Đến tối muộn, Trương Liêu và Trần Cung mới cáo từ rời đi. Lưu Sấm đã quyết định chủ ý, hai người cũng biết không thể thay đổi được. Lúc này đây, Tào Tháo chính là nhằm vào Lưu Sấm, muốn nhốt Lưu Sấm tại Hứa Đô. Có lẽ như lời Chung Diêu nói, Tào Tháo sẽ không hại tính mạng của Lưu Sấm. Nhưng tuyệt đối sẽ không thả hổ về rừng. Nếu Lưu Sấm không quay về Bắc Hải, thì Bắc Hải như rắn mất đầu, kiên trì không được bao lâu tất sẽ loạn.
Tào Tháo có tính toán như vậy, chỉ có điều không nghĩ tới, Lưu Sấm cũng có mưu đồ riêng. Chỉ có điều, Lưu Sấm không ở đó, vậy thì Bắc Hải quốc….
Bất kể là Trương Liêu hay là Trần Cung, đều cảm thấy vô cùng lo lắng. Lần này Lưu Sấm đi Hứa Đô, như đi vào đầm rồng hang hổ. Đi vào dễ, muốn đi ra chỉ sợ rất khó…Nhưng hai người cũng không có biện pháp nào khác. Điều duy nhất có thể làm, chính là làm tốt những việc mà Lưu Sấm phân phó. Trương Liêu cũng tốt, Trần Cung cũng thế, giờ khắc này đã hoàn toàn thần phục với Lưu Sấm. Nếu bảo hai người thay đổi tâm tư, hẳn không phải là một chuyện dễ dàng.
Tiễn bước Trương, Trần, Lưu Sấm ngồi một mình ở trong đình. Bên ngoài đình đột nhiên rơi xuống tuyết trắng lả tả, biểu thị mùa đông rét đậm đã tới. Lưu Sấm nhìn bông tuyết rơi lất phất ngoài đình, đầu óc không ngừng chuyển động, cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra vào năm Kiến An thứ tư theo như sách sử.
Giờ đang là năm Kiến An thứ ba, tháng mười một. Còn một tháng nữa chính là năm Kiến An thứ tư. Hắn nhớ mang máng năm này Viên Thiệu hoàn toàn đánh tan Công Tôn Toản, chiếm lĩnh U Châu, thống nhất bốn quận phương bắc. Đến tận đây, y hùng bá Hà Bắc, binh mã cường thịnh, bắt đầu phát động công kích Tào Tháo ở Hà Nam. Đời sau, rất nhiều người nghĩ rằng, trận chiến Quan Độ bắt đầu từ năm Kiến An thứ năm. Kỳ thực ở năm Kiến An thứ tư, trận chiến Quan Độ đã mở màn rồi, còn phát sinh nhiều lần xung đột.
Tào Tháo cũng đã bố trí trận chiến Quan Độ từ năm Kiến An thứ tư. Cũng chính vào năm này, Bắc Hải quốc bị Tào Tháo công chiếm, rồi sau đó Tào Tháo thuận thế chiếm được quận Tề, Đông An và những nơi khác, củng cố phe hữu, hình thành kiềm chế Viên Thiệu. Nói cách khác, tới năm Kiến An thứ tư, vì đối kháng Viên Thiệu, Tào Tháo nhất định sẽ dụng binh đánh Bắc Hải quốc.
Trong trí nhớ của hắn, Tào Tháo đánh Bắc Hải quốc là vào thời gian sáu tháng cuối năm. Nếu là như vậy, kế hoạch dùng Bắc Hải, Đông Lai đổi lấy Liêu Đông, Liêu Tây của Lưu Sấm nhất định phải hoàn thành trong vòng nửa năm. Nếu không sẽ xảy ra những biến cố khác.
Về vấn đề này, Lưu Sấm không hề lo lắng. Có Tuân Kham tương trợ ở Hà Bắc. Hơn nữa trước đây đủ loại an bài, muốn Viên Thiệu đồng ý điều thỉnh cầu này, cũng không khó khăn lắm. Khó khăn ở chỗ, nếu như hắn đi Hứa Đô…Liệu làm sao để thoát thân?
Năm Kiến An thứ tư, còn phát sinh ra chuyện gì không nhỉ?
