Trần Cung dẫn Lưu Sấm và Trương Liêu đi vào Vương Thành, tự sẽ có người tới thu thập tàn cục. Ở trên đường tới Vương Thành, Trần Cung đem tin tức y lấy được, đầu đuôi gốc ngọn nói cho hai người Lưu Sấm.
- Không ngờ Vương Mô kia lại là người của Trần Khuê... Đêm qua Trần Khuê một mình cưỡi ngựa tới Bành thành, nói hàng Vương Mô. Mà nay Tào Tháo đã tiến vào chiếm giữ Bành thành, ít ngày nữa sẽ xuất binh tới Hạ Bì. Quân hầu đang vì chuyện này mà cảm thấy lo âu, cho nên phái ta tới tìm Hoàng thúc và Văn Viễn thảo luận.
Lưu Sấm nói:
- Còn thảo luận gì nữa, ý kiến của ta hôm qua đã nói rõ, không biết cha vợ thảo luận như thế nào?
- Việc này...
Trần Cung lộ ra một chút vẻ khó xử, sau một lúc lâu mới nói:
- Đề nghị của Hoàng thúc rất tốt, tuy nhiên vứt bỏ Hạ Bì mà đi Quảng Lăng, dù sao không phải một việc nhỏ. Hôm qua Quân hầu và mọi người thảo luận, rất nhiều người đều không tán thành. Cho nên, Quân hầu cũng vì thế mà do dự, cuối cùng không có thương lượng ra kết quả. Tuy nhiên, mới vừa rồi ta nghe ý tứ của Quân hầu, dường như là cố ý muốn bỏ thành, cho nên mới muốn cùng hai vị thảo luận.
- Ngươi chớ có hỏi ta, tối hôm qua vốn ta vẫn không có đi ra biệt viện.
Trần Cung cũng cười, hạ giọng nói:
- Mặc kệ như thế nào, ở trong lòng Quân hầu, Hoàng thúc chung quy là người một nhà, nói ra chủ ý tất nhiên cũng là suy nghĩ vì gã.
Lã Bố tính tình như nào?
Trần Cung có thể nói là cực kỳ hiểu rõ.
Đừng thấy Lã Bố dũng lực vô song, được xưng Hao Hổ, nhưng trong lòng trước sau vẫn có một nơi mềm yếu, đó là người nhà. Lã Bố coi trọng người nhà, cũng đặc biệt coi trọng đề nghị của đám người Nghiêm phu nhân. Trước kia, Nghiêm phu nhân các nàng có lẽ không sinh nhiều tác dụng lắm, nhưng hiện giờ Lưu Sấm là con rể của các nàng, cho nên chủ ý của Lưu Sấm cũng liền có thể sinh ra ảnh hưởng đối với các nàng, tiến tới một bước là ảnh hưởng tới Lã Bố.
Nhìn qua Lã Bố hôm nay dường như thái độ đã đã xảy ra một chút biến hóa. Cho nên Trần Cung khẳng định, tất nhiên là Lưu Sấm thuyết phục Nghiêm phu nhân tiến tới khiến Lã Bố cải biến chủ ý.
- Quân hầu muốn vứt bỏ Hạ Bì?
Trương Liêu ở một bên nghe rõ ràng, đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó nghi hoặc mở miệng.
Trần Cung vội vàng nói:
- Văn Viễn có điều không biết, hôm qua sau khi Hoàng thúc đi vào liền nói Hạ Bì không thể giữ. Hạ Bì tứ phía bị nước bao quanh, địa thế chỗ trũng... Mà nay đánh bắt vụ đông buông xuống, nếu Tào Tháo lấy thủy công, chỉ sợ thành Hạ Bì bị phá chỉ là một sớm một chiều. Cho nên Hoàng thúc đề nghị lui giữ Quảng Lăng. Chỉ có điều các tướng không chịu đáp ứng, cho nên Quân hầu đến nay, vẫn không thể quyết định.
Dứt lời, Trần Cung liền nhìn lại hướng Trương Liêu. Làm đại tướng thứ nhất dưới trướng Lã Bố, ý kiến của Trương Liêu vẫn cực kỳ quan trọng.
