Trượng Bát Xà Mâu của Trương Phi sớm đã đói khát rồi. Từ nguyên niên Kiến An, hai lần bị Lã Bố đánh bại, cuối cùng sau khi bất đắc dĩ chạy khỏi Từ Châu, Lưu Bị không lúc nào là không muốn đoạt lại Hạ Bì.
Không chỉ coi Lã Bố là kẻ thù mà với Lưu Sấm cũng vậy. Lúc đầu, nếu Lã Bố không đánh lén Hạ Bì, khiến Lưu Bị trở tay không kịp đến mức vợ con bị bắt, vậy làm sao mà có chuyện sau này Cam phu nhân bị Lưu Sấm bắt đi? Năm ngoái, Lưu Sấm tập kích huyện Tương, sau khi đánh bại Giản Ung, tin tức Cam phu nhân bị Lưu Sấm bắt làm tù binh cũng nhanh chóng lan truyền. Tuy rằng Lưu Sấm nói Cam phu nhân đã chết, nhưng Lưu Bị lại không tin cho lắm. Trái lại, y cho rằng Cam phu nhân nhất định vẫn sống.
Điều này đã trở thành một trò cười cho nhiều người trong những lúc rảnh rỗi.
Lưu Bị trước mặt thì làm bộ dạng chẳng sao cả, nhưng đằng sau thì căm thù Lưu Sấm vô cùng. Cũng chẳng phải tình cảm của Lưu Bị đối với Cam phu nhân sâu đậm đến mức nào. Bằng không mà nói, y cũng sẽ không nói ra những lời như vợ con như quần áo, huynh đệ như tay chân . Đây là một sự sỉ nhục, một điều mà khiến cho Lưu Bị vô cùng căm phẫn. Chỉ có điều y khéo ẩn nhẫn, giỏi diễn kịch.
Lúc trước, khi mà Giản Ung truyền tin Cam phu nhân chết tới, Lưu Bị đã bật khóc ngày trước bao người. Y còn chạy tới bên sông Hoài Thủy tế lễ, để tưởng niệm Cam phu nhân. Kể từ đó, ảnh hưởng mà Cam phu nhân bị bắt đi cũng bớt dần, thậm chí có không ít người vì chuyện này mà thông cảm cho y.
Trần Đăng nói, Lưu Bị có mưu lược của Vương Bá. Từ điểm này, sự nhẫn nhịn của Lưu Bị cũng xưng là nhất tuyệt. Bởi vì chuyện này, cho dù là ở Dĩnh Xuyên, cũng có những người tỏ ra bất mãn với Lưu SấmChỉ có điều, với tình hình lúc đó mà nói, Lưu Sấm bắt đi vợ con của Lưu Bị, cũng là việc bình thường, chẳng có cách nào mà chỉ trích Lưu Sấm cả.
Mặc dù nói như vậy, Lưu Bị dựa vào diễn kịch để mà thu hút một vài nhân vật.
Hơn nữa Tào Tháo hỗ trợ Lưu Bị, trải qua vài tháng nghỉ ngơi dưỡng sức, Lưu Bị đã phục hồi được nguyên khí.
Y hiện đang ở Dự Châu, nhưng luôn đau đáu đoạt lại Từ Châu. Cho nên, Lưu Bị và cha con Trần Khuê vẫn duy trì liên hệ, kể cả Mi Chúc, cũng chưa từng đoạn thư từ qua lại. Lưu Sấm tới Từ Châu, ngoài cha con Trần Khuê và Tào Tháo ra, thì người lo lắng nhất không ai khác ngoài Lưu Bị. Y biết rõ, một khi Lã Bố và Lưu Sấm kết minh, dựa vào sức mạnh của Lã Bố, hơn nữa xuất thân của Lưu Sấm có tiếng, nói không chừng chỉ một hai năm là có thể đứng vững được ở Từ Châu. Đây là kết quả mà Lưu Bị không hy vọng thấy được, nên bất luận thế nào đi nữa, y đều phải hết sức sớm đoạt lại Từ Châu.
Lời mời của Trần Khuê, khiến cho Lưu Bị tâm động. Mà ám thị của Tào Tháo, cuối cùng cũng khiến Lưu Bị quyết định.
- Huyền Đức tài cán phi phàm, trấn thủ Đông Nam, gần như toàn lực.
