Lưu Sấm trợn mắt lên dảo bước nhanh trước mặt Tuân Đán. Tiểu nha đầu sợ đến mức nói không nên câu, cắn môi, nước mắt chảy xuống dòng dòng.
- Tuân Khuông, huynh ở đâu ra đây cho ta, ta phải mắng huynh một trận mới được.
Lưu Sấm còn chưa nói hết câu thì đã thấy Tuân Khuông đi từ góc nhà ra vẻ mặt xấu hổ. Lưu Sấm cũng không để ý đến y mà lườm Tuân Đán:
- Cô nhắn với cha cô, muốn nhìn xem ta là người như nào … bây giờ đã nhìn thấy chứ?
- Ô ô ô, nhìn thấy rồi!
Tuân Đán sợ đến mức nước mắt giàn dụa. Lưu Sấm hừ lạnh một tiếng:
- Tuân Khuông, mang muội muội của huynh về Lâm Truy đi, gặp cha huynh thì bảo ông ta dạy con gái mình ngoan ngoãn một chút, để cho cô ta biết thế nào là đạo làm khách!
Nói xong, Lưu Sấm hầm hầm vung tay áo, sải bước đi vào hậu trạch.
- Lưu mập, ngươi ức hiếp người quá đáng!
Tuân Đán gào lên rồi lại khóc nức nở. Tuân Khuông muốn lên khuyên bảo nhưng lại không dám ngăn cản Lưu Sấm.
Khí thế của Lưu Sấm quá mạnh, đừng nói là anh ta mà tất cả thành Cao Mật này trừ Trịnh Huyền ra có lẽ vào lúc đó cũng không ai dám nói chuyện với hắn.
- Tiểu muội, vừa rồi tuy Lưu công tử có hơi vô lễ nhưng nói cũng không có gì sai. Hai ngày này muội quá mạnh mẽ, gàn bướng rồi, đến cả Tam nương tử cũng phải nhượng bộ muội mấy phần … Muội phải biết rằng đây không phải là nhà của chúng ta. Tam nương tử bọn họ nhịn muội là vì thân phận của muội. Nhưng Lưu công tử dù xuất thân cao quý nhưng từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, cuộc sống gặp nhiều khó khăn. Hắn có được thành tựu ngày hôm nay, sao có thể để muội làm càn được?
- Nhưng nhưng muội chỉ muốn giúp hắn.
- Muội giúp hắn nhưng muội dùng sai cách rồi … hành động của muội hai ngày hôm nay sẽ làm cho Lưu công tử mất mặt.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Tuân Khuông day day thái dương, cười khổ nói:
- Được rồi, muội cũng không phải buồn bã đâu. Đi theo huynh trước … Chúng ta đến nhà Trịnh Công, sau đó mời Trịnh Công ra mặt. Muội làm loạn như vậy, về nhà cha sẽ đánh gãy chân muội đấy. Đợi Lưu công tử bớt giận rồi nói sau.
Lưu Sấm đi vào hậu viện thấy xung quang không có người liền thở dài một hơi.
Nhưng rất nhanh hắn lại đau đầu. Vừa rồi vì dẹp đám ầm ĩ, hắn tức giận thậm chí quở trách cả Mi Hoán, nhưng chuyện này cũng không thể trách Mi Hoán được thậm chí Tuân Đán cũng không thể trách.
Hiện tại thanh danh của Lã Bố không được tốt lắm, đầu năm y phái Trần Đăng đi Hứa Đô muốn Tào Tháo phong thưởng một Từ Mộc Châu. Đâu ngờ, cha con Trần Đăng, Trần Khuê lại được ưu đãi, thậm chí còn được chức vụ thái thú Quảng Lăng còn Lã Bố thì lại chẳng thu hoạch được gì.
Vì chuyện này mà Lã Bố tức giận đến mức không thể kiềm chế được. Trần Đăng dựa vào miệng lưỡi dẻo mà lừa Lã Bố bình ổn sự tức giận. Nhưng chuyện này, lại thành chuyện nực cười. Trước mặt Lã Bố thì mọi người không dám nói nhưng sau lưng thì câu cửa miệng của mọi người là Lã Bố là một kẻ Hồ nô, ôm vọng tưởng.
Vì thế nên cũng thấy được chẳng ai ưa gì Lã Bố.
Tuân Đán xuất thân danh môn đương nhiên là không để ý đến loại con gái như Lã Lam, cho nên trong lời nói có vẻ châm chọc. Còn Mi Hoán thì sao? Cũng không có thiện cảm gì với Lã Bố. Vì thế trong lúc vô tình thái độ của nàng đối với Lã Lam cũng không tránh khỏi sự lạnh nhạt.
Lã Bố là Lã Bố, còn Lã Lam là Lã Lam … Một tiểu cô nương đến từ ngàn dặm xa xôi, dù là xuất phát từ mục đích gì thì cũng vẫn là khách của mình. Đặt mình trong hoàn cảnh của người khác, nếu chuyện như vậy phát sinh từ chính Lưu Sấm. Chỉ e hắn cũng muốn vùng lên giết người, làm sẽ gay gắt hơn nữa … Sở dĩ hắn trừng phạt Lã Lam cũng là để cho Tuân Kham thấy thái độ của hắn là thực ra không thiên vị ai cả.
Nhưng hậu quả … Lưu Sấm vỗ trán quay về thư phòng.
- Người đâu!
- Công tử có gì chỉ bảo?
Vào thư phòng là một cô gái mặc váy dài màu xanh nhạt, chải tóc búi đuôi ngựa.
Cô gái này dáng vẻ thướt tha, rất xinh đẹp. Lưu Sấm nhìn thấy cô ta liền ngẩn cả người. Hắn nhận ra cô gái này chính là tù binh Đỗ Thị trong Bành thành, cũng chính là thê tử của Tần Nghị.
