Sáng sớm, giông tố ầm ầm. Khoảng cuối xuân đầu hè, mưa gió vô cùng nhiều, đây vốn là một chuyện vô cùng bình thường của tạo hóa. Nhưng trận giông tố này lại làm cho mọi ngóc ngách ngập lụt, lầy lội, ẩm ướt. Tuy rằng, khi mặt trời lên, mưa tạnh dần nhưng đường vẫn vô cùng khó đi.
- Haha, làm việc tốt thường gặp nhiều gian nan, dù sao cũng chỉ là một trận mưa mà thôi, cần gì để trong lòng?
Tuy Tư Mã Ý và Gia Cát Lượng không tán thành việc Lưu Sấm đến Triệu gia thôn, nhưng Lưu Sấm tâm ý đã quyết, hai người bàn bạc một lúc, cuối cùng đành chấp nhận đồng hành cùng Lưu Sấm. Tuy vậy, vì sự an toàn, Gia Cát Lượng cương quyết yêu cầu mang theo một đội Phi Hùng Kỵ, Lưu Sấm đành phải chấp nhận.
Triệu gia thôn cách Chân Định độ hai mươi dặm, nằm trên vùng cao nguyên Hoa Bắc. Phía tây là dãy núi Thái Hàn, phía bắc là dòng Hô Đà cuồn cuộn, đất đai vô cùng màu mỡ, thích hợp cho trồng trọt. Giông bão qua đi, gió mát thổi từng cơn mát rượi. Thúc ngựa chạy lên cao nguyên, tâm tình vô cùng sảng khoái. Nghĩ đến việc sắp được gặp gỡ Triệu Vân, trong lòng Lưu Sấm không ngừng cảm thấy vui sướng. Hắn mặc áo bào trắng, dạng chân thúc ngựa, theo sau còn một con ngựa thồ buộc đầy Giáp tử kiếm.
Sau nhiều lần bị ám sát, Lưu Sấm dần hình thành thói quen không bao giờ rời đao kiếm.
- Hành Nhược, nhan lên!
Trên đường đi, Lưu Sấm nhiều lần gọi, có vẻ như vô cùng khẩn cấp.
Gia Cát Lượng và Tư Mã Ý cảm thấy buồn cười. Dáng vẻ khẩn trương này của Lưu Sấm, hai người họ quả thực chưa bao giờ được thấy qua. Ngay cả Gia Cát Lượng đã đi theo Lưu Sấm nhiều năm cũng thấy lạ. Trong ấn tượng của Gia Cát Lượng, Lưu Sấm gần như chưa bao giờ để lộ cảm xúc của bản thân ra bên ngoài, ngay cả khi đối mặt với thiên quân vạn mã, thì tay chân cũng không luống cuống như bây giờ. Nhưng điều này cũng khiến Gia Cát Lượng muôn phần hứng thú muốn gặp được Tử Long.
Đi khoảng hơn mười dặm, bỗng nhiên Lưu Sấm ghìm chặt chiến mã. Tượng Long mã dường như trong lòng nôn nóng, lắc đầu vẫy đuôi...
- Hành Nhược. Có nghe thấy thanh âm gì không?
Hạ Hầu Lan vội vàng lắng tai nghe, mặt đột nhiên biến sắc.
Từ phía xa, loáng thoáng có tiếng hét hò và tiếng la khóc. Gã vội vàng vút roi thúc ngựa cùng Lưu Sấm xông lên một mô đất cao, đưa mắt nhìn ra xa khói đen cuồn cuộn, tiếng kêu khóc quả thực được truyền đến từ phía kia.
- Không được rồi, là Triệu gia thôn.
Hạ Hầu Lan thất thanh kêu lên. Không màng lễ nghĩa, vội giục ngựa phi như bay.
Trong lòng Lưu Sấm cả kinh, theo phản xạ gỡ Giáp tử kiếm từ lưng ngựa xuống, lớn tiếng quát: - Khổng Minh, Trọng Đạt, hai người theo ta.
Tượng Long Mã một tiếng hí dài, tung vó vút đi như một tia chớp. Hạ Hầu Lan tuy rằng xuất phát trước, cũng rất nhanh bị Lưu Sấm duổi kịp rồi vượt qua.
Triệu gia thôn có hơn một trăm hộ. Trên 600 nhân khẩu, sau là dãy Tỳ Sơn. Đây là một thôn vô cùng lớn. Cổng thôn là một hàng rào cự mã đơn sơ, chẳng qua khi Lưu Sấm đi qua, hàng rào cự mã này đã bị làm đổ ngã hết vào hai bên đường, hơn mười thi thể nằm ngổn ngang ngay giữa đường vào thôn. Trong thôn, khói đặc cuồn cuộn, tiếng la khóc khắp nơi. Từng nhóm sơn tặc mặc áo đen cầm binh khí trong tay đánh chém khắp thôn. Có người lấy đồ, người lấy nông sản, người bắt gia súc…
Lưu Sấm thấy cảnh tượng này cũng không xa lạ gì.
