Nguyên niên Kiến An, Gia Cát Lượng vừa mới mười năm tuổi. Nếu tính theo tuổi mụ, y cũng chỉ mười sáu hoặc là mười bảy thôi.
Tuy ở thời đại này, Tôn Sách mười lăm tuổi đã theo phụ thân ra trận đánh nhau, Mã Siêu mười lăm tuổi đã nổi danh khắp Tây Khương Nhưng vẫn có rất nhiều người ở tuổi mười lăm không có tiếng tăm gì.
Gia Cát Lượng là người như thế.
Lúc này Gia Cát Lượng vẫn đang ở nhà kê cao gối ngủ, không phải là Ngọa Long tiên sinh bày mưu tính kế cho Lưu Bị; cũng không phải là Gia Cát thừa tướng nắm giữ quyền lực ở Tây Xuyên, có thể điều động thiên quân vạn mã. Nói toạc ra, Gia Cát Lượng trước mặt Lưu Sấm vẫn còn là một cậu thiếu niên chưa phải trải qua thử thách gian khổ gì.
Trong lịch sử, Gia Cát Lượng thật sự trưởng thành là sau khi Gia Cát Huyền bị giết hại ở Dự Chương, y mang theo người nhà ngàn dặm xa xôi từ Dự Chương đi về phía đường Long Trung. Mà lúc này, Gia Cát Huyền vừa bị người khác làm hại, Gia Cát Lượng vẫn chưa đạt được sự điềm đạm, chắc chắn cần có.
- Quân doanh của ta đặt tại Tranh Vanh cốc.
Lưu Sấm thấy Gia Cát Lượng và Gia Cát Linh đều có chút bối rối, vì thế mở miệng cười,
- Ta thấy người của nhị công tử bị thương rất nặng, muốn lập tức lên đường, chỉ sợ có chút khó khăn. Không bằng tới doanh trại của ta tránh nạn trước, ít nhất ta dám cam đoan, Tiêu Kiến tuyệt đối không dám dám phạm ta.
- Việc này
Gia Cát Lượng do dự.
Y liếc mắt nhìn thi thể khắp nơi, hộ vệ của mình đích thật là thương vong nặng nề.
Từ Dương Đô chạy ra có hơn bốn mươi gia thần đi theo.
Nhưng hiện tại, mặc dù còn lại hơn mười gia thần, nhưng phần lớn trên người mang thương tích, chỉ có mấy người lành lặn không tổn hao gì.
Trời mới biết Tiêu Kiến có thể bỏ qua như vậy hay không.
Hơn nữa dọc đường từ Gia Lang quận đi tới Giang Đông, chỉ sợ cũng không yên ổn.
- Tỷ tỷ, nên làm thế nào cho phải?
Gia Cát Lượng quay lại nhìn Gia Cát Linh, cũng không tự quyết định.
Bởi vì bây giờ y còn chưa rõ lại lịch của Lưu Sấm. Theo như Lưu Sấm vừa mới tự nhận "Bối chủ gia nô" cùng với chuyện vừa rồi chứng kiến thì dường như là người quang minh lỗi lạc. Nhưng hắn ta và Lưu Bị là địch, mà Gia Cát Lượng cảm thấy, Lưu Bị từng làm cho Từ Châu ổn định, là người nhân nghĩa.
Nếu dựa theo điều này, chỉ sợ Lưu Sấm cũng không phải người lương thiện.
Nhưng Hắn là con trai của Trung Lăng Hầu Lưu Đào, nếu đây là sự thật, hình như sự tình lại trở nên có chút phức tạp.
Con trai của Trung Lăng Hầu, chẳng lẽ lại là người xấu? Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột sinh con sẽ phải đào hang.
Đây là tư tưởng của người Trung Quốc đã kéo dài mấy ngàn năm, mà ở cuối thời Đông Hán, loại quan niệm này càng bén rễ ăn sâu.
Nếu không, cũng sẽ không có nhiều con cháu quý tộc lại loạn thế quật khởi như vậy, cũng không có khả năng từng người một trở thành chư hầu một phương, chẳng sợ có vài người ngu xuẩn như lợn. Gia thế, xuất thân, quyết định phần lớn tiền đồ vận mệnh con người. Có lẽ Lưu Sấm sẽ không nghĩ tới, chỉ một thân phận con trai của Trung Lăng Hầu, cũng lại làm Gia Cát Dự do dự, thậm chí chính mình luôn có hảo cảm với Lưu Bị, cũng sinh ra hoài nghi Việc cấp bách hiện tại của Lưu Sấm là muốn giữ chân Gia Cát Lượng.
- Như vậy, làm phiền Lưu công tử.