Vốn dĩ, Đỗ Thị chăm sóc mẹ của Bộ Loan, sau khi ổn định, Bộ Chất mua một ngôi nhà ở Cao Mật ở cùng với Tiêu Lăng mang lão phu nhân và Bộ Loan đến đó ở.
Lão phu nhân rất không ưa Đỗ Thị, thấy cô ta quá xinh đẹp, quyến rũ cho nên không muốn mang cô ta đi. Cũng bởi vậy Đỗ Thị liền ở lại biệt viện của Trịnh gia để phụ trách hầu hạ Cam phu nhân và Mi Hoán … Cũng gần như một Đại tổng quản.
- Sao cô hại hầu hạ ở đây?
- Tam nương tử nói công tử bên này cần người hầu hạ, cô ấy phải về chịu phạt, cho nên …
Lưu Sấm nghe thấy không nhịn nổi cười.
- Hoán Hoán ơi là Hoán Hoán … bây giờ nàng càng học càng thông minh rồi!
Hắn suy nghĩ rồi trầm giọng nói:
- Một lát nữa ngươi bảo nhà bếp làm điểm tâm cháo. Cho Hoán Hoán một bát canh cá, nàng ấy thích ăn nhất là món này … Ngoài ra làm một ít thịt nướng, làm xong thì nói cho ta.
- Vâng!
Đỗ Thị rời đi, Lưu Sấm ngồi một mình trong thư phòng vỗ trán. Lúc này, cửa phòng lại bị một kéo ra hé nhỏ, chỉ thấy Gia Cát Lượng từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Lưu Sấm ngồi ở giường liền cười hì hì nói:
- Mạnh Ngạn ca ca, đệ có thể vào không?
- Ồ, là Khổng Minh, vào đi.
Gia Cát Lượng cười hì hì đi vào, nhìn Lưu Sấm giơ ngón tay cái lên.
- Đệ vừa mới về đã nghe nói Mạnh Ngạn ca ca đã trị cho hai tiểu ma đầu kia một bài học.
Tiêu ma đầu? Lưu Sấm khẽ giật mình không nhịn nổi cười. Gia Cát Lượng nói tiểu ma đầu, sợ đó chính là Lã Lam và Tuân Đán.
- Khổng Minh đệ đừng nói hươu nói vượn nữa, Tuân nương tử và Lã nương tử biết đệ nói họ như vậy chắc chắn sẽ liên thủ trừng trị đệ đấy.
- Ha ha!
Gia Cát Lượng cười tươi, đứng trước mặt Lưu Sấm.
- Cho huynh này!
- Đây là cái gì?
- Lần trước không phải huynh đã nói cái cày dài không tiện lắm, hai ngày nay tỷ tỷ đã tính dựa theo huynh nói về cày ngắn đã vẽ ra thiểt kế này. Mạnh Ngạn ca ca nhìn xem có phải trước kia huynh nói cái cày ngắn này không? Tỷ tỷ nói nếu đúng như vậy thì có thể cho người chế tạo ra là được.
Lưu Sấm ngẩn người ra, nhận bản vẽ, sau khi nhìn trong lòng không khỏi chấn động. Lần trước hắn và Khổng Minh chỉ là nói miệng với nhau một chút, vì lúc đó hắn cảm thấy dùng cày để cày ruộng rất khác so với trong ấn tượng của hắn. Ở thời Tam Quốc, vẫn dùng loại cày dài, còn chính thức chuyển sang loại cày ngắn là từ sau thời Tùy Đường.
Hắn cũng không phải người hiểu rõ về nông cụ nhưng bản vẽ của Gia Cát Lượng không ngờ là rất giống với loại cày ngắn trong trí tưởng tượng của hắn. Hơn nữa, Gia Cát Linh còn đánh dấu những bộ phận của cày ngắn này, nhìn là hiểu nàng rất mất công suy nghĩ. Lưu Sấm nghiêm túc xem hết bản vẽ, tuy nhiên cũng không nhìn ra cái gì không ổn. Hắn cảm thấy, Gia Cát Linh thiết kế ra chiếc cày ngắn này trên cơ bản là gần với trong trí nhớ của hắn, vì thế hắn chỉ gật đầu liên tục.
- Bản thiết kế chiếc cày này của Nhị nương tử là rất chính xác. Thế này đi, đệ giao bản vẽ cho chỗ lão Phí, để ông ta theo bản vẽ này mà làm. Nếu cần sửa chữa hoặc chỉnh sửa chỗ nào thì cứ hỏi Nhị nương tử … Tranh thủ phải làm xong cày ngắn này trước tháng cuối xuân.
Vẻ mặt của Gia Cát Lượng lập tức nở tươi như hoa. Y liền trả lời:
- Mạnh Ngạn ca ca yên tâm, đệ sẽ đi tìm lão Phí.
- Đúng rồi, còn chuyện nữa.
- Huynh còn gì cứ chỉ bảo?
Lưu Sấm uống một ngụm nước rồi thấp giọng nói:
- Qua hai ngày, con trai của Tử Nghĩa sẽ sang bên này, đến lúc đó đệ dẫn cậu ta đến xin học trường Khang Thành Công. Đúng rồi, ta cảnh cáo đệ đừng có bắt nạt Thái Sử Hanh. Tiểu tử kia có võ, cẩn thận không cậu ta sẽ trừng trị đệ đấy.
Không ngờ mắt Gia Cát Lượng lại sáng lên.
Võ công tốt sao? Y cười lạnh trong lòng. Đúng lúc lại có người để sai khiến rồi, nếu cậu ta đến, thật là vừa lúc.