Lã Bố không phải kẻ ngốc. Chỉ có điều cuộc sống phiêu dạt quá lâu khiến y sốt ruột, hy vọng có thể tìm được một chỗ để đặt chân.
Trên thực tế, từ đầu đến cuối đều không có dã tâm gì quá lớn. Có được Từ Châu, hy vọng có thể đạt được danh hiệu Từ Châu Mục và hợp tác với Viên Thuật thì mới được đám thế tộc tán thành. Tiếc là, y quá mạnh mẽ, mạnh đến mức Tào Tháo cũng phải e ngại y, cho nên cứ mãi mà y không thể thỏa mãn được một nguyện vọng dù chỉ nho nhỏ. Trên thực tế, khi y cùng Bát Kiện Tướng dưới trướng tung hoành ngang dọc thì ai lại dám hoàn toàn yên tâm với y?
Lã Bố nhìn Lưu Sấm ánh mắt phức tạp. Ý trong giọng nói của Lưu Sấm sao y nghe lại không hiểu chứ. Nếu Lưu Sấm ở Từ Châu mà phát sinh vấn đề ngoài ý muốn, cuối cùng gánh nặng trách nhiện phải chịu sẽ là Lã Lố, Lã Phụng Tiên y.
- Quán Đình Hầu, mời!
Sắc mặt của Lã Bố bất định, một lúc sau đột nhiên nghiêng người làm động tác mời. Còn Lưu Sấm cũng không khách sáo, tiến lên một bước, kéo cánh tay của Lã Bố: - Ôn Hầu, mời!
Hai người nhường nhau đi, khiến cho người xem buổi náo nhiệt này đều kinh ngạc. Vốn dĩ cho răng, Lã Bố và Lưu Sấm giáp mặt sẽ không thiếu một hồi long-hổ tranh đấu. Nhưng xem ra bây giờ, dường như hai người đã bắt tay giảng hòa. Điều này khiến cho những người xem cuộc náo nhiệt này ít nhiều cũng có sự thất vọng.
Trên tầng của quán rượu, người thanh niên mặc áo bào gấm sắc mặt âm trầm.
- Quý Bật, ta có việc phải cáo từ trước.
- Đi thong thả.
Người thanh niên mặc áo bào trắng mỉm cười, nhìn theo người kia rời đi cũng không thèm để ý, thậm chí còn không đứng dậy đưa tiễn. Đám náo động trên đường phố đã sớm được bình ổn, Lưu Sấm và Lã Bố rời đi, nhóm người vay lại xem cũng giải tán. Bạch Môn Lâu dần dần trở lại yên tĩnh.
Một đội tuần binh từ đằng xa tới, chỉnh đốn lại tàn cục của hiệu buôn Đông Dương. Thỉnh thoảng lại có người kiêng một cái xác từ trong nhà ra, có người trốn ở một bên đếm, ước chừng có khoảng hơn hai mươi cái xác, sắc mặt anh ta trắng bệch đi.
- Không động thì thôi chứ đã động thì như sấm sét.
Cơm rượu no nê, tên thanh niên mặc áo bào màu trắng lại dựa vào lan can nhìn đám tuần binh xếp những thi thể lên xe bò kéo đi, y không kìm nổi than nhẹ một tiếng.
- Hai ba mươi người, một nhà lão Đinh, ngay cả sáu tiểu nhị còn toàn bộ đã chết hết.
Một tiểu nhị ở quán rượu bên cạnh lẩm bẩm: - Tên Phi Hùng này còn hung tàn gấp trăm lần Ôn Hầu.
Người thanh niên mặc áo bào màu trắng nhìn tên tiểu nhị, thanh toán rồi đứng lên duỗi lưng một cái.
- Lúc này, e rằng Hán Du tiên sinh phải nhức đầu rồi.
Là tháng cuối xuân, nhiệt độ không khí ở Hạ bì rất cao như là đã bước sang hạ. Trần Khuê mặc có một chiếc áo đơn, nằm trên ghế giường, có một tỳ nữ xinh đẹp đứng phía sau quạt mát cho Trần Khuê.
Người đời sau nằm trên giường thể hiện là đi ngủ. Nhưng ở cuối thời Đông Hán nằm cũng như đạo đãi khách. Không phải là ông nằm trên giường mà là dựa vào cái nệm nghiêng mình. Nói chung, trưởng giả hoặc thượng quan đều dùng cách này để đã khách. Như ở trên đã nói khách này phải là tâm phúc của ông cho nên cũng không cần quá giữ ý.