Đây là thư mà Tào Tháo gửi cho Lưu Bị, cái gọi là trấn thủ Đông Nam, không phải chỉ Giao Châu, mà là chỉ Từ Châu. Vì Từ Châu nằm ở phía Đông Nam Hứa Đô, ý của Tào Tháo chính là, ngươi chặn Lã Bố lại cho ta, không thể để cho hắn sống yên ở Từ Châu này được. Mà lúc này thấy Lã Bố và Viên Thuật trở mặt thù nhau, Viên Thuật khởi dậy bảy lộ đại quân chinh phạt Lã Bố, Hạ Bì binh lực trống rỗng.
Nếu Trần Khuê làm nội ứng, thì Lưu Bị có thể phục đoạt lại Hạ Bì. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Lưu Bị lệnh cho Trương Phi tiên phong, cùng Trần Khuê nội ứng ngoại hợp, cướp lấy Hạ Bì. Theo sau, y tự dẫn binh mã, lặng yên cướp lấy huyện Ngô, sẵn sàng tiếp ứng Trương Phi.
Cướp lấy Hạ Bì rất quan trọng đối với Lưu Bị.
Nhưng điều cần thiết hơn chính là Trương Phi.
Nhớ ngày đó, chính là vì gã nhất thời ham rượu, kết quả là làm lỡ mất đại sự, bị Lã Bố cướp đi Hạ Bì, càng gây ra những biến cố sau này. Kể cả Cam phu nhân bị Lưu Sấm bắt đi, cũng là vì Trương Phi làm mất đi Hạ Bì. Tuy rằng Lưu Bị khuyên bảo gã, muốn Trương Phi không cần lo lắng. Nhưng trong lòng Trương Phi lại nhớ mãi không quên chuyện này, nói đến việc này chính là động đến sỉ nhục lớn nhất của đời gã.
Lần này Lưu Bị rất muốn đoạt lấy Hạ Bì, vốn dĩ muốn có Quan Vũ làm tiên phong. Nhưng không biết làm sao Trương Phi tranh thủ hết sức, ngay cả Quan Vũ và Giản Ung cũng nói chuyện giúp cho gã, cho nên Lưu Bị lúc này mới thay đổi chủ ý.
- Ta biết Dực Đức lòng vẫn treo ở Hạ Bì, nhưng vẫn cần phải cẩn trọng .
Lã Bố Hao Hổ, bên cạnh lại có Trần Cung rất mưu trí, không thể không đề phòng, nay Lã Bố muốn kết mình cùng Sấm tặc, một khi mà thành công thì việc giành lấy Từ Châu sẽ càng khó khăn hơn. Cho nên lần này Dực Đức bất luận thế nào đều phải cẩn thận. Chỉ có điều nếu thật sự không thể làm thì không cần thiết phải phô trương.
Khi mà Trương Phi xuất chinh, Lưu Bị kéo lấy tay gã, dặn dò rất nhiều.
- Có thể giành được Hạ Bì hay không không quan trọng, nếu Dực Đức có sơ xuất, tức là ta đã mất đi một cánh tay, cho nên đừng bao giờ quá phô trương cậy mạnh.
Lưu Bị sợ Trương phi kích động, cho nên cứ dặn dò mãi. Trương Phi vỗ ngực cam đoan, sẽ phối hợp cùng Trần Khuê. Thế nhưng sự hận thù trong lòng gã lại càng tỏ ra mãnh liệt, nhìn thấy Bạch Môn lầu ở ngay trước mắt, gã nấp trong quân, nắm chặt lấy xà mâu.
- Dưới thành là binh mã phương nào?
Trên đầu thành có người đứng ra, giơ cây đuốc, đưa đi đưa lại vài cái.
Đây là ám hiệu !
Trương Phi hít sâu một hơi, sai người tiến lên trả lời: - Chúng ta từ huyện Tự Đàm đến, phụng mệnh của Mi Thái Thú, đến đưa lương thảo đồ quân nhu tới.
- Đợi đã !
Tần Nghị ở trên Đầu thành thở nhẹ một cái.
Y quay lại cười nói: - Chính là bọn họ, mau mở cổng thành.
- Rõ !
Tần Nghị chưa phát hiện được trên mặt của tướng phòng giữ kia xuất hiện một nụ cười kì lạ. Y xoay người, căn cứ vào lời dặn của Trần Khuê, giơ cây đuốc lên không trung rồi vẽ một vòng tròn, bộ dạng đột nhiên như bỏ lỡ, vứt bỏ cây đuốc ở dưới thành.
Ý của hành động này chính là: An toàn vô sự, có thể xuất kích.
Trên mặt Trương Phi tỏ vẻ vui mừng, thấp giọng hạ lệnh: - Truyền lệnh của ta, các huynh đệ rút hết đao kiếm ra khỏi vỏ, thương nắm trên tay, cung trên dây, nghe hiệu lệnh của ta.
- Tốt lắm, ta xuống nghênh đón.
Nhiệm vụ của Tần Nghị đã hoàn thành, thở phào một hơi, xoay người sẵn sàng xuống dưới thành. Nào biết được tướng phòng giữ kia đột nhiên biến sắc, thấp giọng quát: - Lệnh của Phụng Tào tướng quân, bắt lại tên ăn cây táo rào cây sung này lại cho ta.
Không đợi Tần Nghị phản ứng, hai tên lính tiến lên, một tên bóp chặt cổ Tần Nghị, nhét miếng vải ướt thối hoắc vào miệng Tần Nghị, rồi sau đó ngáng chân Tần Nghị để y ngã xuống đất. Một tên khác cầm dây thừng trong tay, trói chặt lấy tay chân Tần Nghị.
Tần Nghị rên rỉ kêu lên, nhưng miếng vải ướt thối hoắc, vừa mặn vừa chua ở trong miệng khiến y chẳng thể kêu tiếng nào.
- Đem hắn đi giao cho Tào tướng quan xử lý.
Hai tên lính kia kéo Tần Nghị bước đi, tướng phòng giữ vừa xua tay là có người chuyển dây ròng rọc, mở cổng thành ra.
Cùng lúc đó, từ trong bóng tối ở cổng lầu, một thiếu niên đi ra: - Hách tướng quân, xin hãy chuẩn bị.
- Rõ
Thiếu niên kia rõ ràng là Gia Cát Lượng.
Mà tướng phòng giữ kia tên là Hách Chiêu, là người Tịnh Châu, năm nay mới mười tám tuổi. Y vốn là thủ hạ của Trương Liêu, nhưng bởi vì lần xuất chinh này của Trương Liêu, Hách Chiêu lại sinh bệnh, cho nên không thể đi theo.
Trương Liêu cũng coi trọng y, vì thế để Hách Chiêu ở lại, tạm thời do Cao Thuận chỉ huy. Lúc Cao Thuận rời đi, Hách Chiêu liền ở lại dưới trướng Tào TÍnh. Tuổi của y tuy không lớn, nhưng đi theo Trương Liêu nhiều năm, vì thế mà uy tín ở trong quân khá cao.
Lần này Tào Tính để y phối hợp hành động cùng Gia Cát Lượng, Hách Chiêu cũng thực hiện cực kỳ phù hợp. Y khoát tay lại, thì thấy quân tốt ở trên lầu cổng thành người nào người nấy ôm một cái bình, chạy tới phía bên tường chắn mái.
Sau khi cổng thành mở ra, đoàn xe chậm rãi lái vào trong thành. Trương Phi cưỡng ép chống lại sát ý trong lòng, thúc ngựa đi theo một chiếc xe đồ quân nhu, tiến vào Bạch Môn Lầu. Có khoảng một nửa quân lính tiến vào trong thành, chợt nghe một tiếng hét truyền tới từ trên Bạch Môn Lầu: - Ném cho ta!
Trong phút chốc, hàng trăm chiếc bình từ trên lầu thành được ném xuống, phát ra những tiếng đùng đoàng, bình gốm rơi xuống đất, dầu hỏa bên trong lập tức chảy ra. Rất nhiều người vội vàng không chuẩn bị kịp, bị bình gốm rơi như mưa rơi trúng, trên người lập tực bị dầu hỏa bám vào. Trương Phi đi ở phía trước, không thể không ngẩn ra, thấy không ổn, y quay đầu ngựa, vừa định mở miệng ra, thì thấy từ trên đầu thành vô số cây đuốc bay xuống.
Trong dầu hỏa có pha thêm bột tiêu thạch, càng cháy lớn hơn.
Cây đuốc rơi xuống đất, những tiếng nổ ầm vang, rồi ngọn lửa tràn ra. Trong phút chốc, Bạch Môn Lầu chìm trong biển lửa, quân lính đi phía sau, chốc lát đã bị ngọn lửa nuốt lấy.