Việc cày bừa cho vụ xuân đã bắt đầu, đồn điền bắt đầu đi vào quỹ đạo, Lưu Sấm cũng bắt đầu tận hưởng những ngày an nhàn.
Sau khi từ Di An thị sát về Cao Mật, Lưu Sấm liền thoải mái hơn rất nhiều. Ngụy Việt, Hậu Tiền, Hoàng Trân lần lượt bị điều đi, nhìn thì có vẻ những người có thể sử dụng được trong tay Lưu Sấm ít đi rất nhiều, nhưng trên thực tế thì không có biến động gì lớn. Sử Hoán đóng ở Đông Võ, binh mã dưới trướng đã hơn tám nghìn người, có thể dễ dàng khống chế được ba khu vực Đông Võ, Lang Gia và vịnh Giao Châu, binh lực vẫn sung túc như cũ.
Nơi duy nhất chịu ảnh hưởng lại là Cô Mạc. Ngụy Việt vừa đi, Cô Mạc nhất định phải phải có người trấn thủ, nếu không phía tây Cao Mật sẽ rơi vào trạng thái trống rỗng. Còn may là Lưu Sấm điều Thái Sử Từ về, sau khi Ngụy Việt rời đi, Thái Sử Từ lấy thân phận Dương Võ Tướng Quân Trưởng sử tiếp quản Cô Mặc.
Đồng thời, Lưu Sấm còn lệnh cho Trần Quần đóng quân ở An Khâu, cùng Thái Sử Từ hô ứng hỗ trợ. Cứ như vậy, ba huyện Thuần Vu, An Khâu và Xương An hình thành một tam giác quanh Vấn Thủy, đều bị Lưu Sấm khống chế chặt chẽ trong tay, tuyệt đối không thể có bất cứ sóng gió gì.
Hạ Mật thì có Quản Hợi đóng quân, tuyệt đối không xảy ra sai sót. Bến tàu của Tiết Châu được xây dựng ở Hạ Mật, đã bắt đầu sinh lời, tất cả cũng nằm gọn trong tay Lưu Sấm. Binh mã ở vịnh Giao Châu đã có Từ Thịnh tiếp quản, đồng thời điều khiển Giao Đông.
Mà về mặt quân ở huyện Đông Lai, Vương Tu liên tiếp như sấm rền vang tru sát đám cường hào địa phương, khiến cho quan lại các nơi trong huyện Đông Lai cũng không dám đối địch. Còn huyện Kịch và Đô Xương, Lưu Sấm vẫn như trước không tập trung quá nhiều tinh lực vào. Hắn sai Sầm Bích giúp đỡ Lưu Chính xử lý chuyện ở huyện Kịch, lại thi thoảng lệnh Hạ Hầu Lan và Chu Thương thay nhau dẫn Phi Hùng vệ vượt qua Duy Thủy, trợ lực cho Sầm Bích tiêu diệt thổ phỉ, coi như là một cách luyện binh dọc đường.
Nói chung thì Lưu Sấm hiện tại rất nhàn nhã.
Nếu không phải Bộ Chất nhắc nhở, hắn suýt nữa đã quên trong đại lao của mình còn đang giam giữ một danh tướng thời của Tam Quốc.
Ngày đó Khoái Kỳ ở ngoài thành Cao Mật gây rối, Lưu Sấm từng bắt Kinh Châu kiêu tướng (viên tướng kiêu ngạo) làm tù binh. Kinh Châu kiêu tướng không ngờ cũng là một võ tướng Luyện Thần, khiến Lưu Sấm cảm thấy kinh ngạc.
Hỏi ra mời biết, Kinh Châu kiêu tướng mà hắn bắt làm tù binh lại là Ngụy Diên Lần này thật đúng là khiến Lưu Sấm chấn động. Ngụy Diên! Hắn tuyệt đối không nghĩ tới việc bắt Ngụy Diên làm tù binh. Đây là một trong số ít những tướng có tài trong trận doanh Thục Hán thời Tam Quốc. Tuy rằng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Ngụy Diên luôn khiến người ta có một loại cảm giác không thành đại sự, thất bại có thừa, nhưng không thể phủ nhận được tài cán và võ dũng của y tuyệt đối có thể xếp vào top 10 trong trận doanh Tam Quốc, tạm coi là một đại "Ngưu nhân" (ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ những nhân vật đỉnh của đỉnh ạ) Cho nên sau khi Lưu Sấm biết được thân phận của Ngụy Diên không thể không cảm thấy kinh ngạc. Ngụy Diên ở Kinh Châu cũng không thành công gì, chỉ là một viên tiểu tướng bình thường mà thôi.