Trong phòng còn có mấy người đang ngồi ngay ngắn, sắc mặt âm trầm. Người thanh niên mặc áo bào màu xanh cũng ở trong đó vẻ mặt lo lắng.
- Hán Du Công, Lưu Mạnh Ngạn này cũng liều lĩnh quá. Hắn đến Hạ Bì này, liền đại khai sát giới quả thực là không coi ông ra gì. Nếu không giáo huấn hắn một chút thì sau này hắn lại càng coi người khác không ra gì nữa.
- Cự Lộ nói đúng, nếu đã như vậy chi bằng mời Cự Lộ xuất mã giáo huấn cho hắn một bài học?
Người thanh niên mặc áo bào gấm lạnh lùng cười nói. Người nói chuyện kia lên là Chu Qùy, là người Hạ Bì cũng khá nổi danh.
Nghe thấy người thanh niên áo gấm bào nói chuyện, y tức đến tái mặt: - Bảo Kiên, người có ý gì vậy?
- Có ý gì?
Bảo Kiên nói: - Ngươi luôn mồm nói là phải giáo huấn hắn, nhưng người không biết lên Lưu Sấm kia là ai? Người nói hắn là Lã Bố, có thể tùy tiện để ngươi động vào sao? Cái thằng đó là con trai của Trung Lăng Hầu, theo học Khang Thành Công, lại được Thiên tử thừa nhận là hoàng thúc Đại Hán. Chỉ với ba thân phận này thôi, ta và ngươi cũng hết cách với hắn. Huống hồ, người ta nói là bị trận chặn giết kia mà đến.
Kế chặn giết Lưu Sấm là do một tay Chu Qùy sắp xếp. Bảo Kiên nhìn y trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường: - So xuất thân cũng không so được với người này, đọ chức quan cũng không độ nổi hắn, hắn bái Thái thú Quận Tề, Giáo úy Đông Di, hắn liên tục chiến đấu ở các chiến trường Giang Hoài. Từng đánh bại Lã Bố, so với thực lực, hắn có được Bắc Hải, binh mã dưới trướng còn hơn vạn người...
Ta thật không hiểu, vì sao ngươi lại khuyên Hán Du Công đi phục kích Lưu Sấm. Đạo tặc núi Cát Dịch cũng có chút bản lĩnh nhưng cũng phải nhìn người mà đối phó chứ... Lưu Sấm kia là từ trong thiên quân vạn mã giết ra được uy danh, chỉ một đám đạo tặc Cát Dịch nhỏ nhoi mà đối phó được hắn sao? Ngươi muốn giáo huấn hắn, ta đồng ý! Chi bằng thế này đi, ngươi cứ tìm hắn sống mái với nhau một phen, đánh cho hắn một trận.
- Ta...
Chu Qùy đỏ mặt không nói lên lời.
Trần Khuê thấy chuyện như vậy liền nói: - Bảo Kiên, đừng nói nữa! Cự Lộ làm kế sách này cũng là vì muốn tốt cho mọi người, lúc trước ta cũng đã đồng ý chuyện này, đừng trách y nữa. Ta vốn định thử một chút thủ đoạn của Lưu Sấm, không ngờ là y lại phản ứng kịch liệt như vậy. Nói thật, vừa rồi ta cũng rất tức giận nhưng lại nghĩ cũng không thể trách hắn được. Lẽ nào ta được tính kế còn hắn thì lại không được phép phản kích hay sao? Hắn không phải Lã Bố, hắn cũng có lo lắng này.
Chu Qùy ngạc nhiên nói: - Hán Du Công, lẽ nào cứ thôi như vậy thật sao?
Trần Khuê khẽ mỉm cười: - Lẽ nào ngươi muốn làm như Bảo Kiên nói đi tìm tên Lưu Sấm kia đấu sức?
- Ta...
- Được rồi, chuyện này cho qua, cứ thế đi! Cự Lộ, trời không còn sớm nữa, ngươi cũng về đi. Chuyện này coi như chưa từng xảy ra, ta và ngươi cũng không cần nghĩ nhiều nữa. Ngươi còn trẻ đường làm quan còn rộng mở, chắc chắn sẽ quên thôi. Năm đó ta và Trung Lăng Hầu cũng có chút giao tình, hơn nữa ta lại là trưởng bối của Lưu Sấm. Lẽ nào một ngươi lại để cho một trưởng bối như ta đi lý luận với Lưu Sấm sao? Dù sao chuyện này ta và ngươi cũng là sai trước.
Trần Khuê đã nói đến mức này, cho dù Chu Qùy có không hài lòng cũng không nên nói gì nữa. Y đứng dậy cáo từ, trong phòng chỉ còn lại một mình người thanh niên mặc áo bào xanh.
