Từ khi Tào Tư Không phụng đón thiên tử dời về Hứa Đô, ở Dự Châu ngoại trừ Nhữ Nam có chút binh biến xảy ra trên cơ bản đều yên bình cả. Tuy nhiên, Trương Tú chiếm lấy Nam Dương nên nhòm ngó Dĩnh Xuyên như hổ rình mồi. Ta rất lo lắng, đột nhiên Trương Tú dụng binh như thế … Dĩnh Xuyên nhất định gặp nạn … Cho nên ta muốn mang Trường Văn đến Quảng Lăng. Tuy nhiên hiện tại xem ra Từ Châu cũng không còn là nơi dung thân lần này Mạnh Ngạn đi Hạ Bì liên kết với Lã Bố chuyện đó là về quân sự ta không muốn nói đến. Nhưng chỉ có điều khi Mạnh Ngạn ở Hạ Bì đánh nhau với Trần Hán Du đã đắc tội với không ít người, tên Trần Hán Du ở Dĩnh Xuyên cũng có chút danh vọng.
Lưu Sấm nghe vậy khẽ mỉm cười.
- Người kính ta một thước, ta mời người một trượng. Ta xưa này ngưỡng mộ Trần Khuê nhưng hắn lại đang tâm muốn hãm hại ta, sao ta có thể khoanh tay chịu chết chứ?
Trần Kỷ cười nói:
- Mạnh Ngạn không cần giải thích, ta cũng không trách gì cháu. Nhưng Trần Khuê dù sao cũng là danh sĩ, giao hữu rất rộng rãi … Cháu phải cẩn thận, hiện nay hắn bên cạnh Lưu Bị, không thiếu cách gây phiền toái cho cháu. Miệng lưỡi con người đáng sợ, nếu ta không đến Bắc Hải chỉ sợ không biết được Mạnh Ngạn là người thế nào … Cho nên ta nghĩ cần có chút đối sách mới được.
Miệng lưỡi con người đáng sợ … Lòng Lưu Sấm trầm xuống nhẹ nhàng gật đầu.
Thời đại này người ta cực kỳ xem trọng thanh danh, mặc dù hắn là còn trai Lưu Đào nhưng dù sao Lưu Đào cũng đã chết không có khả năng bảo hộ hắn. Với thân phận này sớm muộn gì cũng mất đi tác dụng, người ta thường nói người đi trà lạnh Lưu Sấm đương nhiên hiểu rõ điều này nhưng ở Dĩnh Xuyên vẫn chưa tạo nên tiếng vang gì, cần có mánh khóe.
Có lẽ người ta băn khoăn thanh thế quá lớn của Tào Tháo, hoặc có lẽ bọn họ có cân nhắc suy nghĩ khác. Nhưng với thân thế rõ ràng của Lưu Sấm, thế tộc ở Dĩnh Xuyên rất tĩnh lặng. Mặc đù đám người Dương Bưu, Phục Hoàn tranh giành hắn vì danh hiệu hoàng thúc Đại Hán nhưng thật chất bọn chúng muốn lợi dụng mối quan hệ để ủng hộ Lưu Sấm ở Dĩnh Xuyên nhưng mọi chuyện vẫn không có gì tiến triển.
Nếu không phải Tuân Kham, chỉ sợ Trần Kỷ chưa chắc sẽ tiến đến Bắc Hải.
Nguyên nhân gì? Có lẽ bởi vì Lưu Sấm là người vô danh. Còn Trần Khuê dù sao cũng là danh sĩ, đúng là một vòng tròn lẩn quẩn. Đến lúc đó bị mọi người bôi nhọ, Lưu Sấm dù có trăm miệng cũng không thể nào biện minh được. Cho nên nhất định phải nói bằng tiếng nói của mình mới tốt … Trần Kỷ nói không sai, chỉ dựa vào sự giúp đỡ của người khác khó có thể bền lâu được.
- Kính xin lão đại nhân chỉ bảo.
- Chỉ bảo thì ta không dám, tuy nhiên Mạnh Ngạn cháu viết sách tạo nên công lao cho thời này, lưu giữ nghìn năm không có gì có thể che giấu được. Với loại chuyện này cũng giống như cháu khua chiêng khua trống, nhiều người tham dự thanh thế cháu tạo nên càng lớn. Mạnh Ngạn ta nghĩ cháu hẳn nghĩ cách quảng bá để chiêu mộ người đọc sách trong thiên hạ đến tham dự việc trọng đại này. Mặt khác còn có một việc ta thấy cháu làm không tốt … Không, không phải không tốt mà cực kém.
