Gia Cát Lượng đơn giản nói qua, đem cục diện ở Bắc Hải thuật một lần, cũng khiến cho Lưu Sẩm yên tâm xuống.
- Đúng rồi, tình hình Ôn Hầu như thế nào?
Gia Cát Lượng gãi gãi đầu, hạ giọng nói:
- Hoa Đà tiên sinh đã giúp Ôn Hầu trừ khử độc tố, nhưng vết thương ở chân và cánh tay của ông sợ là khó mà khỏi hẳn. Khi đệ rời khỏi Bắc Hải, Linh Đang tỷ tỷ đã phái người đưa Ôn Hầu đến Cao Mật, xem bộ dạng ông, dường như có chút suy sụp.
Trần Cung tiên sinh trước mắt đang ở Giao Đông, phụ trách việc xuất hải. Mà Trương Liêu tướng quân và Táo Tính tướng quân thì tiếp thay Sử Hoán tướng quân, trấn thủ ở huyện Đông Võ, cảnh giới binh mã Tang Bá. Binh mã của Công Lưu tướng quân và Tử Nghĩa tướng quân đều đã bắt đầu có rút lại, chuẩn bị rút về quận Đông Lai … Về phần thư viện, Trịnh lão sư đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ còn đợi bên Viên Thiệu gật đầu, Mạnh Ngạn ca ca từ Hứa Đô thoát thân, là có thể rút lui về Liêu Đông với quy mô lớn.
Nghe Gia Cát Lượng nói xong, Lưu Sấm không khỏi thở dài một hơi.
- Khổng Minh, lần này đệ không nên đến đây aa.
- Vì sao vậy?
- Tình hình ở Hứa Đô bây giờ rất phức tạp, đệ đến đây, là chuyện vô cùng nguy hiểm. Tuy nhiên, đệ đã đến đây rồi, vậy hãy ở lại đi. Nói thật, ta hiện tại cũng đích thực là không có người để dùng, Hành Nhược tuy là người làm việc rất cẩn trọng, nhưng chung quy không phải người mưu trí, đệ đi theo Trình lão sư đã nhiều năm, vừa hay nhân cơ hội này, biểu hiện một chút những gì đệ đã học được đi.
Gia Cát Lượng lập tức vui vẻ phấn chấn lên. Theo y thấy, có thể đến giúp Lưu Sấm, mới là quan trọng nhất. Vốn ra y còn có chút lo lắng là Lưu Sấm sẽ lệnh y quay về, nhưng giờ xem ra, Lưu Sấm rất coi trọng y, so với những năm trước không giảm chút nào.
Hai người ở trong thư phòng nói chuyện, Lưu Sấm liền đem chuyện mùng mười đi săn bắt, nói cho Gia Cát Lượng.
- Ca ca đoán không sai, lần đi săn này, đích xác là cuộc do thám của Tào Tháo.
Đệ hai năm nay đi theo Trịnh sư, nhưng một mực vẫn lưu ý Tào Tháo, từ Văn Cử tiên sinh và một số người hiểu được chút sự tình về Tào Tháo, hiện nay Tào Tháo chiếm lấy Từ Châu, có được tam châu, lợi dụng thiên tử để ra lệnh cho chư hầu, uy danh ngày càng thịnh, không khó có ý nghĩ muốn Vương Bá trong triều đình, mà trong triều có không ít cánh tay đắc lực của Tào Tháo, khiến cho y không dám hành động thiếu suy nghĩ, cố ý muốn nhân cơ hội này, lấy quan sát làm động tĩnh.
Suy đoán của Gia Cát Lượng với Lưu Sấm không sai biệt lắm, cũng khiến cho Lưu Sấm vô cùng cao hứng. Tính ra, Gia Cát Lượng năm nay, đã mười tám tuổi rồi! Nếu tính cả tuổi mụ thì y đã nhược quan (cách gọi thanh niên khoảng hai mươi tuổi) trưởng thành, có thể tự quyết mọi mặt rồi.
Đi theo Trịnh Huyền hai năm này dường như không khiến y thanh đổi thành con mọt sách. Tầm nhìn của y, kiến thức của y, sau khi trải qua hai năm học tập này, đã có sự đề cao rất lớn, thậm chí mơ hồ có vài phần phong thái ngày sau ''trí kỷ vu yêu'' (tính toán như thần hay yêu quái gì đó), trong lòng y nắm giữ về Tào Tháo không tệ.
- Vậy Khổng Minh nói xem, ta nên làm như thế nào?
- Gia Cát Lượng cười nói:
- Mạnh Ngạn ca ca trong lòng đã có suy tính, cớ sao còn hỏi đệ?
- Ồ?