Sau khi Trương Liêu nghe xong, ở trên ngựa vỗ đùi:
- Quân hầu hồ đồ, lúc này còn có cái gì đáng giá suy xét nữa chứ? Hạ Bì vốn là vô hiểm có thể thủ, địa thế chỗ trũng, dễ bị Tào quân dùng thủy công. Theo ta thấy, lời nói của Hoàng thúc cực kỳ chính xác. Lui về giữ Quảng Lăng, ít nhất có thể ngăn địch bằng Hoài Thủy.
- Nhưng...
- Công Đài, nặng nhẹ trong chuyện này, Quân hầu nhìn không ra, ngươi chẳng lẽ còn không nhìn ra được sao? Ta thấy, nhất định phải mau chóng bỏ thành. Nếu Tào Tháo thật sự binh qua Thuật Thủy, khi nguy cấp, còn muốn lui lại, chỉ sợ sẽ không dễ dàng.
Trương Liêu nói xong, liền quay đầu nói với Lưu Sấm:
- Chỉ có điều, Tào Tháo xuất binh lần này, nhất định sẽ không dễ dàng dừng tay. Mặc dù lui nhập Quảng Lăng, dựa vào Hoài Thủy chỉ sợ cũng chỉ có thể ngăn địch nhất thời, sớm muộn gì cũng sẽ bị Tào Tháo công phá. Nhưng không biết Hoàng thúc có kế sách thần kỳ nào để trợ Quân hầu vượt qua lần tai nạn này không?
- Điều này, ta cũng có chút ý tưởng, nhưng trước mắt còn chưa hoàn thiện.
- Liêu nguyện chăm chú lắng nghe.
Ba người vừa đi vừa nói chuyện vô tình liền về tới Vương Thành.
Trần Cung mang theo Lưu Sấm và Trương Liêu đi vào đại điện, chỉ thấy Lã Bố đang khoanh tay đi lại bồi hồi.
Nhìn thấy Lưu Sấm, Lã Bố lập tức giận tái mặt:
- Mạnh Ngạn, ta nghe nói con mới vừa cùng Nguyên Định xung đột trên đường, còn làm Tử Thiện trọng thương, có việc này không.
Lưu Sấm khẽ mỉm cười:
- Thật sự có việc này.
Lã Bố lập tức lộ ra một chút không vui:
- Mạnh Ngạn, nay Tào Tháo sắp đến đây, mọi người cùng đồng tâm hợp lực mới phải. Sao lại vào lúc này con và Nguyên Định phát sinh xung đột chứ? Mặc kệ như thế nào, Nguyên Định theo ta khởi sự từ Tịnh Châu, vẫn luôn trung thành và tận tâm. Con quét mặt mũi gã, chẳng phải là muốn làm khó ta sao?
Lưu Sấm vừa nghe vậy, cũng lộ ra vẻ không hài lòng.
- Nếu theo lời cha vợ nói, lẽ nào gã ức hiếp đến trên đầu con, con cũng chỉ có thể nhẫn nhịn sao?
- Cái này...
- Cha vợ, con cũng không phải là người thích cậy mạnh, tuy nhiên chuyện hôm nay thực sự không phải là con chủ động khơi mào, mà là phụ tử Hầu Thành kia đến làm phiền con. Nếu không phải con nể mặt mũi cha vợ, Hầu Cát kia làm sao có thể còn mạng sống được chứ? Con chặt của gã hai ngón tay, chẳng qua là trừng phạt nhẹ. Nhưng thật ra cha vợ, cha dung túng bộ khúc như vậy, cũng không phải việc tốt. Cha không nhìn thấy phụ tử Hầu Thành kia ở trên đường cái bừa bãi đến mức nào đâu.
- Con...
Lã Bố nghe vậy giận dữ, vỗ án.
- Vậy theo lời con nói, ta còn phải cảm kích hay sao?
- Quân hầu bớt giận, Quân hầu bớt giận...
Trần Cung và Trương Liêu cũng không nghĩ đến, tại sao Lưu Sấm lại đột nhiên miệng lưỡi bén nhọn như thế, không cho Lã Bố một chút mặt mũi nào ả. Hai người liền vội vàng tiến lên khuyên can, Trương Liêu lôi kéo Lưu Sấm nói:
- Hoàng thúc, Quân hầu cũng không có ý tứ trách cứ ngươi, ngươi chớ tranh cãi cùng Quân hầu nữa.
