Tính tình của Lâu Dị trầm tĩnh, mới bước qua tuổi 30.
Bại binh ở Thanh Châu, y tử chiến bảo vệ Tào Tháo chạy thoát, bản thân trọng thương, phải mất hai năm dài đằng đẵng điều dưỡng. Hai năm qua, Tào Tháo đã đủ mạnh, lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu, thanh thế càng lớn. Vốn Lâu Dị có thể ở nhà tiếp tục tịnh dưỡng, cho dù sau này không ra chiến trường nữa, Tào Tháo cũng vẫn không bạc đãi y. Nhưng Lâu Dị là một người luyện võ! Cho dù y xuất thân hèn mọn, nhưng với bản tính cao ngạo của người luyện võ, y không thể ỷ vào công lao mà sống uổng phí. Vì thế, sau khi thân thể bình phục, Lâu Dị lại quay về quân doanh.
Cuộc chiến ở Hồ Dương, y tới Hồ Dương trước hết, lập nhiều công đầu. Sau đó ở cuộc chiến Vũ Âm, lại liên tiếp lập được nhiều chiến công... Sau đó theo Tùy Tào Tháo trở về Hứa Đô, y bị Quách Gia yêu cầu lẫn vào sứ đoàn Kinh Châu, dự định phá hoại liên minh Tôn Lưu.
Đâu có ai ngờ...
Quét nhìn một lượt, đảo mắt lên người Quách Gia. Lâu Dị nhìn thấy Quách Gia lộ vẻ lo âu, không ngừng nháy mắt với y, ra hiệu y không cần cậy mạnh. Y hiểu được ý tứ của Quách Gia, là hy vọng y không cần tranh tài, trước hết chịu làm tù binh, giữ được tính mạng, rồi sau đó Quách Gia nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu y ra ngoài.
Nếu thật sự làm như vậy, Lâu Dị y còn có mặt mũi nào sống trên cõi đời này. Lúc đầu trong lòng vốn cũng có chút xao động, nhưng đột nhiên trầm tĩnh lại. Lâu Dị theo bản năng nắm thật chặt búa trong tay, đột nhiên hướng tới Lưu Sấm cười nói:
- Từng nghe Lưu hoàng thúc dũng lực vô song, Lâu Dị cũng muốn lĩnh giáo.
Quách Gia trong lòng run lên, lập tức hiểu rõ ràng tâm tư của Lâu Dị.
Tử chiến không hàng!
Không ngờ y lại lựa chọn như vậy?
Đột nhiên Quách Gia phát hiện, tuy rằng y trí mưu rất giỏi, nhưng nếu đối với tính người dường như cũng không rõ ràng lắm. Người luyện võ kiêu ngạo... Trong phút chốc Quách Gia đã hiểu rõ tâm tư của Lâu Dị. Trong lòng càng có một loại hối hận chưa bao giờ có...
Ta xem thường Lưu Sấm. Càng xem thường Lâu Dị!
Nghĩ đến đây, Quách Gia thậm chí không kìm nổi kích động, muốn lao ra ngăn cản. Dè đâu Tuân Diễn lại kéo y lại, khẽ nói:
- Phụng Hiếu, nếu như ngươi đi ra lúc này chẳng những không cứu được Lâu Dị mà còn có thể ảnh hưởng đến thanh danh của Tư Không.
- Nhưng...
Tuân Diễn hít sâu một hơi, chỉ hướng về phía y lắc đầu. Ánh mắt lập tức đã rơi vào trên người Lưu Sấm. Nhớ trước kia, Lưu Tử Kỳ ngông nghênh tranh đấu, không chịu bất kỳ khuất nhục nào. Không nghĩ tới con hắn cũng có bản tính y như vậy, chẳng lẽ y không sợ chọc giận Tào Tháo, đến lúc đó rước lấy họa sát thân sao? Ánh mắt, trong lúc vô ý rơi ở trên người Điền Phong phía xa và Viên Thượng. Thoáng chốc dường như Tuân Diễn đã hiểu rõ điều gì, lẩm bẩm:
- Xem ra ngươi đã có lựa chọn!
Mà Lưu Sấm thì chăm chú nhìn Lâu Dị, nghe y mở lời. Không kìm nổi cũng phát ra một tiếng thở dài.
- Một khi đã như vậy...
Lưu Sấm trầm giọng nói:
- Đáng tiếc một thân võ nghệ rất khá này của ngươi.
Còn chưa dứt lời, Lưu Sấm đã xoay người lập tức đánh về phía Lâu Dị.