- Tào Tháo muốn thử ca ca, vậy sao không nhân cơ hội này, thử lại Tào Tháo? Cho nên với ý kiến của Lượng, Tào Tháo mặc dù có chí hướng Vương bá, Viên Thiệu chưa trừ, ca ca liền không có nguy hiểm … Mạnh Ngạn ca ca là Hoàng thúc Đại Hán, được thiên tử xem trọng, là cánh tay đắc lực, một khi đã như vậy, ca ca cần gì phải suy xét qua nhiều, chỉ để ý thiên tử là được, Tào Tháo cũng không làm gì được ca ca. Hứa Điền săn bắt, đúng là Tào Tháo thử người khác, vậy chẳng phải cơ hội để ca ca thu hoạch thanh danh sao?
Tiểu tử này, không ngờ thật sự đoán được tâm tư của ta! Lưu Sấm hơi hơi nhếch khóe miệng lên, nở một nụ cười thản nhiên, vươn bàn tay to ra hung hăng xoa xoa đầu của Gia Cát Lượng.
- Khổng Minh đến đây, ta đích thực có thể nhẹ đi một phần gánh nặng. Nếu là như vậy, chúng ta thoát thân như thế nào, liền giao cho đệ vạch kế hoạch đi.
- Mạnh Ngạn ca ca, thật ra trên đường đến Hứa Đô, Lượng một mực nghĩ đến chuyện này. Ca ca đang ở Hứa Đô, bên cạnh lại nhiều tai mắt, khó có thể truyền thông tin, cho nên Lượng cho rằng, ca ca muốn thoát thân, bước thứ nhất là phải nghĩ cách rời khỏi Hứa Đô, chỉ cần ra khỏi Hứa Đô, thì sẽ không còn nhiều vướng bận, đến lúc đó như thế nào thoát thân, cũng càng thêm dễ dàng. Còn nữa, lúc đệ vào thành, nghe Hành Nhược nói, ca ca từng bị người khác ám sát?
Lưu Sấm gật gật đầu, cười khổ nói:
- Ban đầu, ta còn cho rằng là Tào Tháo, hoặc Lưu Bị là người sai khiến. Nhưng sau này ta lại phát hiện, việc này không có quan hề nào liên quan đến Tào Tháo, Lưu Bị … Ám sát của đối phương lại không mang đến cho ta thương tổn gì, ngược lại còn cho ta một lớp bảo hộ, nhưng đến hiện tại, ta cũng không đoán ra người nào làm ra, đang cảm thấy không biết xử lý ra sao.
- Đến ca ca mà cũng không biết là người phương nào âm thầm tương trợ?
Ánh mắt Gia Cát Lượng sáng lên, trầm ngâm một lát sau nói:
- Nếu đúng như ca ca nói, việc này cũng dễ giải quyết rồi. Ca ca cũng không cần đi lo lắng rằng ai là người đang âm thầm tương trợ, tin tưởng đối phương vẫn một mực chú ý ca ca, chờ đợi ca ca ra hành động. Cho nên đệ phỏng chửng trước lúc ca ca chưa dời khỏi Hứa Đô, đối phương tuyệt đối sẽ không ra mặt hay cùng chủ động liên lạc với ca ca. Nhưng chỉ cần ca ca rời khỏi Hứa Đô, người này nhất định sẽ nghĩ cách liên lạc cùng ca ca, đến lúc đó ai là người đã trợ giúp ca ca, cũng vừa thấy hiểu ngay.
Đúng vậy, lời Gia Cát Lượng nói không sai! Lưu Sấm hiện nay đang ở Hứa Đô, xung quanh đều khắp nơi đều là tai mắt của Tào Tháo, có dù có người trợ giúp hắn, e rằng trong lòng vẫn có lo ngại.
Ừ, Khổng Minh nói không sai! Đối phương một mực không liên hệ với hắn, cũng không phải là không muốn liên lạc, mà là lo lắng lộ ra dấu vết.
Kỳ thực, đây có khi cũng là một cuộc khảo nghiệm. Nếu Lưu Sấm đến năng lực thoát khỏi Hứa Đô cũng không có, vậy thì đối phương tuyệt đối không có khả năng trợ giúp Lưu Sấm nữa, nhưng nếu như Lưu Sấm có thể từ Hứa Đô thoát thân, cũng coi như hoàn thành cuộc khảo nghiệm của đối phương, đến lúc đó, không cần Lưu Sấm phí tâm, người đó nhất định sẽ tìm đến cửa.
Lưu Sấm nhìn Gia Cát Lượng, đột nhiên lại thở phào, có một cảm giác thoải mãi trước giờ chưa từng trải qua. Quả nhiên là thân đang ở trong ván cờ mà không tự biết, mà Gia Cát Lượng, càng không hổ danh là Gia Cát Lượng, có thể theo những dấu vết để lại, liền có thể suy đoán đến bước này.
Xem ra, Gia Cát Lượng đến đây, đúng là cơn mưa đến đúng lúc. Y tài trí hơn người, mà về tuổi tác lại không lớn, sẽ không khiến người khác chú ý, đích thực, trước tình hình này, mà mưu sĩ tuyển chọn tốt nhất.
