khai sơn việt, Vương Đương chỉ cảm thấy một lực lượng quỷ dị từ Ngân Lân thương phát ra, trên đầu thương như mang một lực hút, làm y không thể khống chế Khai sơn việt được nữa, lập tức buông tay ra, lảo đảo về trước vài bước, suýt nữa thì ngã xuống đất. Không đợi y đứng vững đã thấy Triệu Vân đâm tiếp một thương, chỉ thấy một đường tia sáng bạc xẹt qua, đâm trúng ngực Vương Đương.

Thương thật nhanh!

Vương Đương mở to hai mắt, mang theo biểu cảm không thể tin nổi trên mặt. Mà Triệu Vân lại nhếch khóe miệng lên, điềm nhiên nói: - Nếu không phải bởi công tử nhà ta đã giao phó trước thì vừa rồi ở trước sơn trại, ta đã lấy đầu trên cổ ngươi rồi...

Còn chưa dứt lời, Triệu Vân đưa tay rút Ngân Lân thương ra. Chỉ có điều lúc y rút thương, tay lại xoáy một vòng, mũi thương quấy trong lồng ngực của Vương Đương, làm quả tim của Vương Đương nát bét, một chùm máu tươi phụt ra, Vương Đương thẳng tắp ngã trong vũng máu.

Công tử?

Ai là Công tử?

Là ai dám phá hư cơ nghiệp của ta!

Vương Đương chết cũng không nhắm mắt, chỉ tiếc dưới tình huống như vậy, ai sẽ để ý. Thấy Vương Đương ngã trong vũng máu, Tỳ Sơn tặc lập tức đại loạn, kêu sợ hãi bỏ chạy bốn phía. Hạ Hầu Lan và Triệu Vân đầu tàu gương mẫu, hai cây thương lớn như hai con giao long rời bến, giết Tỳ Sơn tặc bỏ mạng chạy trốn.

Mà Thiết giáp kỵ quân phía sau càng đuổi theo sát. Rời khỏi miệng núi chính là bình nguyên mênh mông vô bờ. Trên bình nguyên này mặc cho ngươi chạy trốn thế nào, sao có thể chạy thoát khỏi chiến mã được? Thiết giáp kỵ quân lại không lưu tình chút nào, một đường cầm mâu vung đao, chém giết Tỳ Sơn tặc ở bên đường. Cùng lúc đó, Nam Thiên môn cũng đã bị bao phủ trong biển lửa, trong biển lửa thỉnh thoảng truyền đến tiếng gào thê lương, gần ngàn Tỳ Sơn tặc đã táng thân trong biển lửa này...

- Quá tàn nhẫn!

Lưu Sấm vẫn chưa tham chiến, mà là đứng xa xa quan sát. Nhìn Tỳ Sơn ánh lửa ngút trời, hắn không kìm nổi lắc đầu, thở dài.

- Khổng Minh, làm rất đẹp!

Trên mặt hắn, lộ ra vẻ tán thưởng, quay sang gật đầu khen ngợi với Gia Cát Lượng.

Tỳ Sơn tặc đại danh đỉnh đỉnh lại không ai ngờ tới bị diệt sạch vào trong tay của một thiếu niên mới mười tám tuổi? Đối với chiến quả này, Lưu Sấm cũng không coi trọng. Hắn càng coi trọng hơn chính là trận chiến sự này Gia Cát Lượng đã bày ra mưu kế chu toàn, tính toán kín kẽ không bỏ sót.

Phản ứng của Tỳ Sơn tặc gần như hoàn toàn nằm trong kế hoạch của Gia Cát Lượng, thậm chí không hề có bất cứ chút sai lầm nào. Người này mới mười tám tuổi thôi! Trí mưu cao này, tính kế sâu này, khiến tất cả mọi người đều nhìn với cặp mặt khác xưa. Bàng Đức ở một bên nhìn Gia Cát Lượng, cũng là khen không dứt miệng...