Trong nháy mắt ngay lúc Lưu Sấm lao tới, Lâu Dị cũng hét lớn một tiếng kéo búa tới, hướng về Lưu Sấm phóng đi. Tốc độ của hai người đều rất nhanh, trong chớp mắt đã đối mặt nhau. Đột nhiên Lâu Dị ngừng lại, thân hình ở một chỗ xoay người, vung búa lên múa quanh thân, một chiêu hoành tảo thiên quân, giơ ngang chém về phía Lưu Sấm. Mà Lưu Sấm vẫn chưa dừng lại, đột nhiên tăng tốc, Bát Âm Chuy trong tay xuất ra, quét ngang quét dọc đánh vào trên búa một tiếng keng. Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Lưu Sấm chỉ cảm thấy hai tay run lên, cả người hơi khựng lại.
Mà búa của Lâu Dị thì trực tiếp bị đẩy ra.
Lâu Dị này không hổ là võ tướng Luyện Thần, sau khi búa bị đẩy ra, trung môn mở rộng ra. Nhưng y lại bước ngang qua một bước, xoay người ngược chiều kim đồng hồ, nương theo phương hướng búa bị đẩy ra dùng lực, búa vang lên một tiếng, nghiêng về bên trái bổ về phía Lưu Sấm một lần nữa.
- Thật bản lãnh!
Lưu Sấm không thể không khen một tiếng, thân nương theo chiều đẩy của Bát Âm Chuy, cán chùy rơi xuống bốp một tiếng, tức thì đánh vào trên cây búa kia. Tốc độ của hai người đều rất nhanh, hơn nữa tới lui đều rất ung dung mạnh mẽ, chiêu số phần lớn đều dùng kỹ xảo chứ không công, tuy rằng nhìn qua cũng không qúa ngoạn mục, thế nhưng lại ẩn chứa sát khí.
Việt Hề vài lần giục ngựa muốn tiến lên trợ chiến, nhưng Thái Sử Từ lại ở một bên như hổ rình mồi, làm cho gã không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Phải biết rằng, ngoài thành Cao Mật lúc này không chỉ có một mình Thái Sử Từ. Bốn người Hạ Hầu Lan, Chu Thương, Võ An Quốc và Tiêu Lăng, tất cả bọn họ đều ở đỉnh cao dưỡng khí.
Việt Hề thấy mình nếu đơn đả độc đấu còn có thể hơn Thái Sử Từ, nhưng phải cần trăm hiệp mới có thể có kết cuộc. Nếu như thêm bốn người Hạ Hầu Lan nữa, gã thua không hề nghi ngờ. Chớ đừng nói chi là, tuy rằng Tôn Quyền đã vào Cao Mật, nhưng lại để ba người Tưởng Khâm, Chu Thái và Trần Vũ ở lại.
Cũng đồng thời là một võ tướng Luyện Thần, hai võ tướng dưỡng khí đỉnh cao, nếu Việt Hề dám lộn xộn, chắc chắn ba người này sẽ trợ giúp Lưu Sấm một tay.
Việt Hề vô cùng dũng mãnh, cũng không có nghĩa là người lỗ mãng. Gã rất rõ ràng, lúc này chỉ cần gã động thủ, chẳng khác nào là cuốn vào lốc xoáy. Đừng nói chỉ có gã, ngay cả Quách Gia và Tuân Diễn, vào lúc này cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ...
Phía xa, Điền Phong đột nhiên hỏi:
- Hàn Mãnh, nếu như ngươi và Lưu Sấm giao phong, có phần thắng hay không?
Hàn Mãnh nghe thế, nét mặt già nua đỏ bừng. Tuy là y không thích Lưu Sấm, lại không có nghĩa là y không biết suy xét. Sau khi do dự một chút, y hạ giọng nói:
- Trong số bọn họ, ta đều không chắc thắng.
- Hả?
Viên Thượng nghe vậy, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Hàn Mãnh không phải người sĩ diện hão, chỉ bốn người Chu Thương nói:
- Bốn người kia ngang nhau với ta, nhưng nếu đánh nhau với Lưu Sấm, chỉ sợ ta khó địch đến mười hiệp.
Đột nhiên y hiểu được ý tứ của Điền Phong. Trước khi đến Cao Mật, Quách Đồ từng nói phải châm ngòi quan hệ, khiến Hàn Mãnh nảy sinh lòng thù địch với Lưu Sấm. Nhưng hiện giờ xem ra, Quách Đồ này rõ ràng là muốn hại chết Hàn Mãnh.
