Nhắc tới chuyện đó, mặc dù y và Lưu Sấm vẫn duy trì liên lạc, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. Dù sao lúc trước Mi Chúc cũng rất muốn xử lý Lưu Sấm, mặc dù mọi chuyện không thành, nhưng cũng đã kết thành một mối thù.
Mãi đến sau này, Mi Phương tìm đến nương tựa Lưu Sấm, đi theo Lưu Sấm tới Thanh Châu. Mi Chúc mới cảm thấy có chút hối hận, nhưng vẫn cảm thấy Lưu Sấm thật chướng mắtMãi đến tận sau này, Lưu Sấm được nhận làm Hoàng Thúc Đại Hán, Quán Đình Hầu, Bắc Hải tướng, có thể coi là chư hầu một phương. Còn Mi Chúc thì sao? Mặc dù là thái thú quận Đông Hải, nhưng gã cảm nhận được, Lã Bố và Lưu Bị đều có chút địch ý với bản thân. Địch ý giữa y và Lã Bố thì còn có thể hiểu nổi.
Nhưng còn với Lưu Bị, y rất mực trung thành với Lưu Bị, nhưng Lưu Bị thì sao … "Ta trung thành và tận tâm với Lưu Bị ngươi, theo ngươi đi đến Từ Châu, rồi lại vì củng cố thế lực của y mà nghĩ ra nhiều cách. Y không có tiền, ta cấp cho ngươi tiền. Ngươi không có người, ta ủng hộ người. Kết quả là, bản thân Lưu Bị ngươi không có bản lĩnh gì nên bị đuổi ra khỏi Từ Châu, vậy mà vẫn còn trách cứ ta?"
Đương nhiền trong lòng Mi Chúc sẽ cảm thấy không thoải mái, thậm chí còn sinh ra hận Lưu Bị. Cũng may, y vẫn ở lại Đông Hải, chứ không có cùng Lưu Bị phiêu bạt khắp nơi. Có lúc ngẫm lại, nếu ngày trước theo chân Lưu Bị đến Từ Châu, thì có trời mới biết kết quả hiện giờ là như nào.
Năm ngoái, trên đường Lưu Sấm đi Huyện Đàm, sau khi đã suy nghĩ kĩ, Mi Chúc đã sai Lâm Lại Tử cảnh báo cho hắn. Không bao lâu, y nhận được thư của Mi Hoán, từ đó huynh muội hai người lại nối lại liên hệ.
Chỉ tiếc năm trước vào lúc đại hôn của Mi Hoán, Mi Chúc không thể đến chúc mừng. Nhưng về Lưu Sấm, hắn vẫn bảo Mi Hoán tặng hai vò rượu cho y, nói với Mi Chúc đây là rượu hỉ của họ. Tuy rằng Mi Chúc không thể đi Cao Mật, nhưng rượu hỉ của mội muội y sao có thể bỏ lỡ. Đêm hôm đó, Mi Chúc uống đến say mèm, rồi sau đó còn khóc. Khi phụ thân còn sống đã dặn y là phải chăm sóc tốt cho Mi Hoán, hiện giờ Mi Hoán đã tìm được nơi nương tựa, dù không phải là do y sắp xếp, nhưng cũng vẫn thấy hạnh phúc. Trong lòng Mi Chúc vừa vui lại vừa buồnTừ ngày đó y đã hạ quyết tâm.
Mà nay, nghe được lời nói của Lưu Sấm, Mi Chúc xem như đã hoàn toàn yên tâm.
Y chắp tay hướng về phía Lưu Sấm, rồi sau đó nhìn về phái doanh trại nơi xa xa đang chìm trong biển lửa.
Lưu Sấm khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:
- Đại huynh đừng vội lo lắng, không có chuyện gì xảy ra ngoài dự tính, những kẻ bí mật đánh lén doanh trại đêm nay, một tên cũng đừng hòng được trở về.
Mi Chúc yên tâm, nhẹ nhàng thở ra.
- Hoàng thúc, chúng ta vào thành nói chuyện.
Chín trăm Phi Hùng vệ theo Lưu Sấm tiến vào Huyện Đàm, cùng Mi Chúc đi vào huyện nha.
Đối với huyện nha này, Lưu Sấm không còn lạ gì nữa. Hai năm trước, hắn từng ở tại nơi này, cũng chính là từ Huyện Đàm này đi lên phía Bắc đến Thanh Châu.
Loáng một cái đã hai năm, huyện nha Huyện Đàm không có thay đổi gì quá lớn, thậm chí vào cái lúc bước vào trong, hắn còn nhìn thấy chiếc cọc buộc ngựa làm bằng sắt thô ở bên cạnh cửa chính. Cái cọc buộc ngựa đó, chính là hồi đó Lưu Sấm làm, không ngờ rằng Mi Chúc không nỡ dỡ bỏ đi.
- Đại huynh, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?
Sau khi ngồi trong huyện nha, Lưu Sấm liền vội vàng hỏi.
