- Hoàng thúc, cho dù thế nào, Lưu Huyền Đức là hậu duệ của Trung Sơn Tĩnh Vương, chung quy vẫn là con cháu tôn thất.
Nếu như hoàng thúc có thể cùng y đoạn tuyệt ân oán, cùng y hợp tác, lo gì Hán thất không cường thịnh? Đương nhiên ta cũng biết Lưu Bị đã từng đắc tội với Hoàng thúc, cho nên ta cũng sẽ phái người nói rõ với y, không được đối nghịch với hoàng thúc. Cho dù thế nào, ở phủ Tông Nhân quyền lực của hoàng thúc vẫn lớn hơn.
Hoá ra, chỉ là muốn Lưu Bị quy tông!
Trong lòng Lưu Sấm lập tức tỉnh ngộ. Hắn thật ra có thể lí giải được nỗi khó xử hiện nay của Hán đế, Hán thất suy yếu, tôn thất không hưng thịnh, chỉ có thể mượn sức mạnh bên ngoài đến chấn hưng tông thất, mời con cháu trong tông thất đến giữ thể diện. Rõ ràng Hán đế coi trọng Lưu Sấm hơn Lưu Bị, nếu không cũng sẽ không sai Phục Hoàn đến dò xét ý của Lưu Sấm. Đồng thời Phục Hoàn cũng nói rõ, địa vị của Lưu Bị, tuyệt sẽ không cao hơn Lưu Sấm.
Nói cách khác, Lưu Bị chỉ có thể quy tông mà không thể nhận danh hoàng thúc?
- Vậy đại lễ tế trời năm năm nay, tế tổ ở thái miếu, Lưu Huyền Đức cũng sẽ tham gia?
Phục Hoàn khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:
- Hoàng thúc yên tâm, lần này đại lễ tế trời, không có chuyện của Lưu Bị. Bệ hạ sở dĩ muốn đưa y vào tôn thất, nói toạc ra chẳng qua là muốn để y chia sẻ một phần gánh nặng cho hoàng thúc, bằng không mà nói, khó tránh khỏi thành tấm bia cho mọi người chỉ trích.
Xem ra việc Lưu Bị quy tông đã không thể thay đổi.
Kỳ thực nên sớm nghĩ đến, kẻ đầu đường xó chợ như Lưu Bị như Lưu Bị sao có thể không nhìn ra hiệu ứng từ quầng sáng “Tông thất”? Tuy nhiên, kế sách này ắt cũng không thể do Lưu Bị tự mình nghĩ ra được, hẳn là có người đã giúp y bày mưu.
Lưu Sấm mày nhăn lại, liền lập tức hiểu rõ: Lưu Bị nhanh như vậy liền có thể có quan hệ với phái bảo vệ hoàng thượng, chỉ sợ không thiếu được Trần Đăng nhúng tay vào.
Trong lịch sử, Trần Đăng luôn luôn không rời Từ Châu một bước. Nhưng hiện tại, bởi vì Lã Bố chặt đứt căn cơ của Trần thị ở Từ Châu, cho nên cha con Trần Khuê Trần Đăng đành bất đắc dĩ theo Tào Tháo vào Hứa Đô.
Lưu Sấm đến đây rất đắc ý, nhưng đến giờ nghĩ lại, chỉ sợ là tăng thêm vây cánh cho Lưu Bị. Phải biết rằng, cha con họ Trần luôn rất gần gũi với Lưu Bị, bây giờ mất đi căn cơ kiềm chế, đây chẳng phải là cơ hội để Lưu Bị mời chào Trần Đăng sao?
Ừ, nếu Lưu Bị có thêm sự trợ giúp của Trần Đăng, chỉ sợ sẽ như hổ mọc thêm cánh.
Lưu Sấm đột nhiên thấy tim đập dồn dập, hắn trước kia cướp Gia Cát Lượng từ trong tay Lưu Bị, nghĩ có thể chặt đứt một cánh tay của Lưu Bị, không ngờ lại giúp Lưu Bị đạt được mưu chủ sớm hơn. Dũng lực của Lưu Bị không có gì còn phải nghi ngờ, trong tay y vốn đã có Quan - Trương, Trần Đáo, nay lại có thêm Trần Đăng, tương lai phát triển rất dễ nảy sinh biến hóa. Nếu không thể chuẩn bị kịp thời chỉ sợ sẽ thành họa tâm phúc.
Nhưng hắn cũng biết rõ, nếu Phục Hoàn ra mặt, chính là không muốn Lưu Sấm lộ liễu đi tìm Lưu Bị gây phiền toái.
Chuyện này thật khó giải quyết!
Lưu Sấm cảm thấy mọi chuyện đang vượt ra ngoài tầm khống chế của hắn, quỹ đạo lịch sử thay đổi, đương nhiên sẽ kéo theo những biến đổi liên tiếp phát sinh.
Như vậy, ưu thế của một kẻ xuyên không như hắn càng ngày càng ít. Không được, nhất định phải tăng thêm tốc độ phát triển, nhanh chóng dời khỏi Hứa Đô nếu không sẽ phát sinh thêm càng ngày càng nhiều biến số.
- Quốc trượng!
- Hoàng thúc...
- Ta có một chuyện muốn nhờ, vẫn muốn nhờ quốc trượng giúp đỡ.
Phục Hoàn ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía Lưu Sấm:
- Trừ phi là hoàng thúc muốn rời khỏi Hứa Đô?