Ngược lại là Gia Cát Lượng được khen ngợi như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hơi có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Trọng Đạt mưu lược cũng không kém, kỳ thật mưu hoa của y và Gia Cát Lượng gần như nhau. Chỉ có điều thời điểm cuối cùng của trận chiến, Tư Mã Ý cường điệu cường công, mà Gia Cát Lượng lại chọn dùng kế sách hỏa công. Điều này cũng làm cho hai người phân chia cao thấp, Tư Mã Ý ở bước cuối cùng đã thất bại, đồng thời cũng đã bộc lộ được khuyết điểm của y ra.

Tuy nhiên, Lưu Sấm cũng không thèm để ý, bởi vì hắn đã vì Tư Mã Ý, nghĩ ra một chức vụ thích hợp rồi.

*******

Tự Hộc suất bộ, từ sườn núi phía bắc giết nhập vào Tỳ Sơn trại. Trong sơn trại còn có mấy ngàn kẻ tặc, nhưng phần lớn là người già yếu, ngày bình thường chủ yếu làm trồng trọt và những việc khác. Mà tinh nhuệ và thanh tráng trong sơn trại gần như là đã được dốc hết ra ngoài, Tự Hộc gần như không mất chút công sức nào chiếm lĩnh Tỳ Sơn trại.

Đứng ở cửa sơn trại nhìn Nam Thiên Môn xa, Tự Hộc nhìn ánh lửa ngút trời, trên mặt lộ ra vẻ do dự.

- Đức Tín, Triệu Vân này, không đơn giản nha!

- Huyện tôn chỉ giáo cho?

- Trận chiến này nếu là hắn một tay mưu hoa, có thể nói trí mưu chi sĩ... Với tài năng của hắn như vậy, cớ sao lại lặng lẽ chỉ trong Triệu gia thôn nhiều năm mà không được người nào mời chào? Năm trước Hắc Sơn Tặc công hãm Chân Định, nếu Triệu Vân dùng thủ đoạn này, chỉ sợ Hắc Sơn Tặc chưa chắc có thể đạt được.

- Ý Huyện tôn là...

Tự Hộc trầm ngâm một lát, hạ giọng nói: - Sau lưng kẻ này chắc chắn là có người tài ba bày mưu tính kế cho. Thậm chí bao gồm đêm qua chuyện hắn thảo luận kế sách ở huyện nha cũng có thể đã được người kia chỉ bảo. Hiện tại ta có chút tò mò, người sau lưng y là thần thánh phương nào...Ha hả, tối hôm qua Triệu Vân tới trước hiến kế, sau lại có Tô Uy chạy đến thỉnh tội. Hai người này thật khéo đi đến đan xen nhau, gần như là đùa bỡn ta trong lòng bàn tay mà. Nhân vật như vậy, nếu không được gặp, chẳng phải là tiếc nuối sao? Đức Tín, thu thập một chút, chúng ta trở về.

Trên mặt Tự Hộc không biểu lộ ra hỉ nộ.

Mà Mộc Tịnh thì như đã nghĩ ra gì đó...

Chỉ có điều, quét tước chiến trường cũng không phải là chuyện dễ. Mấy ngàn người già yếu trong sơn trại này cần phải áp giải về thị trấn Chân Định. Còn có các loại dụng cụ đồ quân nhu, cùng với tiền tài châu báu mà nhiều năm qua Vương Đương đã cướp bóc được, cũng nhất nhất phải kiểm kê cho chặt chẽ. Cho nên, khi Tự Hộc áp tải tù binh trở về thị trấn thì sắc trời đã tối. Mà trong huyện thành Chân Định đang tụ tập quan phương khắp nơi tiến đến chúc mừng Tự Hộc. Bởi vậy nên Tự Hộc căn bản không kịp triệu kiến Triệu Vân và Tô Uy, đành phải phái người đưa tặng rượu, khao thưởng trước.

Tự Hộc nghĩ, đợi sáng sớm ngày mai sẽ sặp Tô Uy sau...