Mi Chúc cười khổ một tiếng:
- Hoàng thúc
- Đại huynh, ta và huynh là người một nhà, xin đừng xưng hô như vậy, gọi tên biểu tự của đệ là được rồi.
Lưu Sấm nói như vậy nhưng Mi Chúc cũng không dám làm thế. Y cười nói:
- Vậy ta cũng xưng hô giống như người khác, gọi đệ là "công tử" được chứ. Công tử, lần này người xuất binh đến Từ Châu, thực sự là không nên. Tào Tháo đã hạ quyết tâm thảo phạt Từ Châu, sao có thể không tăng cường đề phòng với người cho được? Theo ta được biết, lần này Tào Tháo bao vây Bành Thành là giả, vì chuyện công tử đến là thật. Công tử, nếu như người không xuất binh, mọi chuyện đều dễ nói. Chỉ cần người xuất binh đến Từ Châu, Tào Tháo sẽ không tiếc bất cứ giá nào, giữ chân người ở đây.
- Há!
Lưu Sấm không khỏi hít sâu một hơi, hạ giọng nói:
- Đại huynh, vậy rốt cuộc là Tào Tháo định tính toán ra sao?
- Theo sự dặn dò của lão, Xa Trụ phải bám trụ đệ tại Huyện Đàm trong hai ngày. Đồng thời, Tào Tháo mệnh cho Đại tướng quân Chu Linh xuất binh từ Thái Sơn, tụ hợp với Tương Bí, rồi lại lệnh cho thái thú Ly Hồ Lý Điển bí mật xuất binh từ Vũ Nguyên. Cụ thể mọi chuyện, ta cũng không rõ lắm, như ta biết rằng, sỡ dĩ Chu Linh và Lý Điển đến bây giờ còn chưa xuất binh, toàn bộ là do thời cơ chưa đến. Ta không biết bọn họ chờ cái gì, nhưng ta tin rằng, một khi bọn chúng phát động công kích, công tử người sẽ gặp tai họa lớn.
Chu Linh, Lý Điển? Lần này Tào Tháo phải tốn không ít tiền! Kể cả Lưu Sấm, sau khi nghe đến hai cái tên này cũng không khỏi hít sâu một hơi. Hai người này, đều không phải là kẻ dễ đối phó. Chu Linh thanh danh thì cũng không hiển hách cho lắm, nhưng Lý Điển, Lưu Sấm lại không hề lạ gì.
Hắn trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:
- Đại huynh, nếu huynh là Tào Tháo, huynh sẽ sắp xếp bố trí mọi chuyện thế nào?
Mi Chúc hơi bất ngờ, còn tưởng rằng Lưu Sấm muốn kiểm tra mình, lập tức tười nói:
- Nếu ta là Tào Tháo, tất nhiên sẽ chặn đứng đường về của công tử. Kể từ đó, công tử một mình xâm nhập. Tào Tháo chỉ cầm làm chệch hướng Lã Bố, thì có thể để cho Đông Hải quận hoàn toàn xử lý. Tuy nhiên, Lang Gia quận vì Tang Bá, y là bát kiện tướng dưới trướng Lã Bố, nếu Lã càn muốn đến chiếm huyện Lang Gia, chỉ e không phải là chuyện dễ dàng gì.
Tang Bá! Nếu muốn bao vây tiêu diệt Lưu Sấm và quận Đông Hải, không hề nghi ngờ gì, quận Lang Gia chính là mấu chốt.
Tang Bá, Tang Bá Trong đầu Lưu Sấm đột nhiên nhớ tới lời Hoàng Thiệu nói trước khi đến Ký Khâu.
Mưu sĩ bên cạnh Tào Tháo rất đông, nếu đã quyết chí giết Lưu Sấm, thì sao có thể để lại những sai sót lớn như vậyTang Bá, tất đã đầu hàng. Nghĩ đến đây, Lưu Sấm không khỏi giật mình, toàn thân lạnh toát.
Cuối cùng hắn đã hiểu được vì sao hắn thấy bất an.
Kỳ thật, trước đây Hoàng Thiệu đã nhắc nhở hắn, chỉ có điều do hai năm qua sự nghiệp của Lưu Sấm phát triển quá nhanh chóng, có thể nói thuận buồm xuôi gió, nên không khỏi đắc trí vừa lòng. Đồng thời, trong đầu của Lưu Sấm đột nhiên hiện ra khuôn mặt thanh tú của Quách Gia.
Đây chính là tuyệt hậu kế của ngươi sao?
- Khụ, khụ, khụ!
Bên ngoài Bành thành, trong doanh trại quân Tào. Quách Gia đột nhiên ho khan một trận giữ dội, đang mơ màng đột nhiên bừng tỉnh dậy. Y kéo áo ngồi dậy, cảm thấy mồ hôi trên trán lạnh toát, đầm đìa.