- Hán Du Công, hà tất phải tức giận lên Lưu Sấm làm gì?
- Bảo Kiên, uống nước đi!
Chu Qùy vừa đi, Trần Khuê liền ngồi dậy. Ông dẹp cô tì nữ kia đi, chỉ để lại một mình người thanh niên mặc áo bào xanh.
- Thực ra cũng không phải là tức giận, lúc trước khi Chu Qùy hiến kế, ta cũng muốn dựa vào chuyện này để dò xét Lưu Sấm một chút. Làm sao mà ta biết được đạo tặc ở núi Cát Dịch kia không làm được việc? Nhưng chuyện này có thể thử thái độ của Lưu Sấm, đối với ta mà nói thực sự là có lợi nhiều hơn hại.
Người thanh niên áo bào xanh nghe thấy ngẩn người ra hạ giọng nói: - Xin hỏi Lưu Sấm này là người như thế nào?
- Nếu liên kết với Phi Hùng và Hao Hổ thì quả thực là làm khó quốc gia rồi.
- Hả?
- Lưu Sấm này, bộc lộ tài năng từ năm ngoái, nhưng dù là ta hay những người khác thì đều không để ý nhiều đến hắn. Vốn tưởng rằng hắn là một kẻ bối chủ gia nô thì có thể làm được gì chứ? Không ngờ thế cuộc đảo lộn, cái tên đáng bị nguyền rủa đó lại trở mình, chẳng những gột hết bêu danh, mà còn khiến cho Tử Trọng chịu nhiều nghi kỵ. Nay thân phận của Lưu Sấm lại được xác nhận càng được sự ủng hộ to lớn của Trịnh Huyền, thế lực mới được thành lập, ta, ngươi khó có thể địch lại. Dã tâm của người này quá lớn, từ chuyện hắn đến Hạ Bì, hẳn là có ý sống yên ở Từ Châu.
Nếu như người này có được Từ Châu, không phải là phúc của ta, ngươi nữa. Đến lúc đó một mình Từ Thị ngươi ở Hải Tây độc một cục diện, chỉ e khó có thể gắn bó được. Tuy nhiên dù sao hắn cũng còn trẻ, thủ đoạn cứng rắn, mạnh mẽ không hiểu đạo lý đúng sai. Như thế cũng tốt, chính là để cho chúng ta một cơ hội.
- Ý của Hán Du Công là...
- Ý của ta là “nhẫn”.
- À?
- Vả lại để xem hắn ngông cuồng thì ngông cuồng được bao lâu. Bảo Kiên, ngươi thay ta đi một chuyến đến Quảng Lăng, thông báo với Nguyên Long để y chuẩn bị sẵn sàng. Trước đây ta xúi Lã Bố giết Hàn Dận, Viên Thuật tất sẽ tiến hành trả thù. Đến lúc đó Lã Bố xuất binh nghênh địch, thừa dịp quân lực Hạ Bì rỗng tuếch, đón Lưu Huyền Đức trở về. Sau đó, Nguyên Long và Huyền Đức giáp công Lã Bố, Lã Bố tất sẽ bại. Đến lúc đó, đại cục này sẽ không thay đổi.
Người mặc áo bào gấm tên là Từ Tuyên người Hải Tây.
Y nghe Trần Khuê nói xong cũng không ngừng gật đầu tỏ vẻ tán thành.
- Vậy bây giờ chúng ta...
- Lặng yên theo dõi sự thay đổi.
Trần Khuê khẽ mỉm cười, trầm giọng nói: - Ta và ngươi phải làm cho Lưu Sấm bị hù một trận, rồi sau đó để Lã Bố mất cảnh giác. Lã Bố vừa chết, Lưu Sấm một cây không thể chống cả mái nhà. Đến lúc đó hắn phải lui về Bắ Hải, dựa vào nơi đó sớm muộn gì cũng trở thành kẻ trong tù.
Từ Tuyên không kìm nổi trầm trồ khen ngợi: - Lão đại nhân quả nhiên cao minh.
Trần Khuê cười nói: - Có cao minh, nhưng là nhìn thấy quá nhiều, lòng dạ cũng bình rồi. Cảnh đời nào lão phu cũng đã từng trải qua. Lưu Sấm nghĩ là giết được mấy tên đầy tớ của ta mà có thể làm cho ta rối loạn sao? Ha ha, hắn cũng quá coi thường Trần Hán Du ta rồi. Nhưng lần này, chúng ta không thể làm hỏng đến tính mạng của Lưu Sấm. Đến lúc hắn đi tránh rước lấy phiền toái.