Lưu Sấm hỏi người của sứ đoàn Kinh Châu mới biết rõ chân tướng … Hóa ra Ngụy Diên không phải là nhân sĩ Kinh Châu, mà là người quận Nghĩa Dương ở Lư Giang, Dương Châu. Nghĩa Dương đại khái sau này thuộc phía Đông huyện Đồng Bách thành phố Tín Dương tỉnh Hà Nam, không biết về sau do đâu mà chuyển đến Kinh Châu. Y đối xử với binh lính rất tử tế, tính tình cao ngạo. Mặc dù võ dũng hơn người, nhưng vẫn không được Lưu Biểu yêu mến cho nên trước kia chỉ làm một tiểu tướng dưới tay Đặng Tế. Trận chiến ở Hồ Dương, Đặng Tế bại trận, Ngụy Diên mở đường máu tìm đến nương tựa Tương Dương. Lần này Lưu Biểu phái Bàng Quý làm sứ giả đến Hứa Đô, liền lệnh cho Ngụy Diên đi theo bảo vệ. Sau đó Khoái Kỳ tiến đến Cao Mật, Bàng Quý lại để cho y đi theo, bảo vệ Khoái Kỳ.
Vốn tưởng rằng có thể dựa vào một thân võ nghệ nhận được sự thưởng thức của Khoái Kỳ, về sau có thể dễ dàng đứng vững ở Kinh Châu.
Lại không nghĩ đến … Sau khi Lưu Sấm biết được thân phận của Ngụy Diên, cũng không hề lập tức đi đến mời chào.
Theo những gì hắn biết về Ngụy Diên, đó là một người cực kì kiêu ngạo, nếu như lập tức mời chào, chỉ sợ Ngụy Diên sẽ không thần phục. Nếu muốn y góp sức cho mình, nhất định phải rũ bỏ lòng kiêu ngạo trong y, rồi sau đó vừa đấm vừa xoa, mới có thể thật sự hàng phục được y. Cộng thêm việc vừa mới đại hôn, công việc của Lưu Sấm thực quá bận rộn, liền bỏ mặc Ngụy Diên ở đó, căn bản không quan tâm.
Hiện giờ, Ngụy Diên chủ động cầu kiến, Lưu Sấm liền biết giờ phút gay go cũng đến rồi
- Nếu đã vậy thì cứ gặp y một lát.
Lưu Sấm lệnh cho Chu Thương dẫn người, mang Ngụy Diên từ trong đại lao đến. Thoáng một cái, đã gần hai tháng, nhớ khi trước ở ngoài thành tranh chấp với Lưu Sấm là một tướng quân vô cùng dũng mãnh, mà nay xem ra đã có mấy phần suy sụp.
Lưu Sấm ngồi ở đại sảnh, trong tay cầm một quyển "Xuân Thu" không để ý đến Ngụy Diên. Mà Ngụy Diên thì đứng ở trên công đường, dù sức cùng lực kiệt vẫn đứng thẳng sống lưng, nhưng xem ra cũng không phải là nhuệ khí mười phần như vậy.
- Văn Trường gặp ta có chuyện gì? Ước chừng thời gian một nén nhang, Lưu Sấm buông sách, trầm giọng hỏi.
Ngụy Diên nuốt nước miếng một cái:
- Hoàng thúc giam ta đến bây giờ, không thả ta cũng không giết ta, là đạo lí gì?
- Hả? Lưu Sấm nghe vậy, lập tức mỉm cười:
- Văn Trường muốn chết hay sao?
- Con sâu con kiến còn muốn sống, huống chi con người?
Ngụy Diên không già mồm cãi ngang mà nói ngay vào trọng điểm:
- Chỉ có điều hoàng thúc đã không muốn giết ta, lại cũng không thả ta? Diên mới thấy khó hiểu.
Thân thể Lưu Sấm hới nghiêng về phía trước, trầm giọng nói:
- Văn Trường, ta không giết ngươi là vì trân trọng một thân võ nghệ của ngươi. Nhưng nếu muốn ta thả ngươi, ta lại cảm thấy rất không thoải mái, như là cảm giác thả hổ về rừng vậy Văn Trường, ngươi bảo ta nên làm thế nào mới tốt đây?
Những lời này, đã nói đến không còn gì rõ hơn. Ngụy Diên không phải kẻ ngu, sao có thể không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lưu Sấm? Y do dự một chút, đột nhiên quỳ một chân trên đất, dập đầu nói:
- Diên từ lâu đã ngưỡng mộ uy danh hoàng thúc, thực lòng hướng về người, đáng tiếc chua có cơ hội yết kiến. Nay sau khi bại dưới tay hoàng thúc, Diên đã tâm phục khẩu phục, nguyện góp sức cho hoàng thúc.
Lưu Sấm nghe được, không kìm nổi cười ha ha. Hắn lắc đầu chỉ vào Ngụy Diên:
- Văn Trường, ta đúng là yêu quý một thân võ nghệ của ngươi. Chỉ là muốn góp sức cho ta, lại không phải chuyện dễ. Chư tướng dưới trướng của ta đều theo ta chinh chiến khắp các chiến trường từ Nam chí bắc, địa vị ngày nay đều do bọn họ nhất đao nhất kiếm đổi lại, tuyệt đối không phải tự nhiên mà được bổ nhiệm. Ngươi muốn góp sức cho ta, càng cần phải đi từ những chuyện nhỏ nhất. Nếu như thật sự có bản lãnh, ta sẽ không keo kiệt khoản sắc phong. Nhưng nếu ngươi không có bản lĩnh thật sự, chỉ sợ ta không thể giao trọng trách cho ngươi được. Văn Trường, ngươi có thể hiểu được ý của ta không?