Y gặp một giấc mơ quái ác, mơ thấy thân thể mình nằm trong một mảng băng tuyết, nhiệt độ không khí xuống thấp đến mức nước đóng thành băng. Không có ai ở trong này hết, Tào Tháo, Tuân Úc, còn cả vợ của y, con y đi đi lại lại trong khoảng đất mênh mông, nhưng không thấy người ở.
- Chủ công! Gã lớn tiếng la lên.
Nào biết được trước mặt đột nhiên xuất hiện một người thanh niên trai tráng, giục ngựa đi đến.
- Phụng Hiếu, gọi ta có chuyện gì?
Quách Gia liếc mắt một cái liền nhận ra người đó, người đàn ông vạm vỡ kia chính là Lưu Sấm, khiến y hoàn toàn bừng tỉnh sau cơn mơ.
Đáng chết, sao có thể gặp giấc mộng cổ quái thế này? Vì sao Lưu Sấm lại có thể xuất hiện trong giấc mộng của ta? Quách Gia có một cảm giác không ổn, khoác áo đứng lên, đi ra ngoài doanh trại.
Trong đại doanh, cực kì yên tĩnh. Điêu đấu đã điểm hai tiếng, báo hiệu giờ đã là canh hai. Quách Gia nhìn vào, trong đại trước đèn đuốc sáng trưng, vì thế cất bước tiến vào.
Tào Tháo đang đọc sách ở dưới đèn. Đó cũng là một thói quen của lão, cho dù là hành quân đánh giặc, cũng không quên mang theo quyển sách bên mình.
- Phụng Hiếu, muộn như vậy sao không đi nghỉ ngơi?
Khi Quách Gia đi vào trong đại trướng, Tào Tháo để quyển sách trong tay xuống, ngạc nhiên hỏi.
- Ta vừa thức dậy, thấy trong đại trướng của ngài đèn còn sáng, cho nên mới tới thăm. Chủ công, đã canh hai rồi, có thể không cần nghỉ ngơi nữa?
- Vừa lúc muốn nghỉ ngơi.
Tào Tháo buông sách xuống, đứng dậy tiến lên, kéo Quách Gia ngồi xuống.
- Lần này chinh phạt Từ Châu, Phụng Hiếu có thể nói đã lao tâm khổ tứ nhiều rồi. Đợi sau khi giải quyết được tên Lưu Sấm, Phụng Hiếu hãy đóng ở Bành Thành nghỉ ngơi, ta tự mình đốc quân xuôi nam. Lưu Sấm mà chết, thì Lã Bố cũng không đáng lo nữa.
- Tuyên Cao đã báo tin, sau khi Lưu Sấm công kích được Ký Khâu, nay binh mã đã đến huyện Đàm. Mà hôm nay Tuyên Cao sẽ ra tay, chỉ cần y đoạt được Ký Khâu, là sẽ phong tỏa đường lui của Lưu Sấm. Tên Lưu Sấm đó, sao có thể không chết?
Nhưng Quách Gia thì lại không lộ vẻ vui mừng nào, ngược lại cau mày.
- Phụng Hiếu, ngươi sao vậy?
- Ta có linh cảm, cảm giác dường như chuyện này đã có lỗ hổng.
- Ha ha, có thể có lỗ hổng nào được?
Tào tháo cười, nói:
- Phụng Hiếu, từ năm ngoài ngươi đã bắt đầu nghĩ kế đối phó với việc này, mà hiện giờ điểm mấu chốt nhất cũng đã được giải quyết, thì sao phải lo lắng? Ta biết tên Lưu Sấm đó dũng mãnh như Hao Hổ, nhưng Văn Bác Man Thành cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Tuy nói Xa Trụ không nghiêm túc, nhưng dù sao cũng đã là đại tướng. Có Giản Ung và Mi Chúc phụ ta, y bảo vệ cho Huyện Đàm, thì cũng không thành vấn đề. Đến lúc đó ba phía cùng đánh, Lưu Sấm đâu còn đường sống?
Mi Chúc? Quách Gia đột nhiên run mình lạnh người, bật người đứng lên.
Tào Tháo hoảng sợ, vội vàng nói:
- Phụng Hiếu, ngươi như vậy là sao?
Quách Gia đột nhiên dậm chân, lộ ra chút hối hận:
- Sao ta lại có thể quên Mi Tử Trọng? Lưu Sấm là em rể gã, gã tất nhiên sẽ không ngồi yên một chỗ không lo được.
Tào Tháo nói:
- Không thể nào. Theo ta được biết, Mi Chúc và Lưu Sấm ân oán thâm sâu, Lúc trước Lưu Sấm bị vu là "Bối chủ gia nô" cũng là do Mi Chúc một tay tạo thành. Gã không hề coi trọng Lưu Sấm chút nào, cũng không có liên lạc gì với Lưu Sấm hết, sao có thể trợ giúp hắn được? Hơn nữa, cho dù là gã muốn giúp, Xa Trụ và Giản Ung cũng không cho gã làm thế.