- Phu nhân, bà nói không sai, bên người Mạnh Ngạn, quả thực là thiếu vài người có thể dùng được.
Lão ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên nói:
- Ta nhớ năm trước, bà từng nói, người cháu của bà đỗ tú tài?
- Ông nói là Trường Văn sao?
Tuân Khan gật gật đầu:
- Sau đó thế nào?
Trần phu nhân thở dài:
- Trường Văn tuy là đỗ tú tài, vốn định làm Trừ Chá thành lệnh, nhưng lại không thành công. Lần trước lúc gửi thư lên, huynh trưởng nói chuẩn bị đưa nó tới Từ Châu … Hữu Nhược, ông hỏi chuyện này làm gì? Ta không đồng ý.
Trần phu nhân dường như phản ứng lại, hiểu rõ ý tứ của Tuân Kham.
Ai ngờ, Tuân Kham cười tươi rói nói:
- Phu nhân à, Nguyên Phương đi Từ Châu, đầu quân cho ai vậy? Viên Công Lộ? Mà nay đã thành phản tặc, sớm muộn cũng phải chết. Không phải Viên Công Lộ, lẽ nào là Lã Bố? Ta thấy Nguyên Phương cũng không bằng lòng tự hủy hoại thanh danh của mình đâu.
- Cái này …
- Đi Từ Châu, không có tương lai đâu. Bất kể là Viên Thuật hay Lã Bố đều không phải là minh chủ. Nguyên Phương một đời thông minh, sao có thể nhất thời hồ đồ vậy chứ? Còn nữa, ông ấy với Tử Kì cũng là bạn tốt, sao không đi Bắc Hải trước, giúp con trai cố nhân một tay?
- Ông cũng thật dám nghĩ!
Trần phu nhân đột nhiên cao giọng lên, nghe vô cùng sắc sảo.
- Huynh trưởng ta không bao giờ đắc ý, cũng đã từng làm Thị Trung … còn ông thì tốt rồi, không ngờ lại để nó chạy đi hao tâm tổn sức cho cái tên Lưu Sấm đó, ông cũng chịu được à?
- Có gì mà không chịu được?
Tuân Kham trầm mặt xuống:
- Khang Thành Công còn có thể giúp đỡ Mạnh Ngạn, Ấu An và Căn Củ, thậm chí còn không quen biết với Tử Kỳ, cũng vẫn rút đao tương trợ đấy thôi? Phu nhân à, bà đừng quên, Tử Kỳ là người của Dĩnh Xuyên, Mạnh Ngạn là dòng máu duy nhất của tộc Dĩnh Xuyên Lưu thị. Nhớ năm đó, khi Tử Kỳ đắc ý, từng giúp đỡ không biết bao nhiêu sĩ tử Toánh Xuyên? Nhưng sau khi lão ta gặp nạn, cốt nhục duy nhất của lão, lại không thấy một người Dĩnh Xuyên nào đứng ra giúp đỡ? Ngược lại lại là Trịnh Khang Thành dẫn đầu ra làm chứng cho Mạnh Ngạn, toàn bộ trên dưới Dĩnh Xuyên ta, lại không có lấy một người đáng tin cậy sao?
Tuân Kham càng nói càng tức, giọng càng trở nên gay gắt. Trần phu nhân im bặt. Trong lòng bà vẫn như cũ không mấy bằng lòng. Nhưng mặt ngoài lại không dám tiếp tục đối đầu với Tuân Kham.
Tuân Kham lúc này, không thể chấp nhận được kẻ nào phản đối.
- Vậy ông tính sao bây giờ?
Tuân Kham nghĩ ngợi một lát:
- Thôi, để ta tự mình viết thư cho Nguyên Phương. Ta không tin, Dĩnh Xuyên lớn như vậy, lại không có một người nào dùng được? Nếu Trường Văn không đi, ta sẽ viết thư cho người khác, tóm lại ta không thể giương mắt ếch nhìn Mạnh Ngạn ở Bắc Hải quốc đơn quân đoạt trận. Trịnh Khang Thành có thể rút đao tương trợ, còn cả Dĩnh Xuyên ta, lại không một ai bằng lòng ra mặt.
Trần phu nhân thầm oán giận trong lòng, bà ban nãy đúng là đã quá lắm lời.
Sớm biết tình hình thế này, đã không nói những lời đó rồi.
Hiện giờ, không những không thể hạ thấp Lưu Sấm, mà ngược lại lại khơi lên cơn tức giận của Tuân Kham. Bà ngồi một bên hối hận, vừa nghiến răng nghiến lợi, lâu sau mới nhả ra một câu:
- Phu quân à, ông định khi nào cho Đán nhi quay về?
- Ừ?
- Nó một thân con gái, lại ở ngoài hơn chục ngày, ông làm cha mà sao không quan tâm gì là sao?
- Ta không quan tâm lúc nào … Đán Nhi ở Cao Mật không phải rất tốt đó sao?
- Nhưng dù sao nó cũng là đứa con gái.
- Ừ. Cái này cũng đúng.
Tuân Kham tay vuốt chòm râu, suy nghĩ hồi lâu:
- Như vậy đi, ta viết bức thư, kêu Mạnh Ngạn đưa nó về là được chứ gì.
"Cô nam quả nữ đi với nhau, lại cái gì nữa vậy?" Tuy nhiên, Trần phu nhân lại đột nhiên tỉnh ra, cảnh giác nhìn Tuân Kham:
- Phu quân, ý của ông là … muốn tên Sấm béo đó tới Quận Tề sao?
- Đúng vậy, lần trước lúc gặp, nó vẫn là một đứa trẻ. Thoáng một cái hơn mười năm, ta thực sự rất muốn gặp, Sấm mập năm đó bây giờ trông thế nào.
Dứt lời, Tuân Kham ha hả cười không ngừng.
Lại khiến Trần phu nhân giận đến mức hận không thể tự tát vào mặt mình.
Nếu Lưu Sấm đến Lâm Tai, điều này có nghĩa là, chuyện hôn sự này đã không thể thay đổi được sao? …
- Trần Cung, Cao Thuận?
Lưu Sấm xem tin tình báo chuyển về từ Đông Võ, cảm thấy chẳng hiểu ra làm sao.
- Trần Cung sao lại đến đây vậy?
Hắn hoàn toàn không ngờ tới Lã Bố lại đột ngột sai Trần Cung tới thăm hỏi trước như vậy.
Không chỉ Trần Cung đến rồi, còn có cả Cao Thuận … có thể trong Tam quốc diễn nghĩa, Cao Thuận không phải là nhân vật thật đặc sắc, chỉ thể hiện ra cốt cách trung trinh. Nhưng Lưu Sấm lại biết rằng, Cao Thuận này, chính là nhân tài luyện binh vào bậc tuyệt đỉnh của thời đại Tam quốc, không thể xem thường được.
Trong "anh hùng kí" ghi chép lại: Cao Thuận trong sạch uy nghiêm, sũng mãnh có trí.
Không uống rượu, không nhận quà. Lã Bố cũng biết, người này trung thành, lại không chịu trọng dụng. bởi vì Cao Thuận thường xuyên khuyên can Lã Bố: Kẻ hiểu biết, suy nghĩ kĩ rồi mới hành động. Có thể là do lời thật khó nghe, Lã Bố lúc nào cũng không mấy cảm thấy thoải mái với Cao Thuận … Về sau, Hách Manh tạo phản, Lã Bố càng lạnh nhạt với Cao Thuận hơn.
Dưới tay Cao Thuận hơn bảy trăm binh, số người hơn ngàn.
Áo giáp vũ khí tinh luyện chỉnh tề, mỗi lần công kích không lần nào không phá được, tên là Hãm Trận Doanh.
Trước thời Tam quốc, có mấy vị đại gia luyện binh.
Chủ tướng Khúc Nghĩa Tiên Đăng Doanh dưới trướng Viên Thiệu là một, chủ tướng Bạch Nhĩ tinh binh Trần Đáo dưới trướng Lưu Bị là hai, ngoài ra Cao Thuận cũng được coi là là một.
So ra thì, Hổ Báo kỵ của Tào Tháo lúc này vẫn chưa thành hình. Mà chủ tướng của Hổ Báo kị của Tào Tháo ở một mức độ nào đó càng không thể so sánh được với Khúc Nghĩa và Cao Thuận. Cũng còn lâu mới sánh được với Khúc Nghĩa và Cao Thuận. Chỉ tiếc là Khúc Nghĩa kiêu căng ngang ngược, vì Viên Thiệu nghi kị, chắc là sẽ nhanh bị Viên Thiệu hại thôi.
Sau khi Khúc Nghĩa chết, Viên Thiệu sáp nhập Tiên Đăng Doanh vào Đại Kích Sĩ, và giao cho một trong bốn trụ cột ở Bắc Hải Trương Hợp Cao Lãm thống soái.
Binh tốt vẫn là binh tốt, lại không thể so được với Tiên Đăng Doanh của ngày xưa. Cuối cùng, Trương Hợp Cao Lãm bị Tào Tháo đánh bai, sau đầu hàng Tào Tháo … Tóm lại, đối với Cao Thuận, Lưu Sấm cũng không xa lạ gì.
Hậu thế có không ít người yêu thích tam quốc, cũng không ngừng khâm phục Cao Thuận, thường cảm thán vận mệnh của Cao Thuận.
