Khi Lưu Sấm tăng thêm tốc độ đướng đến Lương Thành, quân bộ của Lưu Bị đã vượt qua Nghi Thủy, nhanh chóng thẳng tiến đến Lương Thành.
Khi Hứa Chử, Hạ Hầu Lan, Phi Hùng kỵ đến núi Túc Dương, trời mới nhá nhem tối. Chỉ cần qua được ngọn núi này, là có thể đến được Lương Thành rồi. Không ngờ, vào lúc Hứa Chở đang chuẩn bị đi qua núi Túc Dương, thì bỗng xuất hiện một toán binh mã, ngăn lại đường đi của gã.
Sau khi Trương Phi vượt qua Nghi Thủy, thì cũng đã lựa chọn đi con đường mòn Túc Dương Hai toán binh mã đã gặp nhau, Trương Phi ở trên lưng ngựa cũng ngẩn ra, đợi đến khi nhìn thấy rõ ràng cờ hiệu của quân sỹ đối phương, ngay lập tức phản ứng.
Lưu Sấm đã thoát được trùng vây?
Trong lòng Tương Phi cũng thấy kinh ngạc, liền cảm thấy có một sợ hưng phấn. Năm trước, Lưu Sấm ở Hạ Bì đã khiến y chật vật chạy trốn, thù này tất nhiên là gã nhớ rất kĩ. Hiện giờ Lưu Sấm gặp nạn, đúng là thời điểm tốt để báo thù…Trương Phi cũng không phải là kẻ thích nói quy tắc, mắt nhìn thấy binh mã Lưu Sấm phía trước, gã làm sao có thể kiềm chế được sát ý trong lòng. Chứ đừng nói là rõ rằng nhìn thấy binh mã của đối phương hướng về phía Lương Thành, sao có thể bỏ qua được.
Nghĩ đến đây, Trương Phi liền không chút do dự, giục ngựa nhằm về phía Hứa Chử.
- Sấm tặc đừng chạy, tam tướng quân nhà người đã chờ ngày này lâu lắm rồi.
Trận chiến này, ngay cả Hứa Chử hay Trương Phi đều không có bất cứ sự chuẩn bị gì. Không chỉ có bọn họ ngư vậy, mà hai bên quân sĩ cũng thế. Trương Phi nhằm về phía Hứa Chử, Hứa Chử cũng không kém phần, liền lên ngựa phóng về phía Trương Phi. Trong lúc này, quân sĩ xuất hiện không thể nào là quân bên ta. Ngay từ đầu Hứa Chử không nhận ra Trương Phi, nhưng nghe được gã gầm rú, nên mới nhận ra được thân phận của đối phương.
- Tướng bại trận cũng dám càn rỡ.
Cửu Hoàn Kim Bối đại đao trong tay Hứa Chử xuất ra một chiêu, nó lao lên không khung rồi bổ vào cây thương Trượng Bát Xà Mâu của Trương Phi.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, Sa Lý Phi và Ô Truy cùng nhau hí dài, cộc cộc cộc rồi lùi sau vài bước. Hứa Chử chỉ cảm thấy cánh tay run lên, không kìm nổi trong lòng thầm khen một tiếng. Còn tình cảnh của Trương Phi cũng không khác biệt gì nhiều, thậm chí còn thiệt hơn một chút…Cũng khó trách, Hứa Chử lập tức đạp lên chỗ để chân, mà Trương Phi thì lại không có loại đồ hỗ trợ này. Hai người giao tranh một hồi, Trương Phi suýt nữa là ngã xuống, trong lòng cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
- Ngươi là kẻ nào, có dám xưng tên?
- Ta là Hứa Chử, là Trung Lang Tướng dưới trướng Hoàng thúc…Tên mặt đen kia, lần trước ở Hạ Bì Hoàng thúc đã tha cho tính mệnh của ngươi, lần này ngươi lại không muốn sống nữa sao.
Hứa Chử quát mắng một tiếng, thúc ngựa vung đao tiến lên. Trương Phi thì vô cùng giận giữ, Hạ Bì bại trận, nhưng trong lòng của y thì khó mà chịu được nỗi nhục này. Hứa Chử mở miệng liền chọc đúng chỗ đau của Trương Phi, Trương Phi sao có thể bỏ qua? Y nổi giận gầm lên một tiếng, Vũ mâu nâng lên, Hứa Chử liền dừng lại một chỗ.