Lưu Sấm nhất định phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn, cam đoan trước khi Tào Tháo tấn công Bắc Hải, đám người Trịnh Huyền phải thuận lợi hoàn thành việc trao đổi Liêu Đông, Liêu Tây. Cho nên nếu như mình tới Hứa Đô, ngược lại có thể cho Bắc Hải quốc thêm nhiều thời gian. Tin tưởng rằng, chỉ cần Lưu Sấm hắn tới Hứa Đô, trong một thời gian ngắn, Tào Tháo sẽ không coi Bắc Hải quốc là đại địch. Chỉ cần lão thả lỏng việc trông coi Bắc Hải, thì đám người Trịnh Huyền, Bộ Chất có thể có đầy đủ thời gian tiến hành an bài di dời.
Theo điểm này mà nói, Lưu Sấm nhập Hứa Đô cũng không phải là không có lợi.
Nhưng sau khi hắn tới Hứa Đô rồi thì nên thoát thân như thế nào? Đây cũng là một việc phiền toái…Tin tưởng chỉ cần Lưu Sấm tới Hứa Đô, sẽ bị Tào Tháo canh giữ nghiêm ngặt. Muốn rời đi cũng không phải chuyện dễ dàng. Tuy nhiên, hắn vẫn có cơ hội. Nhưng cơ hội này, rốt cuộc đang ở nơi nào? Lưu Sấm cảm thấy có chút đau đầu.
Năm Kiến An thứ tư, năm Kiến An thứ tư!
Lưu Sấm đứng lên, chậm rãi đi ra đình. Bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống mặt của hắn, nháy mắt hóa thành giọt nước.
Chậm đã!
Lưu Sấm đột nhiên nhớ tới một sự kiện…
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa từng có một chuyên xưa của Y Đai Chiếu, đời sau có rất nhiều phiên bản. Có người nói Y Đai Chiêu là La Quán Trung tưởng tượng ra, không có thật.
Nhớ kiếp trước hắn còn chuyên môn lật xem Tam Quốc Chí. Thật ra có một đoạn ghi lại, nói rằng Hán Đế từng mật chiếu Xa Kỵ Tướng Quân Đổng Thừa, Thiên Tướng Quân Vương Phục Và Việt Kỵ Giáo Úy Chủng Tập, góp sức giết Tào Tháo. Cuối cùng chuyện này bị lộ, ba người bị giết. Về phần Tam Quốc Diễn Nghĩa có nói Lưu Bị cũng tham gia vào trong đó. Trong Tam Quốc Chí thì không ghi lại. Nhưng thật ra trong Tư Trị Thông Giám của đời Tống cũng có nói Lưu Bị tham dự vào.
Không biết có thể lợi dụng được chuyện này không? Nếu Tào Tháo biết được chuyện Y Đai Chiếu trước, nói không chừng sẽ đại khai sát giới, khiến cho Hứa Đô hỗn loạn. Đến lúc đó, có lẽ sẽ có cơ hội…
Tuy nhiên, Lưu Sấm chợt bỏ đi ý nghĩ này. Nếu hắn thực sự mật báo cho Tào Tháo biết, chỉ sợ sẽ chọc tới phiền toái còn lớn hơn. Tào Tháo là con rận không sợ ngựa. Nhưng nếu như đặt lên người Lưu Sấm, với kinh nghiệm lý lịch và uy vọng trước mắt của Lưu Sấm, tuyệt đối không gánh nổi sự bêu danh đó.
Thôi, việc này bỏ qua.
Tuy nhiên, nếu như Y Đai Chiếu thực sự có thật…Thì cũng coi như là một vốn liếng chính trị. Nếu có khả năng, cũng có thể tham dự vào trong đó.
Phải biết rằng, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Lưu Bị dựa vào Y Đai Chiếu đó mà chiếm được rất nhiều tiện nghi. Hiện tại Lưu Sấm thiếu chính là vốn liếng chính trị đó. Nếu có thể đạt được, thì sẽ bù đắp cho việc hắn thiếu sót danh vọng cùng kinh nghiệm lý lịch.
Nghĩ tới đây, Lưu Sấm chợt mỉm cười ung dung.
Ở thời điểm này rồi còn tính kế tính tới tính lui. Mình đúng là càng ngày càng học xấu. Thôi, thôi, đi Hứa Đô một lần thì có làm sao? Tin tưởng Chung Diêu và Tuân Úc sẽ không ngồi xem Tào Tháo hại hắn. Hơn nữa chế chiếu đã phát ra, thiên hạ nhất định sẽ biết. Đến lúc đó, Tào Tháo sẽ sợ ném chuột vỡ bình, ít nhất không dám lộ liễu hại mình.
Một khi đã như vậy, liền đi xem thế nào!