Triệu gia thôn, Triệu Vân mang theo Triệu Diễm, đầu của Vương Đương đặt trước mộ của huynh trưởng để tế bái. Thù giết cha cuối cùng đã báo được, trong lòng Triệu Vân thoải mái rất nhiều.

- Nhị ca, sau này huynh có tính toán gì không?

Về đến trong nhà, Triệu Diễm đột nhiên mở miệng hỏi.

Triệu Vân hơi sửng sốt, hạ giọng nói: - Nha Nhi, ý muội là gì?

Triệu Diễm có vẻ có chút do dự, sau một lúc lâu nói: - Hôm qua tiểu Lan ca ca mang Lưu hoàng thúc tiến đến, ý đồ thật ra vô cùng rõ ràng, là muốn mời chào Nhị ca. Lúc ấy Nhị ca nói thù lớn chưa trả, cho nên không đáp ứng ngay lúc đó. Mà nay huyết hải thâm cừu của đại ca đã báo được rồi, huynh có tính toán gì không? Tiếp tục ở lại trong thôn, hay là ra ngoài lập nên công lao sự nghiệp?

- Việc này...

- Khi đại ca còn sống vẫn luôn hy vọng huynh có thể áo gấm về quê, làm rạng rỡ tổ tông. Năm đó huynh mang theo mấy trăm Nghĩa Tòng tìm Công Tôn Toản nương tựa, nhưng hiện tại, tình huống hiện tại của huynh chẳng phải là phụ kỳ vọng của đại ca sao? Muội cảm thấy Lưu hoàng thúc không tệ, hắn có thể tự mình đến nhà tới tìm huynh, thậm chí báo huyết hải thâm cừu cho chúng ta, đủ thấy hắn rất coi trọng huynh.

Triệu Vân nghe vậy không kìm nổi lộ vẻ buồn rầu.

- Nha Nhi, có điều muội không biết đấy.

Y thở dài: - Ta sao không biết Hoàng thúc ân trọng với ta. Nhưng năm đó, ta đáp ứng với Huyền Đức Công, cuộc đời này sẽ không phản bội ân đức của hắn.

- Huyền Đức Công, Huyền Đức Công... Nhị ca sau khi trở về, có thấy nói Huyền Đức Công đối đãi với huynh như nào đâu. Muội chẳng nhìn ra hắn có ân đức gì với huynh cả. Hắn cho huynh quan to lộc hậu không? Hay là ban thưởng áo gấm mỹ nhân cho huynh? Hay là hắn cho huynh tiền đồ rộng lớn, hoặc là báo thù rửa hận cho huynh? Nhị ca, muội là nữ nhân, không hiểu cái gì gọi là đại nghĩa, nhưng muội biết cái gì gọi là ân huệ. Huynh nói Huyền Đức Công có ơn tri ngộ với huynh, nhưng rốt cuộc là tri ngộ như nào? Nhưng ngược lại Lưu hoàng thúc thì thật sự có ơn tri ngộ với huynh đấy, báo thù rửa hận cho huynh, giết cẩu tặc Vương Đương, bảo toàn bà con Triệu gia thôn chúng ta.

Huynh nói Huyền Đức Công kia là dòng họ Hán Thất, sao muội lại chưa từng nghe nói tới. Nhưng Lưu Hoàng thúc, ai cũng gọi hắn là Hoàng thúc, khen ngợi hắn có tình có nghĩa... Huynh cũng nói, huynh là con dân Đại Hán, Huyền Đức Công kia có phải là dòng họ Hán thất hay không muội không biết, nhưng Lưu Hoàng thúc này có danh Hoàng thúc, là chính Thiên tử thừa nhận, đây mới thật sự là dòng họ Hán thất.

Huynh bày đặt không hỏi người dòng họ Hán thất chân chính, lại băn khoăn kẻ kia có phải là dòng họ Hán thất không. Nếu đại ca còn sống, nhất định sẽ dùng gậy đánh huynh. Triệu gia ta không phải là danh môn vọng tộc gì, nhưng đời đời kiếp kiếp đều là con dân Đại Hán!