Trong lòng Lưu Sấm, đích thật là rất muốn mời chào Ngụy Diên. Nhưng hắn biết rõ, Ngụy Diên người này quá mức kiêu ngạo, nhất định phải thường xuyên chỉnh y.
Ngươi nếu để cho hắn vài phần sắc mặt y liền có gan đi mở phường nhuộm … Trong lịch sử. Gia Cát Lượng chính là một bên dùng y một bên chỉnh y. Chỉ là sau khi Gia Cát Lượng qua đời, trong Thục Hán không ai còn có thể ngăn chặn Ngụy Diên, cho nên Gia Cát Lượng bất đắc dĩ mới phải bố trí giết người này.
Lưu Sấm híp mắt, chăm chú nhìn Ngụy Diên. Muốn dùng tốt người này, nhất định phải có chút nhẫn nại.
Ngụy Diên hơi sửng sốt, một lát sau cắn răng một cái:
- Ý của hoàng thúc, Diên đã đã hiểu được. Diên tự cho bản thân không thua kém người khác, nguyện làm một tiểu tốt, chiến đấu gây dựng tiền đồ, kính xin hoàng thúc thu nhận và giúp đỡ.
Y đã nhìn rất rõ ràng, quay về Kinh Châu, chỉ sợ không có gì tốt đẹp cả. Y không phải người Kinh Châu, cũng không phải tâm phúc của Lưu Biểu Muốn đứng vững ở Kinh Châu, khó khăn chỉ cần nghĩ đã đủ thấy được.
So với việc ở lại Kinh Châu không có tiền đồ chẳng bằng đầu hàng Lưu Sấm. Ít nhất Lưu Sấm là hoàng thúc của Đại Hán, hơn nữa một thân võ nghệ lại vượt trội y.
Hùng bá hai quận, vừa nhìn đã thấy khí phách thịnh vượng. Y nếu bây giờ quy thuận Lưu Sấm, sau này có thể lập công mà thăng chức rất nhanh. Nếu nghĩ cho tiền đồ thì còn hơn về Kinh Châu chịu ủy khuất.
Trên mặt Lưu Sấm lộ ra một nụ cười. Hắn đứng dậy, vượt qua án thư đi lên phía trước, đưa tay dìu Ngụy Diên đứng dậy.
- Văn Trường đã có tấm lòng như vậy, không bằng liền tạm thời ở lại bên cạnh ta, làm một QuânTư mã Phi Hùng vệ, ngươi thấy thế nào?
Lưu Sấm nếu đã quyết định muốn lôi kéo Ngụy Diên, tự nhiên đã sớm nghĩ kỹ biện pháp mời chào y. Đối với người này, ngươi không thể lập tức liền ủy thác trọng trách cho y, phải tuần tự lần lượt mới được Hơn nữa, Lưu Sấm cũng không sợ y sẽ ngang ngược kiêu ngạo.
Phải biết rằng bên người Lưu Sấm không thiếu những người tài ba.
Thái Sử Từ và Hứa Chử, Luận Vũ so về vũ dũng đều thắng Ngụy Diên, chứ đừng nói là Lưu Sấm còn để lại một đối thủ của của Ngụy Diên Đợi sau khi Gia Cát Lượng trưởng thành sẽ để gcl đi thu thập người này. Gcl trong lịch sử có thể khiến Ngụy Diên nghe lời như vậy, Gia Cát Lượng hiện này nhất định còn có thể làm tốt hơn cả trong lịch sử. Mà trước đó cứ giữ Ngụy Diên bên mình, từ từ chỉnh y một phen đã.
Lưu Sấm đương nhiên không thể thật sự để y từ một tiểu binh vươn lên, như thế thật là phí phạm tài năng. Quân Tư Mã, dưới trướng tuy có không quá ba trăm quân, không được tính là một chức vụ trọng yếu. Nhưng Phi Hùng Vệ là thân quân của Lưu Sấm, ngược lại có thể hấp dẫn Ngụy Diên một chút.
Đợi sau này thời cơ chín muồi sẽ tiếp tục bố trí.
Sau khi thu phục Ngụy Diên, Lưu Sấm để y ở lại Phi Hùng vệ. Đến nay Phi Hùng vệ tổng cộng có ba bộ một ngàn hai trăm người. Trong đó có sáu trăm kỵ binh, sáu trăm bộ binh. Một bộ có ba trăm người, do hai người Hạ Hầu Lan và Ngụy Diên thống soái. Còn sáu trăm bộ binh thì giao cho Chu Thương thống soái. Thanh Nhất Sắc đao thuẫn binh (quân vừa dùng đao vừa cầm lá chắn), cách thức tuyển chọn đều dựa theo Hùng Bi Quân.
Đây có thể nói là một đội quân tinh nhuệ dưới tay Lưu Sấm bên cạnh Hùng Bi Quân.