Sơn tặc tập kích thôn sao? Không chần chừ, hắn một tay đặt vào bao kiếm, rút Giáp tử kiếm ra, phi ngựa với tốc độ thật nhanh nhảy vào sơn trang.
- Kẻ tặc phương nào sao dám làm càn nơi đây?
Lưu Sấm vừa vào thôn liền gặp hai tên nam tử mặc áo giáp hoàng y đang ngăn ở đường đi.
- Ngựa tốt
Hai tên này nhìn thấy Lưu Sấm cưỡi chiến mã tốt, trong mắt lập tức lóe lên ánh mắt đầy tham vọng, cũng không trả lời câu hỏi của Lưu Sấm, liến xách đao thách chiến với Lưu Sấm.
Sát khí trong mắt Lưu Sấm chợt lóe lên, thanh Giáp tử kiếm trong tay dựng lên: - Liên đao thức
Giáp tử kiếm lóe sáng chói lóa, keng một tiếng đã khiến đao thép trong tay một tên đạo tặc bay ra, đại đao thuận thế hướng về phía trước một chút, chém tên đạo tặc ngã song soài trên mặt đất. Tên kia ngẩn ra, thất thanh kêu to: - Dư soái, có kẻ phản kháng.
Nhưng gã chưa kịp dứt lời, Lưu Sấm đã vung đao lên, ánh sáng chói lòa quét qua người tên đạo tặc khiến gã sõng soài trên mặt đất. Nhưng tiếng hét vừa rồi của gã cũng kinh động đến những tên tặc còn lại trong sơn thôn. Những kẻ tặc này đang mải mê lấy đồ, nghe có người đến đánh liền lập tức lao lên chống trả.
Hai tên tướng tặc cầm đầu, ngăn đường đi của Lưu Sấm. Lưu Sấm như chưa tỉnh, đột nhiên vươn người dậy trên lưng ngựa, luân Giáp tử kiếm trong tay chém xuống dưới. Thanh Giáp tử kiếm nặng trịch hạ xuống, đem hai tên tướng tặc cả người lẫn ngựa chia làm hai khúc. Máu tươi phun tung tóe lên người Lưu Sấm, mà Lưu Sấm cũng chẳng bận tâm chút nào, phóng ngựa như bay, thanh đại đao trong tay tung bay, biến ảo, tạo ra những tiếng vun vút, không ai có thể ngăn cản.
Cùng lúc đó, bọn người Hạ Hầu Lan dẫn mọi người vọt vào trong thôn. Nhìn thấy thôn trang biến thành đống hoang tàn, ánh mắt Hạ Hầu Lan đỏ ngầu lên.
- Những tên sơn tặc kia thật là đáng chết, dám vào phá thôn trang… giết hết cho ta.
Thương lớn trong tay tung bay, như Giao Long rời bến. Hơn mười tên sơn tặc vây quanh Hạ Hầu Lan, Hạ Hầu Lan lại không hề có một tia e sợ, thương lớn trong tay lóe sáng đảo một vòng khiến lũ sơn tặc máu chảy thành sông.
Phi Hùng thiết kị cũng không nói một lời. Ba người một nhóm liền xông lên. Nhớ ngày đó, Lưu Sấm chọn lựa Phi Hùng thiết kị, phải gọi là trăm dặm mới tìm được một, đều là những binh lính tinh nhuệ nhất. Sau những lần khổ luyện vô cùng gắt gao, Phi Hùng Kị bày trận ở giữa không hề hỗn loạn. Ba người một nhóm, xem kẽ thay đổi liên tục, kết hợp với nhau vô cùng ăn ý. Tuy chỉ có hơn hai mươi người nhưng sức mạnh lại như hai mươi mãnh hổ. Những tên sơn tặc trong thôn gần như không phải đối thủ của Phi Hùng thiết kỵ, chỉ một lúc đám tặc liền bị đánh tan tác.
- Kẻ tặc nơi nào dám tới phá Hắc Sơn quân của ta…
Tiếng hò hét và tiếng kêu thảm thét trong thôn vọng ra, Lưu Sấm dẫn đầu đi vào thôn trang, chỉ thấy một Đại Hán cường tráng từ trong một căn nhà lao tới.
Người này thân cao tám thước, cầm trong tay chiếc búa khai sơn. Thân mặc váy đen, tấm ngực rộng lộ ra, trước ngực có một mảng lông lớn… Đại Hán này có vẻ mặt dữ tợn, búa ở phía trước, lớn tiếng quát.
Hắc Sơn quân?
Đó là cái gì vậy?
Lưu Sấm nhìn bộ dạng của Đại Hán này, trong lòng tự đoán, chắc là một đầu mục. Cho nên hắn thúc ngựa, Tượng Long mã dưới háng hí dài một tiếng, trong chớp mắt liền phi đến gần người Đại Hán.