Đã nghĩ thông suốt, Lưu Sấm liền thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ có điều hắn không lập tức trả lời Chung Diêu, mà là bí mật phái Trần Cung và Mi Chúc đi tới Đông Lăng Đình trước để chuẩn bị. Trương Liêu thì tạm thời lưu thủ ở Cao Bưu, lừa gạt tai mắt của Tào Tháo.
Chung Diêu cũng không thúc giục. Bởi vì ông ta biết một chuyện lớn như vậy, không phải nhất thời có thể đưa ra quyết định, chớ nói chi là Lưu Sấm. Đổi là bất kỳ kẻ nào, đều sẽ phải suy nghĩ rất lâu. Hơn nữa, giờ cách mùng mười còn sáu ngày, cũng không cần nóng lòng thúc giục Lưu Sấm đưa ra quyết định.
Hết thảy, đều được tiến hành đâu vào đấy. Đối với Chung Diêu, Lưu Sấm biểu hiện một thái độ lãnh đạm, không có bất kỳ ý thân cận nào. Chỉ có điều, ngày thứ ba sau khi Trần Cung rút lui, Lưu Sấm đang cùng Trương Liêu nghị sự thì chợt nhận được tin tức, Hạ Hầu Lan và Từ Thịnh đã tới Cao Bưu, muốn tới trạm dịch để giết Chung Diêu.
Điều này khiến Lưu Sấm rất hoảng sợ, vội vàng dẫn người đi tới ngăn cản. May mà quân sĩ đã báo cáo kịp thời. Lúc Lưu Sấm tới trạm dịch vừa lúc ngăn cản Từ Thịnh và Hạ Hầu Lan ở bên ngoài.
- Hai người các ngươi định làm gì vậy?
- Công tử, người đừng nghe tên cẩu tặc kia nói xằng nói bậy. Nếu công tử tới Hứa Đô, tất nhiên sẽ cửu tử nhất sinh. Thuộc hạ nguyện cùng công tử sống chết, sau khi giết cái tên cẩu tặc kia, liền yểm hộ cho công tử, rút lui khỏi Quảng Lăng.
- Hai người các ngươi câm miệng cho ta!
Lưu Sấm giận tím mặt:
- Cái gì mà cẩu tặc, cẩu tặc. Chung Diêu là cậu của ta, hai người các ngươi sao lại bất kính với bề trên như vậy. Còn không mau cút về.
Hắn dứt lời, liền mang theo Từ Thịnh và Hạ Hầu Lan trở về huyện nha.
- Văn Hướng, xưa nay ngươi làm việc trầm ổn, sao lần này lại táo bạo như vậy?
Từ Thịnh nói:
- Công tử khoan dung nhân nghĩa, không muốn ảnh hưởng tới tính mạng của chúng ta. Nhưng Thịnh từ lúc đi theo công tử tới nay, thâm thụ trọng ân, lại không thể vì công tử lập nửa điểm công huân. Nếu Thịnh cứ như vậy trở về, chuyết kinh sao có thể tha thứ cho Thịnh. Thịnh cũng đâu có mặt mũi nào gặp các anh em ở Bắc Hải quốc.
- Đúng vậy a, công tử đối đãi với Lan thật dày, từ xưa tới nay, làm gì có chuyện chủ công cản phía sau, để cho thuộc hạ rời đi cơ chứ?
Hạ Hầu Lan rất kích động, nhìn Lưu Sấm nói:
- Công tử không nên đi Hứa Đô. Bằng không tất sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
- Các ngươi biết cái gì.
Lưu Sấm cả giận nói:
- Ngươi tưởng ta muốn đi chắc? Chẳng lẽ ta không biết Hứa Đô nguy hiểm như thế nào? Nhưng lần này Tào Tháo chỉ đích danh ta. Nếu ta không đi Hứa Đô, không nói tới các ngươi phải vác trên lưng cái danh phản nghịch, Bắc Hải quốc cũng sẽ rơi vào sinh linh lầm than. Ta vất vả tính kế ba năm, để được cái gì? Còn không phải vì tìm đườn ra cho mọi người sao. Hiện tại ta cần, không phải là các ngươi chịu chết, mà là cần thời gian để ta hoàn thành kế hoạch của mình.
Văn Hướng, Hành Nhược, các ngươi đều là người thân nhất bên cạnh ta. Lần này ta đi Hứa Đô, cần các ngươi trở về Bắc Hải, ổn định thế cục thay cho ta. Chứ không phải ở chỗ này giương nanh múa vuốt, cãi nhau ầm ĩ…