Trần Cung cũng nói:
- Quân hầu, Hoàng thúc từ Bắc Hải tới trợ chiến, cũng là hiếu tâm đối với ngươi. Hắn từ Đông Hải một đường giết qua đến, liền đủ để chứng minh sự quan tâm của hắn đối với của ngươi. Đám người Hầu Thành, cũng thật có chút quá phận, bên đường gây hấn, Hoàng thúc sao có thể nào nhịn xuống cơn giận này? Bất kể thế nào nói, Hoàng thúc đều là Đại Hán Hoàng thúc, mặt mũi của Hán thất, hắn dù gì cũng phải giữ gìn.
Trần Cung không hổ là mưu chủ, một câu nói liền đem này ân oán tăng lên tới mặt mũi của Hán thất. Lại nói tiếp, Lã Bố đối với Hán thất cũng có chút trung thành. Nghe Trần Cung nói như vậy, chút không thoải mái trong lòng liền bớt đi không ít, chỉ là sau khi vừa mới bị Lưu Sấm chọc vài câu, cảm thấy vẫn còn chút khó chịu.
Y hừ một tiếng, cả giận nói:
- Tiểu tử con đó, dù sao cũng gây ra phiền toái cho ta.
Tuy rằng vẫn là nét mặt đầy vẻ giận dữ như cũ, nhưng trong lời nói, tức giận lại ít đi rất nhiều.
Lưu Sấm cũng là như ý đi, liền vội vàng khom người hành lễ nói:
- Cha vợ, có câu là quân quân thần thần, phụ phụ tử tử, còn đây là cương thường. Hầu Thành kia mặc dù là lão thần cũ, theo cha vợ nam chinh bắc chiến, càng vất vả công lao càng lớn. Nhưng cha vợ cũng chưa từng bạc đãi gã, theo con được biết, cha vợ lấy được Từ Châu tới nay, luôn hậu đãi đối với mấy vị lão thần này, nhưng kết quả thì sao chứ? Những người này chưa chắc sẽ mang ơn đối với cha vợ, ngược lại còn bừa bãi ương ngạnh.
Con biết rằng con nói những lời này, cha vợ cũng vậy, Văn Viễn tướng quân cũng thế, có thể sẽ không thích nghe. Nhưng con vẫn phải nói!
Hầu Thành bọn họ đã không phải là mãnh tướng năm đó theo cha vợ nam chinh bắc chiến. Mỗi năm, bọn họ đặt mua nhiều sản nghiệp ở Hạ Bì, làm sao chịu bán mạng giống như trước đây nữa? Bọn họ đã mất đi nhiệt huyết trước kia, mà nay chỉ là một đám tham luyến tiền tài vật chất, là người tham sống sợ chết, không đủ để ủy thác trọng trách. Văn Viễn, ngươi chớ nhìn ta như vậy... Với những gì ta chứng kiến, dưới trướng cha vợ, hiện nay trừ ngươi và Cao Hiếu Cung ra, người có thể tin không quá Tào Tính và Trần Cung. Thành Liêm tướng quân ta cũng chưa quen thuộc, cho nên không tiện đưa ra phán đoán. Nay là mấu chốt sự tồn vong tử sinh của cha vợ, nếu cha vợ không tin lời của con, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhiều thua thiệt.
- Mạnh Ngạn, con im miệng cho ta!
Lã Bố nghe vậy giận tím mặt.
Mà nét mặt Trương Liêu cũng đầy vẻ giận dữ, căm tức với Lưu Sấm.
- Hoàng thúc, ngươi...
Trần Cung một bên nhìn, liên tục cười khổ. Y thật sự là không hiểu nổi, Lưu Sấm ngày bình thường là một người khá thông minh, như thế nào trong lúc này sẽ không lý trí nói ra những lời này chứ?
Mà Lưu Sấm lại không hề sợ hãi:
- Con nói những điều này, thật là vì lo lắng cho cha vợ. Nếu cha vợ không tin con, cũng hoặc là trách con, đại khái có thể để cho con rời khỏi... Con biết rằng, cha vợ đã quyết ý bỏ thủ Hạ Bì, nhưng Quảng Lăng cũng không đủ để thủ vững. Cho nên con muốn mời cha vợ cùng đi cùng con cùng hưởng quyền lợi, lương thảo Hạ Tương và huyện Lăng đều về cho con sử dụng, con vì cha vợ chắc chắn sẽ tìm được đường ra.
Sắc mặt Lưu Sấm bình tĩnh, sau khi nói xong, vừa chắp tay vái về hướng Lã Bố và Trương Liêu, liền xoay người rời khỏi đại điện.
- Khốn khiếp!