Không đợi Đại Hán mở miệng, thanh Giáp tử kiếm trong tay Lưu Sấm đã giơ lên cao, hô một tiếng liền chém xuống người Đại Hán kia. Đại Hán nâng búa đỡ lấy, chỉ nghe thấy tiếng nổ vang, trên thân Giáp tử kiếm truyền tới một lực ngàn cân, cánh tay Đại Hán bị chấn động run lên, chân lảo đảo lùi lại ra sau mấy bước, phịch mông ngã xuống đất. Hai cánh tay giơ lên, hổ khẩu vỡ toang, máu chảy đầm đìa. Sắc mặt Đại Hán lập tức biến đổi, đang định đứng dậy, nhưng gã đâu ngờ Lưu Sấm đột nhiên nhảy xuống ngựa, tiến lên phía trước, như bạo gấu gánh núi. Giáp tử kiếm để ngang đầu vai, xoay người di chuyển.
Giáp tử kiếm phá không mang theo tiếng rít gào bổ chém tới, nhanh như chớp. Đại Hán thậm chí không kịp nhìn rõ thanh đại đao trong tay Lưu Sấm, chỉ kịp thấy ánh hào quang chợt lóe lên, bả vai và đầu lập tức rời khỏi cơ thể. Máu tươi phun tung tóe trên người Lưu Sấm, hắn tiến lên thêm một bước, đá thi thể máu đầm đìa một cái quay tròn.
- Công Tử, đây là Tử Long gia.
Phía sau, tiếng Hạ Hầu Lan truyền đến.
Lưu Sấm nghe vậy cả kinh, không chần chừ liền vọt vào cửa chính. Mười mấy tên sơn sặc vội chạy ra, bao vây xung quanh Lưu Sấm. Nhưng Lưu Sấm khồng hề hiện ra một tia e sợ, chuyển đao sang tay trái, tay phải lấy từ bên hông ra tiểu thương tam lăng ném tới. Với Lưu Sấm mà nói, hắn đã luyện thuật ném tiểu thương vô cùng tinh thục rồi, trong vòng mười bước chắc chắn bách phát bách trúng. Ba tên sơn tặc đang vọt ra trước tấn công Lưu Sấm đã bị tiểu thương bắn trúng chết trong vũng máu. Những tên còn lại nhìn thấy thì thất kinh, e sợ, đi vòng vòng, có vẻ chần chừ.
Lưu Sấm chưa bao giờ làm việc gì vô nghĩa cả, giết người chính là giết người, đã làm là phải làm cho thật gọn ghẽ.
Cho nên hắn bước lên phía trước, vung đao làm một tên khác ngã bổ xuống đất, thân hình vừa chuyển, lấy bảo kiếm Cự Khuyết từ hông ra…
Chỉ kịp thấy ánh kiếm lóe sáng, đao vân quay cuồng. Hơn mười tên sơn tặc chưa kịp định hình đã bị Lưu Sấm giết một cách nhanh gọn. Từ lúc Lưu Sấm vào đã có hơn mười tên đại tặc bị chém đầu, nhưng cũng không quá mười lần hít thở.
Lưu Sấm giết sạch những tên đạo tặc rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, kéo đao đi, quét mắt nhìn khắp đình viện.
Hạ Hầu Lan nói, đây là Triệu Vân gia. Nhìn qua cũng không hề nhỏ, tuyệt đối không phải là một gia trang tầm thường. Chính giữa là một dãy phòng chính, hai bên là hai gian sương phòng.
Sau khi Lưu Sấm vọt vào phòng chính, chỉ thấy trong phòng một cảnh hỗn độn… Đúng lúc đó hắn nghe thấy một tiếng động nhỏ truyền ra từ một góc phòng, vì thế xoay người một cước đá mở cửa phòng, cảnh tượng sau cánh cửa đã khiến hắn lập tức bất động.
Đó là một gian phòng ngủ, bên trong là một thiếu nữ đầu tóc rối tinh, áo quần xộc xệch. Quần áo đã bị xé rách một nửa, lộ ra một khoảng trước ngực đỏ bừng… Lúc Lưu Sấm đá mở cửa, thiếu nữ này đã thét lên chói tai.
- Cô nương, xin đừng hiểu lầm, ta là bạn của Hạ Hầu Lan, lũ sơn tặc đã bị ta giết hết.
Lưu Sấm vội vàng xoay người, lớn tiếng giải thích. Trong lòng Lưu Sấm tự hỏi: cô nương này không phải là thê tử của Triệu Vân đấy chứ…?
- Ngươi, ngươi đúng là bằng hữu của tiểu Lan?
Đột nhiên có thanh âm vui mừng truyền đến từ phía sau.
- Tiểu Lan ca ca có khỏe không? Hiện giờ ca ý đang ở nơi nào?
- Hắn ở bên ngoài đánh địch, cô nương nên sửa sang trang phục đã, ta ở bên ngoài bảo vệ.