Lại đi vài dặm nữa, Mi Thiệp phái người truyền đến tin tức. Thám mã tìm thấy một ngôi chùa bỏ hoang ở phía trước, đành ở lại nghỉ ngơi trú mưa một đêm.
Ngôi chùa này diện tích lại không nhỏ lắm, tuy nhiên đổ nát thê lương, nhìn qua thấy vô cùng tan hoang, sau khi đoàn xe đang tiến vào chùa, ngay lập tức sắp xếp ổn định lại.
Lưu Sấm lau thân mình, thay lấy bộ y phục khô ráo, đứng tại Đại Hùng bảo điện. Đây là một ngôi chùa phật giáo, nhưng lại không biết thờ phụng vị phật tổ nào, kết cấu của ngôi chùa cũng như thiết kế trong Đại Hùng bảo điện, và có phần khác biệt với những ngôi chùa hậu thế.
- Đây vốn dĩ là do tín đồ Phật Giáo xây dựng cải tạo, dùng để thờ cúng Đức Phật.
Mi Thiệp cũng thay y phục, vừa lau khô tóc, vừa đến bên Lưu Sấm.
- Trước đây đền thờ Phật rất hưng thịnh, đáng tiếc Tạc Dung tạo phản, Đào sứ quân trong cơn giận, sẽ giết sạch mọi tín đồ Phật giáo, các đền thờ Phật ở dọc đường cũng bị phá hủy toàn bộ, Tạc Dung bỏ chạy tới Giang Đông lại khổ với những tín đồ đó. Ta đến nay vẫn nhớ rõ. Lúc đó khi Đào sứ quân hạ lệnh giết các tín đồ, thì Từ Châu máu chảy thành sông.
Tạc Dung ?
Lưu Sấm hơi sửng sốt.
Tạc Dung kỳ nhân, hắn không có bất kì ấn tượng nào.
Tuy nhiên nghe lời Mi Thiệp nói, dường như hắn cũng là một nhân vật khá lợi hại. Xem ra, sự hiểu biết của bản thân đối với thời đại này trong tưởng tượng cũng không có ai lợi hại như vậy. Điều này cũng khó trách, mọi hiểu biết về thời đại này của hắn, đa phần bắt nguồn từ các tiểu thuyết sau nàyc, Còn có một số tài liệu lịch sử, có thể là nói thật, không hề có trong hoàn cảnh, thì làm sao có thể hiểu rõ được.
Tạc Dung mà Mi Thiệp nhắc đến, còn có Khuyết Thiên Tử mà trước đây Hoàng Triệu cũng từng nói, Lưu Sấm hoàn toàn không biết gì cả. Có lẽ, ở nhiều phương diện lớn hắn có thể khoa tay múa chân, nhưng ở những phương diện chi tiết, dường như trong tưởng tượng cũng không có ưu thế lớn như vậy
Một Tạc Dung, cũng khiến trong lòng Lưu Sấm cảnh giác một phần nào đó.
- Những quân giới kia…
- Quân giới cái gì?
Lưu Sấm cắt ngang lời Mi Thiệp, hoang mang nói
- Ta không hề biết gì cả, cái gì cũng không rõ.
- Ta chỉ biết là, lần này cũng ngươi đến đây, chỉ chịu trách nhiệm với an toàn của đoàn xe. Những việc khác, không có chút quan hệ nào với ta, ngươi nói đúng không?
Mi Thiệp bỗng ngần người ra, rồi cười ngay lập tức.
Y hạ giọng nói
- Đại Hùng, xem ra chúng ta chúng ta đều nhìn lầm ngươi rồi. Đúng vậy, ngươi chỉ chịu trách nhiệm với an toàn của đoàn xe, những việc khác không liên quan gì đến ngươi. Ngươi không biết gì cả, có những lúc không biết gì cũng là một điều may mắn
Lưu Sấm liền gãi đầu, lại để lộ ra vẻ mặt thật thà chất phác.
Mi Thiệp gật đầu, rồi cũng đứng cùng Lưu Sấm ở trong đại điện một lát, lúc rời đi hạ giọng nói:
- Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì cả đâu. Đại lão gia đã an bài thỏa đáng, chỉ cần chúng ta tới Khúc Dương, là sẽ có người tiếp ứng ngay. Ngày mai nếu trời quang, đến tối đều có thể đến Khúc Dương.. Qua Khúc Dương là không có chuyện gì hết. Đến lúc đó càng có thể về nhà.