- Hả? Lưu Sấm giật mình một cái vội khom người nói:
- Xin lão đại nhân chỉ giáo.
- Chuyện này cũng do Trường Văn đề cập trên đường đến đây, vậy Trường Văn hãy nói đi.
Thái độ của Trần Kỷ đối với Lưu Sấm rất hài lòng.
Tuy nhiên lão vẫn nhường cơ hội của mình của Trần Quần. Trong lòng lão lúc này chỉ nghĩ đến chuyện viết sách, nên đối với âm mưu tính kế cũng không có hứng thú mấy. Còn đối với Trần Quần sau này ở dưới trướng Lưu Sấm cho nên phải để Trần Quần ra mặt, điều này đối với y mới có lợi, Trần Kỷ sao có thể bỏ lỡ cơ hội như thế? Lưu Sấm nhìn Trần Quần, đã thấy Trần Quần cười nhỏ giọng nói:
- Công tử được thiên tử ban thưởng cũng đã lâu rồi đúng không.
- Vâng.
- Nhưng công tử đã dâng tấu tạ ơn thiên tử chưa?
- Việc này …
Trần Quần cười nói:
- Ta biết công tử ngươi hiện tại rất bận về quân sự nhưng không đến nỗi bỏ nghi lễ này được. Thiên tử nhận ngươi là Hoàng thúc, phong ngươi là Quán Đình Hầu, điều này cho thấy thiên tử đối với công tử có khá nhiều kỳ vọng. Tuy công tử là con trai của Trung Lăng Hầu, nhưng nên biết rằng không có sự sủng ái của thiên tử ngươi chắc gì được ngồi vững ở Bắc Hải. Cho nên công tử phải tạ ơn thiên tử cùng cống lễ vật, ân nghĩa với thiên tử càng nặng thì công tử được ưu đãi càng nhiều … Công tử nên biết rằng giang sơn này là thuộc dòng họ Hán thất.
Nghe Trần Quần nói như vậy, Trịnh Huyền và Trần Kỷ liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lưu Sấm nghe lạnh người, hắn lúc này mới phát hiện mình lại phạm phải sai lầm lớn như thế. Với quan niệm của người ở thế giới hiện đại, trong tiềm thức của Lưu Sấm đã xem Kiến An là Tam quốc, đối với thiên tử Lưu Hiệp có chút xem thường.
Nhưng hắn lại không chú ý đến một chuyện đây chính là giang sơn của Hán Thất. Người trong thiên hạ vẫn rất tôn vinh Hán thất, mà thiên tử chính là đại diện của Hán thất. Không phải Thiên tử không thấy các chư hầu đánh lẫn nhau nhưng căn bản ngài không để mắt đến. Khi Viên Thuật tạo phản, Viên Thiệu nhanh chóng phân rõ mối quan hệ với Viên Thuật … Lợi dụng thiên tử để lệnh cho cho các chư hầu cũng thế, xé da hổ kéo đại kỳ cũng vậy, Lưu Sấm cảm thấy căn bản hắn chưa sử dùng tốt danh hiệu "hoàng thúc Đại Hán", nhưng Lưu Bị thì khác, y lợi dụng triệt để thân phận hậu duệ của Trung Sơn Tĩnh Vương.
- Trường Văn, hiện giờ có phương pháp nào không?
Sự coi trọng của Lưu Sấm đối với trình độ của Trần Quần càng tăng thêm.
Trần Quần khẽ mỉm cười:
- Tất nhiên là có biện pháp rồi … Công tử hãy lập một tấu chương gửi lên thiên tử.
Công tử hãy nói rõ sự phát triển của nơi này với thiên tử, cùng với việc công tử đang tạo giấy, chỉnh sửa lại các cuốn sách viết cũng nên đưa hết vào tấu chương … Thái độ của công tử như thế sẽ rất thuận lợi cho công tử, thiên tử sẽ tin tưởng công tử đồng thời cũng rất vui khi công tử làm thế.
Lưu Sấm nghe nói vậy liên tục gật đầu. Không thể phủ nhận Trần Quần đã giúp hắn tránh khỏi một sai lầm thật lớn. Nếu hắn vẫn không viết tấu chương cho thiên tử, nếu hắn không chủ động liên hệ với thiên tử thì về lâu dài mà nói … chỉ sợ thiên tử sinh lòng nghi ngờ, thiên tử sẽ nghĩ người đã nhận hắn là thúc còn hắn ngay cả một tin tức cũng không có. Thời gian lâu dài Lưu Hiệp có thể ký thác hy vọng vào Lưu Sấm sao? Chỉ sợ đến lúc đó y sẽ không còn tin tưởng vào Lưu Sấm nữa, cũng nghĩ Lưu Sấm là người vô ơn không phải trung thần.