- Khổng Minh, từ hôm nay trở đi, đệ hãy đi theo ta.
Lưu Sấm trầm ngâm một lát, liền đưa ra quyết định:
- Còn nữa, Đỗ Kỳ quản sự trong phủ, ta có chút coi trọng. Cho đệ một nhiệm vụ, giúp ta thu phục người này … Ta hy vọng đến lúc ta rời khỏi Hứa Đô, y có thể cùng ta rời đi, đệ có làm được không?
Gia Cát Lượng nghe xong, tinh thần lập tức rung lên. Y thích cái cảm giác được coi trọng này, càng muốn được sự tín nhiệm này, hoan khoái này từ Lưu Sấm.
- Mạnh Ngạn ca ca yên tâm, đệ nhất định sẽ khiến cho Đỗ Kỳ kia quy thuận ca ca.
Gia Cát Lượng với đoàn người mới đến, sẽ khiến cho thoát thân của Lưu Sấm càng thêm phiền toái. Nhiều người, mục tiêu cũng lớn, muốn rời khỏi, tất nhiên sẽ càng thêm khó khăn. Nhưng nhất định phải thừa nhận, Gia Cát Lượng đến, cũng khiến cho Lưu Sấm cảm thấy thoải mãi không ít, hai người đàm thoại so sánh chút ít, Lưu Sấm càng ưa thích cái cảm giác thoải mãi này, ít nhất không còn phải tiếp nhận thêm những áp lực lớn nữa.
Tào Tháo rất nhanh đã nhận được tin tức. Tuy nhiên sau khi biết rõ thân phận của Gia Cát Lượng, lão cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, không bận tâm đến nữa. Một thằng nhóc con mười tám tuổi, thì có thể có giúp ích được bao nhiêu chứ? Chắc là người nhà Lưu Sấm lo lắng, cho nên mới phái Gia Cát Lượng đến Hứa Đô. Vậy nên lão không hề chú ý Gia Cát Lượng, thậm chí đề phòng với Lưu Sấm cũng thả lỏng không ít.
Lưu Sấm đương nhiên cũng mừng khi Tào Tháo xem thường Gia Cát Lượng, phải biết rằng, lão càng khinh thường Gia Cát Lượng, như vậy tác dụng của Gia Cát Lượng sẽ càng lớn hơn nữa.
Ngày Hứa Điền săn bắt, từng ngày đang đến dần. Mà cuộc sống của Lưu Sấm lại ngày càng trở nên tiêu dao hơn … Sau khi Gia Cát Lượng đi vào Hứa Đô, Lưu Sấm cũng không cần chuyện chuyện phải lo lắng, hắn thậm trí còn đem hết sự vụ đưa cho Gia Cát Lương đi xử lý, chính mình thì toàn lực chuẩn bị, theo nhưng lời là Gia Cát Lượng nói, hắn cần phải trong cuộc săn bắt ở Hứa Điền, đạt được càng nhiều thu hoạch càng tốt, dù hắn giờ đây đã như phủ lên một vầng quang sáng trong hán thất, tiếp tục như vậy, sẽ khiến vầng quang sáng đó phát huy đến mực tận cực mới tốt.
- Bá Hầu, ta có chuyện muốn nhờ ngươi.
- Mời Hoàng thúc phân phó.
- Tư Không sai người đem phần mộ gia phụ từ Lạc Dương dời về Trường Xã. Theo đạo lý mà nói, ta nên đi nghên đón, từ xưa đến này trung hiếu khó có thể lưỡng toàn, ta hiện tại nhất thời khó mà thoát thân được, chỉ có thể nhờ ngươi vất vả một chuyến, thay ta đến Trường Xã nghênh đón quan tài gia phụ. Ngoài ra, ta còn muốn ở Trường Xã xây dựng lại mộ phần cho mẫu thân, cùng hợp táng với gia phụ, đây là đại sự, liền nhờ ngươi đi đến Trường Xã, thay ta đem việc này an bài thỏa đáng, không biết ngươi có bằng lòng hay không đi đến đó?
Đây cũng là lẽ thường của tình người, Đỗ Kỳ cũng không có quá nhiều nghi vấn, vì thế lập tức đáp ứng.
Thấy Đỗ Kỳ đồng ý, Lưu Sấm cũng hết sức cao hứng. Nhưng mà sau khi hắn tiễn Đỗ Kỳ đi xong, liền quay lưng gọi Hạ Hầu Lan:
- Hành Nhược, lần này ngươi và Đỗ Kỳ cùng đi Dĩnh Xuyên, còn có một chuyện cần ủy thác.
- Mời công tử phân phó.
Lưu Sấm trầm ngâm một chút, hạ giọng nói:
- Ta muốn sau khi ngươi đến Dĩnh Xuyên, giúp ta hỏi thăm một người …