Lưu Sấm khẽ mỉm cười:
- Đến nay Tào Tháo luôn giám thị ta rất nghiêm ngặt, chỉ sợ trong lúc nhất thời khó có thể thoát thân. Nhưng con người của ta làm việc, luôn luôn thích phòng ngừa chu đáo. Ý của quốc trượng, ta đã hiểu được. Những lời tiếp theo ta nói, ra khỏi miệng của ta liền lọt vào tai của ngươi, tuyệt đối không để cho kẻ thứ ba biết được.
Phục Hoàn thần sắc chấn động, nét mặt thoáng cười rộ lên. Y có thể nghe ra được Lưu Sấm nguyện đáp ứng cùng y tiêu trừ Tào Tháo.
- Xin hoàng thúc yên tâm, chỉ cần ta có đủ khả năng, tất sẽ giúp hoàng thúc một tay.
- Ta muốn chức Hộ Ô Hoàn giáo úy.
- À?
Phục Hoàn lập tức ngây người, nghi hoặc nhìn Lưu Sấm nói:
- Hoàng thúc muốn chức Hộ Ô Hoàn giáo úy này để làm gì?
Hộ Ô Hoàn giáo úy, còn gọi là Ô Hoàn giáo úy. Thời Tây Hán Sơ, Ô Hoàn bị Mặc Đốn tàn phá về sau phải làm nô dịch cho Hung Nô. Thời kì Hán Vũ Đế, Hoắc Khứ Bệnh đánh tan Hung Nô, dời người Ô Hoàn đến các quận Thượng Cốc, Ngư Dương, bên phải Bắc Bình và Liêu Đông. Cũng bắt đầu từ đó, triều đình liền thiết lập chức Hộ Ô Hoàn giáo úy.
Hộ Ô Hoàn giáo úy, quản lí các lễ nghi, cấp bậc sánh với hai nghìn thạch. Đối với các bộ lạc dị tộc có quyền nắm giữ lễ nghi và quyền chỉ huy, đồng thời có thể thống lĩnh các tộc Tiên Ti xuất binh chinh phạt. Lưu Sấm đã là Dương Võ Tướng Quân, mà chức giáo úy quân nghe có vẻ thấp hơn chức danh ban đầu. Nhưng trên thực tế, phàm là tướng quân trấn giữ biên cương đều có danh xưng giáo úy. Mà quyền lực của Hộ Ô Hoàn giáo úy còn cao hơn cả chức Dương Võ tướng quân ban đầu của Lưu Sấm.
- Hoàng thúc, chẳng lẽ ngươi muốn...
Phục Hoàn không phải kẻ ngu, rất nhanh liền đoán ra ý đồ của Lưu Sấm. Chỉ là y không hiểu Lưu Sấm vì sao phải từ bỏ hai quận Bắc Hải và Đông Lai chạy tới vùng đất lạnh giá U Châu. Về phần Lưu Sấm đến U Châu kiểu gì, Phục Hoàn tin tưởng, Lưu Sấm chắc chắn có cách, nếu không hắn sẽ không chủ động đề cập việc này. Nhưng U Châu có thể tốt hơn Thanh Châu sao?
Phục Hoàn không tinh thông chiến sự, cho nên cũng không hiểu được ý định cuả Lưu Sấm. Y một bên giật mình, một bên lại vui mừng… Điều này chứng tỏ Lưu Sấm có thể chắc chắn thoát thân khỏi Hứa Đô.
Hán Đế lo lắng nhất điều gì? Y lo lắng nhất chính là Lưu Sấm không thể rời khỏi Hứa Đô, bị vây hãm ở Hứa Đô.
- Tấm lòng của hoàng thúc, ta đã hiểu được… Xin hoàng thúc cứ yên tâm, ta sẽ âm thầm tác động, tuyệt không để hoàng thúc phải thất vọng.
- Nếu vậy xin kính nhờ quốc trượng.
Hai người nói chuyện, bất giác đã đến một góc rẽ ở Ngọ Môn. Lưu Sấm thấy sắc trời đã không còn sớm, liền cáo từ xuống xe. Về phần uống rượu chẳng qua chỉ là một cái cớ, hắn và Phục Hoàn cũng sẽ không thật sự để trong lòng.
Sau khi xuống xe, Lưu Sấm lại trở về dịch quán. Không nghĩ đến vừa xuống ngựa đã có một dịch quan tiến lên nghênh đón:
- Hoàng thúc, vừa rồi Thị Trung Chung Diêu Chung Nguyên Thương phái người đến đưa thiếp, mời hoàng thúc đêm nay qua phủ tham dự tiệc rượu.
Quan dịch trạm này thân cao chừng tám thước, dáng vẻ đường chính, dung, dung mạo không hề tầm thường. So với các dịch quan khác, khí chất của người này có chút khác biệt, tuy là quần áo đơn giản, một thân áo bào màu tro giặt đến trắng bệch nhưng khi giơ tay nhấc chân lại lộ ra một cỗ khí chất uy nghiêm mà thản nhiên, khí khái. Lưu Sấm chưa từng gặp qua viên dịch quan này nên cũng không gọi được tên.
Nhưng hắn không vì chức dịch quan hèn mọn mà có bất kỳ khinh thị nào, bởi vì khí độ trên người này thật khiến trái tim người ta đứt ra từng khúc.
Hứa Đô, quả nhiên là tàng long ngọa hổ, một dịch quan nho nhỏ lại có khí khái đến vậy?
Lưu Sấm nhận lấy tấm thiếp dịch quan đưa đến, sau khi nhìn lướt qua, đột nhiên hỏi: