Thành thân, cuối cùng cũng không có cách nào trốn thoát được.
Lưu Sấm biết, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với chuyện này. Cùng với chuyện của Tuân Đán, Lưu Đào và Tuân Kham đã sớm xác định từ lúc đầu rồi, Lưu Sấm căn bản là không có cách nào để từ chối. Hơn nữa, hắn cũng nhìn ra Trịnh Huyền cũng được mà Quản Ninh thì cũng thế … Có lẽ vẫn còn có những người Chung Diêu của Dĩnh Xuyên, đều tán thành chuyện hôn nhân này.
Nhưng vấn đề là ở chỗ phải làm sao với Mi Hoán? Nàng đã dứt khoát dứt bỏ gia đình phiêu bạt theo Lưu Sấm, tất cả lại không cần quan tâm đến xuất thân, luôn ở bên cạnh Lưu Sấm, lại phải sắp xếp thế nào đây? Trong lúc nhất thời hắn không biết nói gì, chỉ yên lặng.
- Mạnh Ngạn, chuyện này cứ giao cho ta giải quyết, cháu không cần lo.
- Hả?
- Ta nghe nói, cháu chuẩn bị đi Hạ Bì?
- Vâng!
Lông mày trắng của Trịnh Huyền nhướn lên rồi mới nói:
- Lần này cháu đi Từ Châu, thì phải cẩn thận hơn nhiều. Ta biết dũng lực của cháu hơn người, có cái dũng của Bá vương. Nhưng tình hình của Từ Châu phức tạp, Trần Hán Du già nhưng vẫn còn mạnh. Trần Nguyên Long mưu trí hơn người. Ta nghe nói, cha con họ và Tào Tháo, Lưu Bị đều có giao tình. Lúc này cháu qua đó, chưa biết chừng sẽ bị cha con họ tính kế, bản thân ta không tán thành cháu đến Từ Châu, ít nhất là trong lúc này. Nhưng Viên Thuật mưu phản quả thực là quốc tặc. Cháu là tôn thất, đương nhiên dốc sức vì quốc gia … Hơn nữa, ta cũng biết, lần này cháu đi tất có nguyên nhân của cháu. Nhưng cháu vẫn phải phòng bị nhiều hơn. Lã Bố cực kì nể trọng cha con Trần Khuê …
Lưu Sấm vội vàng nói:
- Sấm nhất định sẽ cẩn thận hơn!
Cả đời Trịnh Huyền có thể nói là sóng gió. Ông nghiên cứu học vấn nghiêm cẩn, nghiêm túc học vấn kinh người … Nhưng đừng cho rằng ông không hiểu âm mưu quỷ kế. Thực tế không phải là ông không biết mà là ông khinh thường.
Rất dễ để nhận ra, Trịnh Huyền có phần không yên tâm.
Ông suy nghĩ rồi lại nói:
- Năm ngoái ta đến Đông Dương dạy học, từng gặp một người. Người này trước kia từng làm những chuyện quốc gia đại sự, là người minh lược, là tuấn kiệt của Từ Châu. Sau khi cháu đi, không tiện có thể liên lạc. Nếu có thể quen biết, biết đâu lại tránh được những phiền toái.
Lưu Sấm vội vàng hỏi:
- Không biết thế phụ tiến cử người nào?
- Ha ha ha, nói ra người này vốn dĩ là đồng tộc với ta, họ Lưu. Sau đó theo làm con thừa tự và mẫu tộc mà đổi thành họ Trần, là tộc nhân Trần thị Đông Dương, tên là Trần Kiều, tự là Qúy Bật. Chỗ ta có một phong thư, sau khi cháu đến Hạ Bì có thể cầm thư đến Đông Dương tìm y là được.
- Trần Kiểu?
Cái tên này rất quen. Nhưng Lưu Sấm không nhớ ra, rốt cuộc lai lịch của người này là thế nào. Nhưng nếu là người mà Trịnh Huyền đề cử thì có thể tin tưởng được. Lưu Sấm vì thế mà gật đầu, trầm giọng nói:
- Thế phụ yên tâm, cháu sẽ cẩn thận.
Bên Hạ Bì, tin tức truyền đến rất nhanh.
Lã Bố đồng ý cho Lưu Sấm mượn Cao Thuận luyện binh thời gian là một năm.
Nhưng vì Lã Bố chém chết Hàn Dận đã khiến cho Viên Thuật giận dữ, quyết định phải xuất binh đánh Lã Bố. Cho nên, vào lúc này, CaoThuân không thể ở lại Cao Mật, nhất định là phải quay về Hạ Bì chờ sai khiến, chuẩn bị giao chiến với Viên Thuật. Lý do này của Lã Bố có thể nói là quang minh chính đại.
Ta dù gì cũng không thể vào lúc này đem Đại tướng thủ hạ của ta co ngươi mượn dùng.
Lưu Sấm cũng không để ý, rất sảng khoái đáp ứng.
Cùng lúc đó, Trịnh Huyền cũng tìm đến Quản Ninh, phái y phải phụ trách đưa Tuân Đán về nhà.
Dù Lã Lam và Tuân Đán có đồng ý hay không thì hai tiểu nha đầu này cũng phải đi.
Lã Lam phải về Hạ Bì, Tuân Đán cũng phải về nhà vì thế hai người ôm đầu khóc rống lên, lưu luyến không muốn dời.
Cảnh tượng này khiến đám Mi Hoán cũng phải dở khóc sở cười.
Họ nhìn hai người lúc đầu là đối địch nhau, đến giờ thì hai người lại như một.
Tuy lúc trước hai người ở nhà có cãi vã ầm ĩ nhưng lúc thực sự phải đi, lại khiến cho người ta có tình cảm không nỡ dời bước. Phải khuyên bảo một lúc, hai nha đầu mới chịu nín.
Lã Lam tặng bảo kiếm mà cô vẫn hằng yêu quý cho Tuân Đán làm lễ vật.
Còn Tuân Đán thì lấy miếng ngọc bội của mẹ mình giá trị gấp bội phần thanh kiếm tặng cho lã Lam.
Đêm hôm trước khi Lã Lam xuất phát, hai tiểu nha đầu kia bày một bàn thờ hương án sau hoa viên, dưới trời sao sáng mà kết thành tỷ muội.
Lưu Sấm không tham gia, nhưng lại nghe Mi Hoán kể lại. Hai cô gái xuất thân hoàn toàn khác nhau, lúc đầu thì đối địch giờ lại kết bái tỷ muội, khiến cho người ta cảm động … Có trời mới biết, sau đó hai cô tạm biệt nhau thế nào? Ngày hôm sau, Lưu Sấm cùng mọi người đi ra cổng thành Cao Mật.
Trần Cung và Cao Thuận dẫn Hãm Trận Doan đã đợi từ lâu.
Lưu Sấm đi ở hàng đầu tiên, đầu buộc tóc kim quan, thân mặc áo bào trắng, eo thắt đai ngọc.
Phía sau hắn, Võ An Quốc và Chu Thương tay dắt Tượng Long, người kia dắt theo một con thanh Thông mã, trên ngựa còn chở theo Bàn Long Bát Âm Chùy và một thanh Giáp tử kiếm.
- Lão Hổ huynh, huynh hãy dẫn người đi trước đi.
Lưu Sấm nói với Hứa Chử hai câu, Hứa Chử dẫn theo Phi Hùng Vệ đứng trên quan đạo chờ.
- Linh Đang, chúng ta phải đi rồi.
Lã Lam khóc đến mức mắt đỏ lên, một tay lôi kéo Tuân Đán, một tay nắm Gia Cát Linh, mắt nhìn Mi Hoán và Cam phu nhân, lưu luyến không rời.
Hôm nay Tuân Đán cũng phải đi.
Quản Ninh mang theo một đội người cũng đang đợi ở bên.
- Linh Đang, nếu rảnh nhất định phải đến Lâm Tai tìm ta đấy!
- Ừ, ừ, tỷ cũng có thể đến Hạ Bì … huhu, Đán tỷ, tỷ cũng đừng quên muội đấy.
Đám Lưu Sấm lại phải đi lên khuyên hai người một lần nữa.
Tuấn Đán liếc nhìn Lưu Sấm, đột nhiên chạy lên trước, hung hăng đá Lưu Sấm một cái rồi sau đó quay đầu bỏ chạy:
- Đồ xấu xa, ngươi phải chăm sóc tốt cho Linh Đang muội muội đấy.
Nhìn dáng vẻ của cô gái kia Lưu Sấm không nhịn nổi cười.
Hắn gật đầu:
- Đán Nhi trên đường phải nghe lời đừng có ẩu đả với Ấu An tiên sinh đấy.
- Ừ!
Tuân Đán lại nói lời từ biệt với Mi Hoán, Gia Cát Linh và Cam phu nhân một lần nữa. dưới sự tiễn biệt của mọi người, mang theo một tiểu nha hoàn lên xe ngựa.
- Ấu An tiên sinh, trên đường xin hãy bảo trọng.
Quản Ninh khẽ mỉm cười, chắp tay từ biệt Lưu Sấm:
- Mạnh Ngạn, chúc ngươi lần này đi thảo nghịch công thành.
Y lên ngựa, dưới đội nhân mã bảo vệ đi theo đoàn xe dời đi.
Sau khi Lưu Sấm nhìn đám người Quản Ninh khởi hành, lại nói lời từ biệt với đám Mi Hoán.
Dưới ánh mắt lưu luyến không rời của mọi người, hắn đã mang theo Lã Lam và Gia Cát Lượng đi đến trước đội ngũ.
Lã Lam bước lên tiểu Xích Thố, Lưu Sấm và Gia Cát Lượng cũng lên ngựa. Sau khi chào hỏi Trần Cung, Cao Thuận một tiếng, đại bộ phận người ngựa liền khởi hành.
Hãm Trận hầu hết là bộ tốt, Phi Hùng toàn là kỵ quân.
Hai binh mã kết hợp vào một chỗ, dọc đường xuôi về nam.
Cổ chân của Lã Lam đã buộc sợi dây, cùng với ngựa lên đường, phát ra những tiếng, ting, ting, ting … Dần dần đi xa cũng không thấy bóng người đâu nữa.
Đột nhiên mắt của Mi Hoán đỏ lên, hai hàng nước mắt rơi xuống.
Từ năm ngoái đến giờ, suốt một năm trời nàng chưa phải từ biệt Lưu Sấm.
Không ngờ … Trong lòng nàng có hơi khó chịu, lại lau nước mắt đi quay đầu hạ giọng nói với Gia Cát Linh và Cam phu nhân:
- Trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta về đi.
Dưới sự hộ tống của người nhà, đám người Mi Hoán đi vào thành.
- Hoán Hoán, Linh nha đầu, mọi người lại đây.
Trịnh Huyền ngồi trên xe, chờ ở trong cổng thành cũng đã một lúc lâu.
Ông vẫy tay ra hiệu cho Mi Hoán và Gia Cát Linh, rồi sau đó liếc nhìn Cam phu nhân:
- Ngươi cũng lên đây đi, ta có lời muốn nói với các ngươi.
Trinh Huyền cho gọi, ba người Mi Hoán cũng không dám khước từ.
Ba người lên xe ngựa, kinh ngạc nhìn Trịnh Huyền, không chút không hiểu, sao vị lão tiên sinh lại ở chỗ này.
- Ta nghĩ, các ngươi đều rất rõ, mục đích của Ấu An trở về lần này.
Sau khi lên xe, lão tiên sinh cũng không nói dài dòng mà vào thẳng việc chính:
- Lần này Đán Nhi chạy đến, coi như đã xác định chuyện này. Lúc trước Tử Kì và Hữu Nhược đã định ra cuộc hôn nhân, người biết cũng không nhiều. Trừ những người ở đây ra thì lại càng ít người biết, cho dù là thúc phụ của Mạnh Ngạn cũng không rõ lắm. Nhưng chuyện hôn nhân này vẫn luôn tồn tại, không ai có thể hủy bỏ được. Hữu Nhược càng phải như vậy. Nếu Tử Kì còn sống có thể sửa đổi, nhưng Tử Kì đã không còn nữa, Lưu Sấm nhất định phải hoàn thành chuyện hôn nhân này. Ý của ta, có lẽ các ngươi đều hiểu.
Ba người Mi Hoán ngẩn ra, vẻ mặt buồn bã cúi đầu xuống.
- Về phần Linh Đang Lã nương tử … Thực ra ta cũng không tán thành chuyện này. Nhưng hôm trước Công Đài đến nhà ta thăm hỏi, nói cũng rất có lý. Lã Bố cũng như Mạnh Ngạn hiện nay đều là cái gai trong mắt Mạnh Đức. Hai người bọn họ ở đây tứ cố vô thân, nhất định phải có hai bên ủng hộ mới thành đại sự được. Hơn nữa đứa nhỏ Linh Đang kia rất được Lã Bố thương yêu. Ngay từ đầu ta đã không đồng ý nhưng sau đó lại nghĩ, chuyện này đối với Mạnh Ngạn mà nói cũng là một chuyện tốt … Lão phu biết, chuyện này đối với các ngươi có thể là không công bằng. Thậm chí Mạnh Ngạn cũng không biết chuyện này là lão phu làm chủ cho nó. Các ngươi nghĩ thế nào?
Mi Hoán quá đau lòng nước mắt chảy xuống.
- Nguyện theo lão đại nhân chỉ bảo.
- Thật chứ?
- Vâng!
- Gia Cát nương tử, Cam nương tử, các ngươi thì sao?
Gia Cát Ninh đỏ mặt, một lát sau gật đầu.
Còn Cam phu nhân thì kinh ngạc một lúc, nhìn trộm Mi Hoán, không nói gì.