Nếu Cao Thuận có thể sống sót, chỉ sợ Hãm Trận Doanh sẽ càng lớn mạnh hơn.
Thế nên khi Lưu Sấm nhìn thấy cái tên Cao Thuận trong thiệp thăm viếng, không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
- Linh Đang!
- Làm cái gì thế?
Lưu Sấm ung dung bước vào hậu trạch.
Đã thấy Lã Lam đang cầm một thanh kiếm, dạy Tuân Đán kiếm thuật. Hai tiểu nha đầu sau một thời gian ở chung, quan hệ đã trở nên vô cùng thân thiết. Suốt ngày tỉ tỉ muội muội gọi nhau, cứ như người thân vậy … Tuân Đán đối với Lưu Sấm, còn có chút sợ hãi, thậm chí vẫn gặp ác mộng như cũ.
Thế là Lã Lam dạy Tuân Đán:
- Cô sức khỏe yếu quá, không biết quyền cước. Hay là thế này, ta dạy cô kiếm thuật, đến lúc đó nếu tên béo họ Lưu đó dám ăn hiếp cô, cô hãy dùng kiếm chém hắn, xem hắn còn dám ăn hiếp cô không?
Mi Hoán sau khi nhge nói, cười ngặt nghẽo.
Nàng kể chuyện này cho Lưu Sấm, khiến Lưu Sấm càng thêm đau đầu.
Nha đầu Lã Lam này, đúng là bà nội trẻ … từ khi nàng đến, là nhiễu đến mức chó gà cũng không yên. Ngươi mắng nàng, nàng cãi lại, ngươi nghiêm khắc hơn một chút, là lại chuẩn bị khóc, khiến những lời Lưu Sấm sắp nói ra lại phải nuốt lại. Bây giờ lại thêm một cô Tuân Đán nữa, thì lại càng không kiêng nể gì. Ngươi nói xem, nếu chuyện này để Tuân Kham biết được, con gái yêu quý của ông ở đây khua kiếm múa đao, thì sẽ thế nào.
Đấy là còn chưa nói! Từ sau khi Tuân Đán theo Lã Lam học kiếm thuật, là không gặp ác mộng nữa.
Kể từ đó, đam mê học kiếm thuật của Tuân Đán ngày càng lớn, gần như ngày nào cũng lôi Lã Lam ra hậu trạch luyện tập.
Theo Lưu Sấm thì kiếm thuật nàng học chẳng ra gì cả, nhưng lại khiến cả cái hậu hoa viên tan nát te tua. Chẳng còn cách nào khác, ai bảo thầy dạy của nàng cũng là một tay đao nửa vời. Cho dù Lã Lam là con gái của Lã Bố, nhưng kiếm thuật của nàng nhìn thế nào cũng giống như khiêu vũ vậy.
- Ừ, múa kiếm …
Lã Lam đang hứng trí bừng bừng truyền dạy kiếm thuật cho Tuân Đán, nghe thấy Lưu Sấm gọi, nàng lao như bay tới.
- Linh Đang, cho hỏi một chuyện … cô có biết Cao Thuận không?
Lã Lam ngẩn người ra, chợt gật đầu nói:
- Ngươi nói là Hiếu Cung thúc phụ?
- Đúng vậy.
- Sao lại không biết … Hiếu Cung thúc phụ đối với ta vô cùng tốt, thanh bảo kiếm này của ta, là quà do người kiếm người làm tặng ta đấy.
Nhưng Lã Lam cũng rất thông minh.
- Lưu mập, ngươi hỏi chuyện này làm gì?
"Lưu mập, Lưu mập, Lưu mập … Ta thế này phải gọi là rất cường tráng!" Lưu Sấm đối với Lã Lam có một thứ cưng chiều toát ra từ sâu trong tim.
Hắn nói không rõ thứ cảm giác này, hình như là từ sau ngày ngoéo tay với cô, thứ tình cảm cưng chiều này ngày càng mãnh liệt.
Cho nên Lã Lam hễ mở mồm là kêu hắn Lưu mập, hắn cũng không tức giận.
Hơn nữa, Lã Lam cũng biết điều, khi có người ngoài, cũng sẽ không gọi hắn là Lưu mập. Đối với điều này, Lưu Sấm đã thấy cảm kích vô cùng rồi, đâu còn dám trách cứ nàng nữa?
- Vừa nhận được thư từ Đông Võ.
Lưu Sấm nhìn Lã Lam nói:
- Lã Ôn Hầu sai Trần Cung làm sứ giả, với Cao Thuận tới thăm hỏi … bọn họ đã qua Đông Võ, hai hôm nữa sẽ tới Cao Mật.