Chỉ có điều, sau khi Hứa Chử bị Trương Phi chặn đứng, hai vạn quân dưới chướng lại không có ai chỉ huy. Mà Phi Hùng kỵ bên này, thì còn một Hạ Hầu Lan. Thấy quân Tào như rắn mất đầu, Hạ Hầu Lan không nói lời nào, liền giục ngựa tiến thẳng đến phía quân Tào, Phi Hùng kỵ cũng tạo thế dời non lấp biển, đánh nhau cùng Tào quân ở một chỗ.
Trương Phi Bị Hứa Chử cầm chân, quân Tào lập tức rối loạn. Toán quân Tào này cũng rất nhiều kỵ quân, nhưng chủ yếu vẫn là quân bộ. Đối mặt với sức mạnh như vũ bão của Phi Hùng kỵ, quân Tào rất nhanh đã không thể chống đỡ nổi, thất bại liên tục.
Trương Phi thấy bên gã binh mã không đấu lại được, nòn cũng nóng như lửa đốt. Luận về võ nghệ của Hứa Chử, vốn đã không thua kém gì gã, chứ đừng nói gì đến có yên ngựa bàn đạp trợ giúp, nên rất nhanh Trương Phi đã thất thế.
Hứa Chử thấy Trương Phi không địch lại được mình, lập tức tinh thần phấn trấn. Cửu Hoàn Kim Bối đại đao trong tay gã không ngừng khua, miệng đai đao càng múa càng nhanh, tạo nên một đường rất đẹp, khiến Trương Phi tay chân luống cuống.
Đúng lúc này, Quan Bình dẫn một nhóm binh mã từ sau đuổi tới. Thấy Trương Phi phải chiến đấu vất vả, Quan Bình lập tức nhập trận. Y nhìn thấy Hạ Hầu Lan đang làm rối loạn quân Tào, khiến chúng liên tục tháo chạy, liền giục ngựa lao tới, ngăn Hạ Hầu Lan lại. Hai người này đều là những võ tướng đạt đến mức cảnh giới nhất định. Chỉ có điều Hạ Hầu Lan kể từ nguyên niên Sơ Bình đến nay, cũng đã có bảy tám năm phát triển.
Gã nhận được sự chỉ giáo của danh sư, lại thêm trải qua trăm trận chiến, nên kinh nghiệm đánh trận phong phú, hơn xa Quan Bình. Sau khi đánh gã và Quan Bình đánh được khoảng mười hiệp, thì Quan Bình cũng đã lộ ra chút yếu kém. Y ở trên ngựa tả phong hữu chắn, nhưng cây thương trong tay Hạ Hầu Lan thật giống như con rắn độc xuất quỷ nhập thần, khiến Quan Bình mồ hôi đầm đìa. Sau khi chiến khoảng hai mươi hiệp, Quan Bình thở hồng hộc.
Trong lúc giao tranh, Hạ Hầu Lan sử dụng chiêu Tê Ngưu Vọng Nguyệt, cây Ngân Lân thương trong tay gã biến hóa khôn lường, vượt qua Quan Bình rồi quất cho y một phát thật mạnh vào phía sau lưng, khiến từ cổ họng y phụt ra một ngụm máu tươi, rồi lăn xuống khỏi ngựa.
Hạ Hầu Lan xách thương muốn lấy tính mạng Quan Bình, nhưng lại nghe thấy tiếng Trương Phi gầm lên giận dữ:
- Tiểu tặc kia đừng hòng làm hại cháu của ta.
Trương Phi xem thường Quan Vũ, thậm chí còn có mâu thuẫn với người này. Nhưng nếu xét về nhân phẩm, thì nhân phẩm của gã cũng không tồi…Mặc kệ ra sao, Quan Bình cũng gọi gã một tiếng tam thúc. Tận mắt nhìn thấy Quan Bình gặp nguy hiểm, Trương Phi sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Sau khi dùng Trượng Bát Xà Mâu Thương liên hoàn ba phát để đẩy lui Hứa Chử, gã vội vàng thúc ngựa lao về phía Hạ Hầu Lan..