Nếu vậy thì phiền toái lớn … Lưu Sấm vừa nghĩ mồ hôi lạnh lại toát ra. Hắn cảm nhận được thân phận Hoàng thúc này mang đến cho hắn nhiều cơ hội tốt, nếu không có thân phận này hắn sẽ vạn phần khó khăn.
- Trường Văn nói vậy đúng là ta sơ sẩy quá.
Hắn ngẫm nghĩ một chút trầm giọng nói:
- Tốt nhất xin mời Trường Văn soạn cho ta tấu chương ta sẽ xem lại sau.
Trần Quần nghe nói thế vui vẻ đồng ý. Cha con Trần Kỷ biết Lưu Sấm đến gặp Trịnh Huyền là có chuyện cần thảo luận. Nên cùng Lưu Sấm hàn huyên vài câu, Trần Kỷ lấy cớ mệt mỏi để Trần Quần dìu lão đi.
- Trường Văn, con thấy Lưu Mạnh Ngạn thế nào?
Sau khi ra khỏi phòng Trần Kỷ đột nhiên hỏi.
Trần Quần nghĩ một ngẫm nghĩ một chút nói:
- Người này có thể nghe lời khuyên, biết sai liền sửa khí chất cũng không phải tầm thường. Hơn nữa, hắn rất có dã tâm, hắn chỉnh biên lại sách hiển nhiên là muốn vang danh muôn thở … Chỉ có điều tiền đồ sau này con chưa nhìn thấy rõ lắm, tuy nhiên khi đến đây thật sự con rất hứng thú với y, chúng ta nên lưu lại quan sát một chút.
- Ừ, con có tính toán như vậy ta cũng không có ý kiến gì. Ta quyết định lưu lại không phải vì Lưu Sấm mà chính vì chuyện viết sách kia … Nếu con phát hiện người này không nên phò tá thì không cần băn khoăn đến chuyện của ta, cứ tự ý mà đi. Nơi này có Khang Thành Công, hắn cũng không gây khó dễ gì cho ta được, không nên vì ta mà ảnh hưởng đến tiền đồ.
Từng lời nói của phụ thân đều quan tâm đến tiền đồ của con mình.
Trần Quần khẽ mỉm cười nói:
- Phụ thân yên tâm, con hiểu được mà.
Trịnh Huyền cùng Lưu Sấm đi vào thư phòng, tỏ vẻ vô cùng mệt mỏi.
Ông nằm nghiêng trên giường nói với Lưu Sấm:
- Nguyên Phương mang theo con trai hắn đến đây chỉ vì lời mời của Hữu Nhược. Tuy nhiên ta nhìn thấy Trần Quần đối với cháu chưa hoàn toàn quy thuận, với tuổi của hắn, lại là người tâm cao khí ngạo nên trong lòng khó tránh khỏi chút kiêu ngạo. Hơn nữa, tuy tuổi cháu còn quá nhỏ nhưng với dũng lực hơn người cùng thân thế hoàng thân quốc thích nên muốn giữ chân hắn cũng không phải là chuyện quá khó khăn. Cho nên cháu phải cẩn thận, không vì chút thành tựu đạt được mà đắc ý.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Trịnh Huyền, trong lòng Lưu Sấm không khỏi cảm động, hắn tiến đến cạnh ghế quỳ xuống nhẹ tự đầu vào chân Trịnh Huyền.
Lão tuy không phải là phụ thân của Lưu Sấm nhưng Lưu Sấm có thể thấy được lão thật sự quan tâm đến Lưu Sấm, cũng thật tâm vì tương lai của Lưu Sấm mà hao tâm tổn trí.
- Chuyện cháu làm ở Hạ Bì, ta có nghe nói. Người tên Trần Hán Du này quá ác độc, hắn chết cũng không yên lành gì, thêm với việc hắn chuyên đầu cơ trục lợi ta thấy hắn chưa phải chuyên tâm phụ tá Lưu Bị. Tuy nhiên Nguyên Phương nói không sai, lúc này cháu cần phải khếch trương danh tiếng, ta vốn định từ từ mới cho viết sách nhưng bây giờ nghĩ lại có chút thiếu sót. Ừ chuyện này thực hiện xong cháu sẽ được khá nhiều người trong thiên hạ ủng hộ, yêu thích và biết đến chí hướng của Lưu Mạnh Ngạn cháu.