Nếu trước kia nói Hàn Mãnh có hơi lỗ mãng, phát sinh xung đột với Lưu Sấm... Xem tính tình này của Lưu Sấm, nếu thật sự chọc giận hắn, hắn thật sự là một chủ nhà liều lĩnh.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hàn Mãnh lập tức trở nên khó coi.
Điền Phong ở bên cạnh y khẽ nói:
- Công Nghiêm, người mà ta và ngươi trung thành là Đại tướng quân. Nay Đại tướng quân còn, mấy vị công tử xung đột và mâu thuẫn nhau, tốt nhất ta và ngươi không cần xen vào, chẳng may có chuyện gì, tính mạng khó bảo toàn.
Hàn Mãnh nhẹ nhàng gật đầu. Lại lén liếc nhìn về phía Viên Thượng cách đó không xa.
- Đa tạ Điền tiên sinh chỉ bảo. Mãnh biết mình phải làm như thế nào.
- Hai ngày này lại có thêm chuyện phiền phức... Tính tình của Lưu Sấm này rất giống với phụ thân, cực kỳ bảo thủ, không hề chịu chút uất ức nào. Mới vừa rồi hắn cũng nói, người kính ta một thước, ta kính người một trượng... Ngươi không gây sự với hắn, tự nhiên không có việc gì. Nếu như ngươi chọc hắn, chắc chắn hắn sẽ giết ngươi. Ta tin rằng Đại tướng quân cũng không thật lòng muốn trách cứ hắn. Đừng quên, hắn là hoàng thúc, lại là hậu nhân của Trung Lăng Hầu.
- Mạt tướng đã hiểu!
Hàn Mãnh nghĩ tới, Viên Thiệu trước kia dường như cũng đã từng mang ân của Lưu Đào. Mà Lưu Đào là cha của Lưu Sấm, cho dù Viên Thiệu không hài lòng với Lưu Sấm, vì ân tình kia, y cũng sẽ không tính toán với Lưu Sấm.
Sau khi Điền Phong nói xong, ánh mắt lại dừng trên người của Lưu Sấm. Trên mặt lộ ra một nụ cười cực kỳ quái dị. Dường như y lẩm bẩm:
Chỉ có điều lúc này Lưu Sấm lại đang chiến đấu khá vất vả.
Tuổi của Lâu Dị lớn hơn hắn, kinh nghiệm phong phú hơn hắn rất nhiều. Đừng thấy Lưu Sấm từ lúc sống lại tới nay đã đánh nhau với rất nhiều người, nhưng so với một võ tướng xuất sắc bước ra từ tầng thấp nhất trong quân ngũ như Lâu Dị, rõ ràng kinh nghiệm của hắn không bằng. Lâu Dị vô cùng thông minh, y biết rằng chiến mã của mình không bằng được với Tượng Long của Lưu Sấm. Thân thể của y tuy rằng cũng không thấp, lưng dài vai rộng nhưng so với Lưu Sấm lại có vẻ không bằng. Khí lực không đủ, chiến mã bất lợi, Lâu Dị nhất định lựa chọn bộ chiến, khiến cho ưu thế ở trên ngựa của Lưu Sấm lập tức hóa thành hư không.
Chỉ bộ chiến, tuy rằng Lưu Sấm có vẻ chiếm thượng phong, nhưng Lâu Dị đi lại nhanh nhẹn, làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó giải quyết.
Trong chớp mắt hai người đã đánh nhau hơn ba mươi hiệp.
Trong lòng Lưu Sấm bắt đầu lo âu...
Hắn không muốn ác chiến cùng Lâu Dị, càng kéo dài thời gian càng phiền phức. Nghĩ đến đây, sau khi Bát Âm Chuy đánh ra bốp bốp bốp ba tiếng đẩy lui Lâu Dị, một tay Lưu Sấm lấy ra ba cây dao nhỏ từ trong túi bên hông, thừa dịp Lâu Dị chưa chuẩn bị, trở tay đánh ra bốp bốp bốp. Lâu Dị không ngờ tới, vào lúc đó Lưu Sấm lợi dụng sơ hở, không cẩn thận bị một cây dao nhỏ đánh trúng đùi. Y không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, kế tiếp chân lảo đảo. Mà Lưu Sấm lại nhân cơ hội này, hai tay giơ cây chùy lớn lên, hướng thẳng lên trời, bổ ầm xuống một tiếng.
Lâu Dị giơ búa lên đỡ, chợt nghe một tiếng nổ vang, búa chùy giao nhau, âm thanh giống như tiếng sấm.