- Lưu công tử!
Gia Cát Linh đột nhiên mở miệng, hạ giọng nói:
- Làm phiền Lưu công tử thay ta đem thi thể gia gia thần thu gom lại một chút? Bọn họ phần lớn là lão gia thần theo cha ta và thúc phụ đã nhiều năm, lần này nếu không có bọn họ, chúng ta cũng khó thóat khỏi độc thủ của Tiêu Kiến. Không nghĩ tới Nếu vứt tới nơi hoang dã, ta thực không đành lòng. Đành phải khẩn cầu công tử giúp đỡ, không biết có được không?
Tiểu cô nương này thật là nhân từ.
Nhưng nàng nào có biết, qua vài thập niên nữa, vùng đất Thần Châu này chắc chắn người chết đói sẽ có ở khắp nơi
- Việc này không có khó khăn gì, chuyện này ta sẽ tự an bài.
Lưu Sấm nói xong, gọi Chu Thương đến, dặn dò y vài câu.
Theo sau Gia Cát Lượng và Gia Cát Linh còn có một tiểu hài nhi, thì ra là huynh đệ của Gia Cát Lượng là Gia Cát Quân.
Phu xe đánh xe đi Lưu Sấm chỉ dẫn theo mấy người, bảo vệ đoàn xe đi trước.
Không biết được bao xa, chỉ thấy Từ Thịnh mang theo một đội kỵ quân đối diện chạy tới.
Sau khi hai người tụ hợp, bảo vệ ba tỷ đệ Gia Cát Lượng, chạy thẳng hướng chân núi Dương Đô đến Hoa Đào đình.
- Tỷ tỷ, tên Lưu Sấm này rốt cục lai lịch ra sao? Ta thấy khi tỷ vừa nghe họ tên của hắn, dường như có chút khẩn trương, chẳng lẽ hắn là ác nhân?
Trên xe ngựa, Gia Cát Lượng nhẹ giọng hỏi.
Gia Cát Quân mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng, tò mò nhìn Gia Cát Linh, dường như cũng cảm thấy hứng thú.
Gia Cát Linh thở dài.
- Chuyện này kỳ thực ta cũng không rõ lắm, hình như là mấy tháng trước, lúc ấy Tiêu Kiến và thúc phụ mâu thuẫn quá nhiều, hơn nữa lại không phải dưới quyền Lang Gia quận, cho nên cũng không cẩn thận hỏi thăm. Đệ khi đó cũng bận rộn thi cử, cho nên không rõ lắm. Nghe nói Lưu Sấm vốn là gia nô Mi gia, sau vì tham luyến sắc đẹp tiểu thư Mi gia, vì thế liền đại náo huyện Cù, thông đồng kẻ cướp cướp đi tiểu thư Mi gia, rồi sau đó lánh nạn ở Giang Đông. Về sau Lưu Sứ Quân xích mích với Lã Bố, chuyện này cũng dần dần lắng xuống. Không nghĩ tới, hắn không ngờ lại giết trở về, hơn nữa nhìn lại tình hình, dường như có chút đắc ý. Về phần hắn có phải con trai của Trung Lăng Hầu hay không, ta đã từng nghe qua tin đồn này
- Đó chính là người mạo nhận?
Gia Cát Lượng lắc đầu nói:
- Chuyện này cũng không chắc. Lúc ấy chuyện Lưu Sấm gây rối cũng chỉ là lời nói từ một phía. Rút cuộc tình huống là như thế nào, chúng ta đang ở Lang Gia, cũng không rõ lắm. Tuy nhiên, nếu hắn thật sự là kẻ xấu giống như lời đồn đại, chỉ sợ ngươi bên ta mới…
Theo như lời đồn đại, Lưu Sấm tham lam háo sắc.
Gia Cát Linh cũng là mỹ nhân, nếu thật như thế, chỉ sợ vừa rồi cũng khó có thể thoát thân.
Gia Cát Lượng sau khi nghe xong, cũng không khỏi có chút nghi hoặc.
Y ngẫm nghĩ một chút.
- Nếu không, chúng ta không tới quân doanh của hắn nghỉ ngơi?
Gia Cát Linh vươn tay, vỗ nhè nhẹ cánh tay của Gia Cát Lượng.
- Nếu hắn thật sự là ác nhân, đệ cho là chúng ta hiện giờ còn có lựa chọn khác sao?
- Chuyện này…
- Hắn là dao thớt, ta là thịt cá.
Trên đại thể chính Gia Cát Lượng đang ở tình huống hiện này.
Mặc kệ cho dù hắn phải hay không, chỉ cần Lưu Sấm không gật đầu, chỉ sợ bọn họ một người cũng không thể rời khỏi.
