Lan đỏ mặt tía tai đi ra phủ nha, đứng ở bậc thang ngửa mặt lên trời, thở dài một tiếng.
Vương Doanh là ai vây? Cùng lắm chỉ là một bại tướng Đông Lai, thua vì giao thủ với Lưu SấmKhông đúng, y còn chưa từng giao thủ với Lưu Sấm. Chỉ mới đọ sức với thuộc cấp của Lưu Sấm là Thái Sử Từ, liền được Lã Càn coi trọng, kính như thượng khách. Dù chưa lập được một tấc công nào, đã ngồi lên vị trí Kỵ Đốc rồi.
Hạ Hầu Lan bị một người như vậy nhục nhã, bảo sao không chán nản. Y đứng ở trước cửa nha môn một lúc, mới dắt ngựa rời đi.
Hạ Hầu Lan thuở nhỏ thích luyện võ. Mười bốn tuổi bái sư học nghệ, ba năm trong rừng sâu khổ luyện. Vốn tưởng rằng có thể danh dương thiên hạ. Nào biết rằng tới khắp nơi đều bị người đối xử lạnh nhạt. Điều này cũng khó trách, tính tình của Hạ Hầu Lan vốn cương liệt, lại rất là kiêu ngạo. Quan trọng hơn, y không phải là hậu nhân của danh môn, càng không có một chút kinh nghiệm lý lịch nào cả. Lúc tới tìm nơi nương tựa Viên Thiệu, y hiệu lực dưới trướng của đại tướng Thuần Vu Quỳnh.
Nhưng lại đắc tội Thuần Vu Quỳnh, không thể không rời khỏi Hà Bắc, tìm nơi nương tựa Tào Tháo. Vừa lúc gặp Tào Tháo nghênh phụng thiên tử, Hạ Hầu Lan tự nhiên vui mừng, tới quận Thái Sơn hiệu lực cho Lã Càn.
Nhưng Cho dù Tào Tháo có coi trọng nhân tài hơn đi chăng nữa. Nhưng Hạ Hầu Lan chỉ là một vô danh tiểu tốt, ai lại thực sự coi trọng y? Hạ Hầu Lan ngồi trên lưng ngựa, trong đầu bỗng vang lên một câu dặn dò của sư phụ trước khi xuống núi:
- Hành Nhược tính cao thượng, nhưng dưỡng khí không đủ, sợ khó thành việc lớn.
Lúc ấy Hạ Hầu Lan không hiểu lắm lời dạy của thầy. Nhưng hiện tại, y dương như đã hiểu ra một ít.
Nhưng càng như thế, y càng nóng lòng. Y hy vọng trở nên nổi bật. Chỉ có như vậy, y mới có thể trở về bái kiến sư phụ. Bởi vì lúc trước khi y xuống nói, sư phụ cũng không tán thành. Mà bảo y lưu lại thêm nửa năm, một năm.
Chỉ có điều Hạ Hầu Lan khi đó làm sao có thể minh bạch sự khổ tâm của sư phụ mình? Hứng thú rã rời, y đi tới cửa thành Bàn Dương. Một thân võ nghệ, lại luân lạc tới mức làm một tên trông coi cửa thành. Trong lòng sao mà nghẹn khuất.
Một nhóm thương đội từ ngoài thành đi vào. Hạ Hầu Lan ngồi dưới mái che cửa thành uống rượu. Nhìn thương đội thông qua trạm kiểm soát, chậm rãi đi vào trong thành.
- Chậm đã!
Y đột nhiên đứng dậy quát lớn. Binh linh xung quanh lập tức lao tới bao vây đoàn xe.
Hạ Hầu Lan sải bước đi lên phía trước, chỉ vào một người mập mạp to lớn, cao tới chín thước ngồi trên xe, hỏi:
-Ngươi là người phương nào? Tới đây làm gì?
Người mập mạp kia nhảy xuống xe, trong tay cầm một theo một thanh đại đao dài chín thước.
- Tại hạ là Môn Mã, là người hỗ trợ cho đoàn xe.
Thổ âm của Môn Mã mang đậm vùng Từ Châu, đã khiến Hạ Hầu Lan buông lỏng cảnh giác. Y đánh giá tên mập mạp kia từ trên xuống dưới, cảm giác người nhìn quen quen.
Tuy nhiên, khẩu âm của tên béo này lại là Từ Châu, rất không phù hợp. Chớ đừng nói là thanh đại đao trong tay y. Không giống như những lời đồn đãi.
- Tướng quân, tướng quân …
Một văn sĩ mặc áo xanh đi ra từ đội xe, dung mạo không tầm thường, đầy khí khái của người tri thức. Y đi tới trước mặt Hạ Hầu Lan, không ngừng khom người thi lễ nói:
- Không biết tướng quân chặn lại đoàn xe là có lời gì chỉ bảo?
- Ngươi là.
- Bất tài Trần Bật, là tộc nhân Trần thị của Quảng Lăng Hoài Phổ. Số hàng này là chuẩn bị mang tới Cao Đường.