Hạ Hầu Lan vừa thấy, liền lập tức bỏ Quan Bình lại, múa thương đón chào. Chỉ có điều, tuy sức lực của Hạ Hầu Lan không kém, nhưng dù sao khoảng cách giữa gã và Trương Phi cũng còn khá xa. Kể cả gã đã đứng lên bàn đạp, nhưng cũng khó có thể địch lại được Trương Phi. Chỉ trong năm ba chiêu, đã bị Trương Phi đánh cho lùi về sau.
Cũng may, Hứa Chử phóng ngựa tới kịp, ngăn Trương Phi lại. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó, quân Tào đã lẻn tiến lên, cứu thoát Quan Bình.
Dưới núi Túc Dương, binh mã hai quân ngày càng nhiều.
Không bao lâu, Trần Đáo dẫn Bạch Mạo tinh binh đến, nhanh chóng ổn định trận tuyến. Theo sát phía xa, Từ Thịnh cũng thống lĩnh chín trăm Phi Hùng vệ tham gia vào chiến trường…
Sau khi Lưu Bị nhận được tin tức, lập tức cảm thấy sợ hãi, vội vàng đốc soái tiến quân, để nhanh chóng tới Túc Dương trợ chiến.
Khi y dẫn Quan Vũ đến núi, trời đã tối. Dưới núi, giờ đã phải đốt đuốc, tiếng kêu liên tiếp vang lên.
Sau khi Lưu Sấm và Cao Thuận đốc Hùng Bi quân đến chiến trường, nghe nói có quân Tào phía trước chặn đường, cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tuy nhiên, khi hắn thấy rõ là cờ hiệu của Lưu Bị thì bỗng sinh ra một luồng sát ý…Lưu Bị, thằng nhãi này không ngờ lại xuất hiện ở nơi này? Không còn nghi ngờ gì nữa, y đến là để giết ta. Nếu bị kẻ này chiếm đống Lương Thành, thì hôm nay Lưu Sấm chỉ e khó có thể khó thoát vận xui.
- Tử Trọng, ngươi thống lĩnh đạo quân này, nhanh chóng xuyên qua núi Túc Dương, chiếm lính Lương Thành. Còn Hiếu Cung, ngươi chỉ huy binh mã, theo Trắc Dực tấn công binh mã quân Tào, ta sẽ tự đi lĩnh giáo thủ đoạn của Huyền Đức.
Lưu Sấm hiểu rõ rằng, hắn không có khả năng cầm chân Lưu Bị được quá lâu, nhất định phải đánh nhanh thắng nhanh.
Phía sau, có truy binh theo duổi, trước mặt, lại có Lưu Bị ngăn trở…Có câu là oan gia ngõ hẹp kẻ dũng cảm thắng, mà nay đúng là thời điểm liều mạng với nhau.
Nghĩ đến đây, Lưu Sấm liền không do dự nữa, thúc chú Tượng Long Mã, tay cầm Bàn Long Bát Âm Chùy, lao đến phía chiến trường.
- Lưu Huyền Đức, Lưu Sấm ở đây, người hãy để mạng lại!
Hắn rống lên một tiếng, lao vào trong đám loạn quân. Bàn Long Bát Âm Chùy khua lên, lập tức dâng lên tinh phong tuyết vũ. Tuy rằng quân sĩ quân Tào kẻ nao cũng tranh lên trước, nhưng không có kẻ nào cản được bước của Lưu Sấm. Tượng Long Mã giống như mãnh hổ xuống núi, hì dài không thôi, dọc đường đi đá liên tục, không kẻ nào có thể cản đường…
Xa xa, một bức cờ lớn, Quan Vũ nắm đao ngồi ngay ngắn trên ngựa. Khi y thấy rõ ràng là Lưu Sấm, đôi mắt xếch liền nhíu lại, giục ngựa lao đến. Tọa Kỵ của Quan Vũ tuy không phải loại cực tốt, nhưng cũng là loại ngựa mà trăm dặm mới tìm được một con, tốc độ cực nhanh.
Chỉ trong nháy mắt, Quan Vũ liền tới ngay bên cạnh Lưu Sấm, đại đao trong tay hợp lại, một tiếng phịch vang lên, giống như tia chớp lao ra.