- Sớm biết như vậy, năm ngoái ta thực không nên sinh bệnh, nếu không sao thúc phụ lại trở mặt với Tiêu Kiến? Chúng ta sao lại có thể lưu lạc đến nông nỗi này?
Năm Hưng Bình thứ hai, Thái Thú Dự Chương Chu Thuật khỏi bệnh.
Lúc trước vì Kinh Châu Mục Lưu Biểu và Gia Cát Huyền có giao tình rất tốt, vì thế đã dâng tấu Gia Cát Huyền làm Thái Thú Dự Chương.
Khi đó, Hán Đế còn đang ở Trường An, bị Lý Thôi, Quách Dĩ khống chế. Có được sự ủng hộ của Lưu Biểu, Lý Thôi, Quách Dĩ đương nhiên sẽ không phản đối, vì thế liền đồng ý biểu tấu của Lưu Biểu. Nếu dựa theo lịch sử, Gia Cát Huyền mang theo ba tỷ đệ Gia Cát Lượng tới Dự Chương. Một mặt có thể có làm điều cần làm, về phương diện khác có cũng là vì tránh né chiến loạn, bởi vì lúc ấy hình như Từ Châu loạn đã nổi lên rồi.
Nếu, vẫn là nếu Nếu như dựa theo lịch sử phát triển, Lý Thôi, Quách Dĩ sau đổi ý, lại để Chu Hạo làm Thái Thú Dự Chương.
Chu Hạo này cũng là người thông minh, cũng không trực tiếp đi đến Dự Chương, mà lúc trên đường đến Khúc A, xin Lưu Diêu cầu binh tương trợ.
Chu Hạo Và Lưu Diêu dường như có chút giao tình.
Cho nên Lưu Diêu rất vui vẻ cấp cho Chu Hạo binh mã, tấn công Gia Cát Huyền.
Gia Cát Huyền tuy có Lưu Biểu tiến cử, nhưng mà Lưu Biểu đang ở Kinh Châu, căn bản không thể giúp y, thế cho nên Gia Cát Huyền một mình đến Dự Chương, trong tay không có bất kỳ lực lượng nào. Cho nên, lúc Chu Hạo xâm phạm, Gia Cát Huyền chỉ có thể bất đắc dĩ lui binh về Tây thành, Chu Hạo dễ dàng chiếm lĩnh Nam Xương. Năm thứ hai, cũng chính là năm Kiến An thứ hai, Chu Hạo xúi giục dân Tây Thành tạo phản, giết chết Gia Cát Huyền, đem cả đầu tặng cho Lưu Diêu. Mà lúc này Lưu Diêu đã bị Tôn Sách đánh cho chạy trốn tới Dự Chương, đương nhiên không muốn có lực lượng đối địch tồn tại.
Mà Gia Cát Huyền với Lưu Diêu là địch nhân … Nhưng lịch sử năm Hưng Bình thứ hai đã xảy ra một thay đổi nho nhỏ, dường như là để thúc đẩy cho Lưu Sấm và Gia Cát Lượng gặp nhau ngày hôm nay, vào năm Hưng Bình thứ hai, Gia Cát Lượng mắc một bệnh cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí thiếu chút nữa bỏ mạng. Kể từ đó, Gia Cát Huyền cho dù nhận được thư của Lưu Biểu, nhưng lại dùng lời lẽ mềm dẻo cự tuyệt, không đi nhận chức.
Chỉ có điều, một đao kia dường như không có cách nào tránh khỏi.
Gia Cát Huyền mặc dù không chết trong tay Chu Hạo, nhưng cuối cùng bị Tiêu Kiến làm hại.
Còn nguyên nhân … Kỳ thật cũng rất đơn giản.
Tiêu Kiến lúc ấy muốn dâng thành quy hàng Tào Tháo, nhưng Gia Cát Huyền từng tận mắt nhìn thấy Tào Tháo ở Bành Thành tàn sát hàng loạt dân trong thành, lấy trọn vẹn Lang Gia quận, kiên quyết phản đối, thế cho nên gây xung đột với Tiêu Kiến. Từ đó về sau Tiêu Kiến và Gia Cát Huyền nhiều lần nảy sinh tranh chấp, về sau, liền biến thành tranh chấp về lợi ích. Tiêu Kiến muốn nắm hoàn toàn Dương Đô trong tay, mà Gia Cát Huyền là đại biểu của sĩ phu gia tộc bản địa, tất nhiên không dễ dàng chấp nhận. Vì thế, sau mấy lần xung đột và tranh chấp, Tiêu Kiến cuối cùng cũng động sát tâm, hạ độc thủ giết chết Gia Cát Huyền.