Lã Bố tức giận đứng vụt dậy, rút kiếm chặt đứt trường án.
Mà Trương Liêu cũng là sắc mặt xanh mét, rất rõ ràng, lời nói mới vừa rồi kia của Lưu Sấm cũng chọc giận y, trong lòng của y, cảm giác có chút không thoải mái.
Ồ, những người khác đều không thể tin, chẳng lẽ ngươi đáng giá tín nhiệm ư?
Nhưng dù sao y không phải Lã Bố, tính tình trầm lãnh hơn. Nghĩ lại, y dường như có điều hiểu rõ: Với tính tình của Lưu Sấm, cần gì giống tiểu nhân nói xấu người khác?
Hắn và Quân hầu là người một nhà, hơn nữa vì Quân hầu đã không tiếc thân nhập hiểm địa, một đường giết qua đến trợ Quân hầu một tay, quả quyết sẽ không làm hại Quân hầu.
Như vậy, lời nói hôm nay của hắn nhất định có dụng ý của hắn!
Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Liêu tuy rằng vẫn là nổi giận đùng đùng như cũ, nhưng lại bình tĩnh rất nhiều.
Y nháy mắt cùng với Trần Cung một cái, ra hiệu Trần Cung đi tìm Lưu Sấm hỏi... Rồi sau đó y lôi kéo Lã Bố ngồi xuống, hạ giọng nói:
- Quân hầu, lời nói mới vừa rồi của Hoàng thúc, ta cũng rất tức giận. Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy lời nói của Hoàng thúc cũng không phải là không có đạo lý. Nếu hắn chướng mắt Nguyên Định bọn họ, ở lại Hạ Bì dù gì cũng phiền toái. Hơn nữa hắn hôm nay lại cùng Nguyên Định phát sinh tranh chấp, lại càng không thích hợp ở lại Hạ Bì.
Huyện Lăng, Hạ Tương... Là nơi tích trữ lương thực của Quân hầu. Nếu Quân hầu cố ý bỏ thủ Hạ Bì, như vậy lương thảo tại Hạ Tương và huyện Lăng nhất định phải phải nhanh một chút mang đến Quảng Lăng, nếu không sẽ tiện lợi cho Tào Tháo. Dứt khoát để cho hắn phụ trách việc này, không biết ý Quân hầu như thế nào?
Lã Bố lúc này coi như cũng tỉnh táo lại, cúi đầu trầm ngâm một lát, không kìm nổi thở dài một hơi.
- Ta làm sao không biết Nguyên Định bọn họ đã không còn như năm đó nữa, nhưng bọn họ đi theo ta lâu như vậy, Lưu Sấm hắn chỉ là một tên tiểu tử, lại có tư cách gì bình luận? Cũng phải, Văn Viễn ngươi nói không sai, hắn thật sự không thích hợp tiếp tục ở lại Hạ Bì. Vừa lúc sở bộ binh mã của hắn hôm nay sẽ qua sông đến đây, hay để hắn mang người đi huyện Lăng phụ trách vận chuyển lương thảo. Ta vẫn tin tưởng, Nguyên Định bọn họ sẽ không phản ta, dù sao bọn họ khác Tang Tuyên Cao, theo ta lâu như vậy, ta lại có thể nào bỏ qua? Như vậy đi, Văn Viễn ngươi dẫn người đóng ở núi Cát Dịch, cần phải ngăn cản Tào Tháo một ít thời gian. Ta sẽ bắt tay vào an bài chuyện rút lui khỏi Hạ Bì... Mạnh Ngạn, để cho hắn đi vận chuyển lương thảo đi, xem hắn cuối cùng lại sẽ có thủ đoạn gì.
Trương Liêu cũng hiểu được, để Lưu Sấm rời khỏi Hạ Bì là lựa chọn tốt nhất trước mắt.
- Một khi đã như vậy, Quân hầu hay là trấn an Nguyên Định một chút trước đi.
Sau khi Trần Cung rời khỏi đại điện, liền vội vã đuổi theo Lưu Sấm.
- Hoàng thúc, ta biết ngươi là có ý tốt, nhưng lời nói ở trên đại điện hôm nay thật sự là hơi quá rồi đó.
Lưu Sấm cười, thở dài nói:
- Ta cũng biết hôm nay nói ra đích xác hơi quá. Nhưng hôm nay nếu ta không nói, Quân hầu chắc chắn có họa lớn xuống đầu.