Quảng Lăng Hoài Phổ? Hạ Hầu Lan gật gật đầu.
Y biết Quảng Lăng Hoài Phổ có một đại tộc họ Trần. Khoảng thời gian trước, đại tộc họ Trần đã từng ngoảnh mặt với Lữ Bố. Con cháu của đại tộc, quả nhiên là khí độ bất phàm. Ánh mắt của Hạ Hầu Lan liền dời khỏi xe ngựa, hàn huyên với Trần Bật vài câu, thấy không có sơ hở gì, liền lười hỏi thêm.
- Các ngươi muốn tới Cao Đường?
- Đúng vậy.
- Tới đó chỉ sợ có chút phiền phức.
- À?
- Các ngươi tới Cao Đường, tất phải qua Vu Lăng. Nhưng hiện giờ ở Vu Lăng, chiến sự đang căng thẳng. Các ngươi muốn qua đó, chỉ sợ có chút phiền phức.
Hạ Hầu Lan nói xong, nhìn lướt qua đoàn xe.
Tuy đoàn xe chỉ có hai, ba trăm người. Nhưng những người hỗ trợ đều là nam tử cường tráng.
- Nếu các ngươi gặp phải bại binh đi theo đoàn đội, có khả năng sẽ gặp phải thua thiệt. Nên nghe theo lời ta, đi đường vòng là tốt nhất. Theo Chúc A đi qua sông Tế Thủy, cũng có thể tới Cao Đường. Tuy nhiên lộ trình có hơi xa chút, chỉ sợ phải chậm hơn chừng mười ngày. Trần tiên sinh, ngươi nên cẩn thận xem xét.
Tuy Hạ Hầu Lan là người kiêu ngạo, nhưng cũng phải xem đối tượng là ai. Ở Quảng Lăng, họ Trần có lẽ không phải là cường hào của thiên hạ, nhưng cũng coi như vọng tộc một phương.
So về tiếng tăm, họ Trần ở Quảng Lăng còn lâu mới bằng được họ Trần ở Dĩnh Xuyên, họ Trần ở Nhữ Nam, hoặc là họ Trần ở Nam Dương. Nhưng đặt ở thời này, cũng coi như là vang dội. Dù sao Trần Đăng làm Thái Thú Quảng Lăng, Trần Khuê lại vừa đầu nhập vào Lữ Bố. Cho nên Hạ Hầu Lan tự nhiên nghe nói qua.
Trần Bật vừa nghe, vội vàng cảm ơn Hạ Hầu Lan.
- Đa tạ tướng quân nhắc nhở, bất tài sẽ cân nhắc cẩn thận.
- Đi đi
Hạ Hầu Lan nói xong, lại liếc nhìn Môn Mã một cái, cười nói:
- Người này có thân hình to lớn, vừa nhìn ta còn tưởng rằng là Lưu hoàng thúc Dĩnh Xuyên kia chứ.
Ai mà biết, Trần Bật bỗng giật nảy mình, vẻ mặt tươi cười nói:
- Nếu như thế, bất tài cũng không cần phải làm việc buôn bán thấp hèn này. Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của tướng quân?
- Ta là Hạ Hầu Lan, là quânChủ Kỵ của tòa thành này. Tốt rồi, các ngươi mau đi qua đi. Đứng chắn ở cửa mãi cũng không tốt. Đi đi!
Hạ Hầu Lan có chút không kiên nhẫn xua tay, ra hiệu cho phép đội xe đi qua.
Trần Bật nhìn ra được tâm trạng của Hạ Hầu Lan không được tốt, liền vội vàng nói lời cảm ơn, xoay người nói:
- Môn Mã, nhanh dục đoàn xe tiến lên.
Tuy nhiên, y lại phát hiện vẻ mặt của Môn Mã có chút cổ quái.
- Vâng!
Môn Mã thay đổi sắc mặt rất nhanh, lập tức khôi phục lại bình tĩnh.
Y khom người thi lễ với Trần Bật, rồi sau đó ngồi lên xe ngựa, ra hiệu phu xe giục ngựa tiến lên.
- Công tử, vừa rồi lúc ngài nghe tên của Hạ Hầu Lan, vẻ mặt có chút. Chẳng nhẽ người này có gì khác lạ?
Sau khi đặt chân trong một tòa khách điệm trong thành, Trần Bật liền kéo Môn Mã tới một bên, nhẹ giọng hỏi:
- Nếu là như vậy, chúng ta có thể buông tha kế hoạch này.
Môn Mã, chính là Lưu Sấm! Lưu Sấm nghe xong, xua tay người nói:
- Không cần, cứ theo kế hoạch mà làm.
- Vậy để tại hạ đi xuống an bài.
Trần Bật, cũng chính là Trần Kiểu. Y thấy Lưu Sấm không có ý thay đổi, liền lập tức khom người rời đi.
- Đúng rồi, giúp ta hỏi thăm thoáng cái vị Hạ Hầu Lan này.