Lưu Sấm dường như cũng không nghe thấy. Quay lưng về phía Mi Thiệp, nhìn tượng phật bàng hoàng, dường như trên thân tượng phật vỡ kia, ẩn chứa những bí mật mà không ai biết. Có những điều mà trong lòng hiểu rõ là được rồi. Nếu cứ nói toạc ra, sẽ không có lợi cho tất cả mọi người.
Trời tối rồi
Mưa vẫn cứ rơi, tuy nhiên sau màn đêm dường như yếu ớt dần đi. Đi trên đường nửa ngày trời dưới cơn mưa lớn, người đã kiệt sức, ngựa đã hết hơi từ rất lâu rồi. Sau một bữa tối đơn giản, ngoài người chịu trách nhiệm cảnh giới bên ngoài ra, những người còn lại đều ngủ say sưa cả. Mi Thiệp ngả vào góc điện đang ngủ, mà ba người Bùi Thiệu thì dựa vào cửa đại điện, phát ra tiếng ngáy đều đều.
Lưu Sấm tựa vào miếu thờ tượng phật, lại khó ngủ. Những lời hôm nay Thường Thắng nói, đã gợi lên cho hắn rất nhiều nghi vấn. Đặc biệt là thân phận và lai lịch của Chu Hợi, càng khiến cho Lưu Sấm khó đoán ra được. Điều duy nhất có thể khẳng định, đó là Chu Hợi không có ác ý gì với hắn. Thế nhưng trừ điều đó ra, Lưu Sấm phát hiện hắn không hề biết gì về Chu Hợi.
Chu Hợi từ đâu đến ? Lai lịch trước kia là gì ? Ba người Bùi Thiệu trên đường mặc dù không hẳn là ngoan ngoãn nghe lời, thế nhưng nhận thấy được là bọn họ vô cùng hết lòng hết dạ.
Như vậy, bọn họ và Chu Hợi có mỗi quan hệ gì vậy ?
Bùi Soái, Bùi Soái...
Lưu Sấm đột nhiên nhớ ra, thỉnh thoảng vẫn nghe thấy Thường Thắng, Bùi Vĩ gọi Bùi Thiệu như vậy.
Chữ Soái này không thể tùy tiện sử dụng được, hơn nữa trong trí nhớ của Lưu Sấm, ở những năm cuối thời Đông Hán, thậm chí là cả thời kì Tam Quốc, dường như cũng không chức vụ Soái này. Như vậy “Bùi Soái” trong lời hai người Bùi Vĩ và Thường Thắng là có ý nghĩa gì ?
Ánh mắt hắn vô ý lướt qua ba người Bùi Thiệu, đột nhiên ánh mắt của Lưu Sấm ngưng lại.
Hắn đầu tiên nhìn chằm chằm Bùi Thiệu trước, sau đó lại đưa mắt đến Thường Thắng và Bùi Vĩ… Trong ý nghĩ, lại xuất hiện một người khác nữa đến.
Chu Hợi
Chu Hợi ngày bình thường quần áo rất giản dị, không có bất kì sự xa hoa nào hết. Thế nhưng hắn nhớ mang máng, Chu Hợi có một thói quen, thích đeo một chiếc khăn đội đầu màu vàng lên cổ. Mà trên cổ Bùi Thiệu, cũng đang đeo một tấm, còn Bùi Vĩ và Thường Thắng, trên cổ cũng đeo một tấm khăn đội đầu màu vàng, khăn đội đầu màu vàng, khăn đội đầu màu vàng...
Lẽ nào đây là một loại dấu hiệu ?
Mặc dù Lưu Sâm không nắm rõ lắm về cách ăn mặc về thế lực các nơi trong thời Đông Hán, nhưng hắn lại biết, ở thời đại này, lấy khăn trùm đầu màu vàng làm dấu hiệu, chỉ có một thế lực ! Trời xanh đã chết, Trời vàng đương lập, Thái Bình Đạo, quân Hoàng Cân.
Thái Bình Đạo khởi sự, Hoàng Cân mạt ngạch. Cái gọi là Hoàng Cân mạt ngạch, chính là dùng khăn trùm đầu màu vàng bao quanh đầu…Đây là dấu hiệu độc đáo của quân đội Hoàng Cân, cho dù là Đại hiền lương sư Trương Giác sau khi chết, tàn dư của đội quân Hoàng Cân cũng đều duy trì thói quen như vậy.
Lưu Sấm ngồi xuống, chăm chú nhìn ba người Bùi Thiệu.
Chu Hợi là quân Hoàng Cân !