- Vâng.
Trong lòng Trần Kiểu hiểu ra, vị Hạ Hầu Lan kia chỉ sợ không đơn giản. Tuy ngoài miệng Lưu Sấm nói không để ý, nhưng hành động của hắn, đã chứng minh người này có chút môn đạo. Nếu không Lưu Sấm sẽ không để bụng như vậy. Còn sai y đi tìm hiểu tình hình của Hạ Hầu Lan.
Xem ra, tối nay phải cẩn thận hơn một chút.
Tình hình của huyện thành Bàn Dương, cùng với kế hoạch, đương nhiên đã có chuẩn bị trước từ lúc ở Lâm Truy.
Tòa thành thị này, nếu so sánh với Lâm Truy, nhiều nhất chỉ là một thị trấn nhỏ.
Nhưng bởi vì vị trí địa lý của Bàn Dương, mà các thành trấn ở đây trên cơ bản đều xây dựng theo kiểu pháo đài. Tường thành cao dày. Nếu muốn cường công, ít nhất phải có hai vạn binh mã. Nhưng vấn đề là, cả Lâm Truy cộng lại chỉ có gần ấy người, càng không có khả năng giao toàn bộ binh mã cho Lưu Sấm chỉ huy được.
Chỉ có ba ngày thao luyện, Lưu Sấm không muốn ba nghìn quân kia biến thành tinh binh. Hắn thậm chí không muốn quá đề cao tinh thần của bọn họ. Chớ đừng nói gì tới sức chiến đấu. Hắn chỉ hy vọng, có thể khiến những người này hiểu được quân kỷ, nghe theo điều khiển. Muốn giải vây cho Vu Lăng, phải dùng kỳ binh để chiến thăng.
Vì thế, trong ba ngày này, hắn đọc rất nhiều tình báo. Mà cái tên Vương Doanh kia, Lưu Sấm cũng không xa lạ gì. Thái Sử Từ và Hoàng Trân đều từng đề cập qua y.
Nếu dựa theo lời của Thái Sử Từ, y không phải là người bản lĩnh lắm, cũng không thể coi là đại tướng chân chính.
Lưu Sấm liền cảm thấy kỳ quái. Mới không lâu trước Vương Doanh chạy trốn khỏi Đông Lai. Sao có thể biến hóa nhanh chóng thành Thái Sơn tặc được? Cộng thêm với việc Thái Sơn tặc xuất hiện rất quỷ dị. Lưu Sấm rất nhanh đoán ra được, đám Thái Sơn tặc kia, chỉ sợ là binh mã của Tào Tháo.
Hắn liền nói khả năng này cho Trần Kiểu để tiến hành thảo luận.
Trần Kiểu cũng rất tán thành suy đoán của Lưu Sấm, cũng rất nhanh định ra sách lược với Lưu Sấm.
Trong tám trăm nam tử cường tráng chọn ra từ mấy nghìn binh mã, Lưu Sấm phát hiện ra một thiên tướng tên là Sầm Bích. Võ nghệ của người này chỉ cao hơn chứ không thấp hơn Bành An, lại có chút dũng mãnh. Giỏi dùng đại đao, coi như là có tiềm năng. Mà mấu chốt nhất, chính là Sầm Bích có gan lớn. Nếu muốn dùng kỳ binh để chiến thắng, thì không có gan lớn không thể được.
Lưu Sấm ra lệnh cho Chu Thương và Sầm Bích thống lĩnh tám trăm binh mã, mai phục ở ngoài thành. Rồi sau đó hắn và Trần Kiểu đóng giả làm thương nhân, lẻn vào huyện thành Bàn Dương.
Hạ Hầu Lan? Lưu Sấm ngồi trong phòng, cầm thanh Giáp Tử Kiếm ra, cẩn thận lau chùi. Bàn Long Bát Âm Chùy, hắn không có khả năng mang tới. Cho dù là Tượng Long Mã, cũng đều đặt ở bên cạnh Chu Thương.
Những binh khí kia quả thực quá bắt mắt. Nhìn thấy Tượng Long Mã và Bát Âm Chùy, chỉ sợ có rất nhiều người cũng có thể đoán ra thân phận của hắn. Còn Giáp Kiếm, tuy không thuận tay bằng Bát Âm Chùy, nhưng cỗ thân thể này của Lưu Sấm, từ nhỏ đã dùng kiếm để luyện công. Nói về sự quen thuộc, cũng không kém hơn Bát Âm Chùy là mấy. Hơn nữa ở bên trong huyện thành Bàn Dương, cũng không có khả năng tiến hành kỵ chiến quy mô lớn.
Nhưng thật ra Giáp tử Kiếm dùng vẫn tốt hơn. Lưu Sấm lẩm bẩm cái tên Hạ Hầu Lan, không nhìn nổi lộ ra nụ cười quỷ dị.
Hạ Hầu Lan, không phải là sư huynh đệ của Triệu Vân đó sao?