Câu trả lời gần như chắc chắn, khiến cho Lưu Sấm trong lúc nhất thời khó tiếp nhận được. Bởi vì trong ấn tượng của hắn, quân Hoàng Cân có đông thì cũng chỉ là bọn thổ phỉ… Cho dù ba huynh đệ Trương Giác chủ ý ban đầu như thế nào, quân Hoàng Cân sẽ làm dao động đến cơ nghiệp của Đại Hán, càng mọc lên các nước chư hầu, chiến tranh càng diễn ra, có thể nói, mồi lửa của Tam Quốc, chính là khởi nghĩa Hoàng Cân.
- Mạnh Ngạn, ngươi làm sao vậy ?
Ngay khi Lưu Sấm cảm thấy khiếp sợ, Bùi Thiệu đột nhiên mở mắt ra.
Y mơ màng nhìn Lưu Sấm, chợt ngáp một cái rồi nói:
- Nửa đêm rồi đó, trợn mắt như vậy làm chi? Mau đi ngủ đi, đợi mưa tạnh rồi chúng ta còn lên đường… Chớ suy nghĩ quá nhiều, qua mấy ngày là có thể về huyện Cù, việc lớn cũng sẽ làm xong thôi.
Nói xong, Bùi Thiệu nhắm mắt lại, trở mình, chẳng mấy chốc mà ngáy.
Lưu Sấm chậm rãi nằm xuống, trong lòng đột nhiên bừng sáng: Cho dù Chu Hợi có phải là phần tử xấu còn sót lại của Hoàng Cân không, ít nhất ông ta đối với ta không xấu, có điều chiếu cố, hà cớ gì ta phải lo lắng? Cho dù Chu Hợi là quân Hoàng Cân, vậy cũng là người một nhà. Cho nên, nghĩ nhiều như vậy có ích lợi gì ?
Nghĩ đến đây, Lưu Sấm thở phào nhẹ nhõm, ý nghĩ ngay lập tức trở nên thông suốt.
Mưa tạnh dần, phía ngoài đền thờ hoàn toàn yên tĩnh
Lưu Sấm mơ màng ngủ, thì lại bị một trận ồn ào khiến giật mình sợ hãi tỉnh giấc.
Hắn bỗng nhiên mở mắt, ngồi xuống, rồi lại thấy ba người Bùi Thiệu cũng tỉnh theo. Ba người liền biến sắc, Lưu Sầm đang định mở miệng, đã thấy Bùi Thiệu đặt ngón tay lên môi, xuỵt nhẹ một tiếng, ra hiệu Lưu Sấm đừng cất tiếng.
Một lát sau, Bùi Thiệu đứng dậy, thuận tay vớ lấy cây thương lớn. Mà Bùi Vĩ và Thường Thắng cũng theo nhau đứng dậy, tự cầm lấy binh khí…
Nghe cái gì… phía ngoài rất yên tĩnh, chỉ có gia súc phía trên bãi đất trống trong chùa, không phải phát ra một vài tiếng kêu, còn lại thì lặng ngắt như tờ.
- Rất yên tĩnh
- Quá yên tĩnh!
Bùi Thiệu liếc mắt nhìn Lưu Sấm một cái, cất bước ra đại điện.
Lưu Sấm và Bùi Vĩ, Thường Thắng liền vội vàng đi ra theo, thì nhìn thấy ngoài cổng chùa, vốn nên có gia đinh cảnh giới, có thể không biết nguyên nhân là gì, lại không thấy bóng người. Nghĩ vừa rồi mưa quá lớn, gia đình kia đã trú được phía dưới mái hiên lớn nghỉ ngơi rồi.
- Tiếng động gì vậy ?
Bùi Thiệu quay đầu hỏi Bùi Vĩ.
- Tiếng gió ư ?
Bùi Vĩ lắng nghe, trả lời có vẻ không chắc chắn lắm.
- Có thể là tiếng lá cây thôi.
Thường Thắng cũng tỏ ra không chắc chắn.
Sàn sạt, sàn sạt
Lúc này, Lưu Sấm cũng nghe được một chút âm thanh. Hắn căng thằng, thuận tay vớ lấy cán cây trường mâu sắt cạnh cửa, nhún người nhảy vào trong viện.
Bùi Thiệu ngạc nhiên?
Lưu Sấm cất bước lên cửa, nhưng trong chớp mắt khi hắn vừa mới bước lên bậc thềm cửa chùa, một bóng đen từ ngoài cửa vụt xông tới, kéo theo một luồng gió thổi vào mặt.