- Trương tướng quân đồng ý cho ta mượn đường Đông Hải sao?
Lưu Sấm nhìn sứ giả trước mặt, hai mắt lóe sáng chợt nói:
- Nghĩ chắc có lẽ Trương tướng quân có điều kiện … Để ta đoán xem có phải là thả Lã tiểu thư ra không?
- Đúng vậy! Sứ giả ngẩn ra chợt cười nói:
- Trương tướng quân quả nói không sai, Lưu công tử đã nhìn ra sơ hở. Không tệ, tướng quân nhà ta hứa hẹn, chỉ cần công tử thả Lã tiểu thư ra thì sẽ không truy cứu nữa và đồng ý cho công tử mượn đường Quận Đông Hải, Văn Viễn tướng quân xưa này ngưỡng mộ Trung Lăng Hầu, nghe nói công tử là con trai của Trung Lăng Hầu, cũng không muốn bức bách quá, chuyện lúc trước cũng chỉ là hiểu lầm, Lã tiểu thư là người con gái mà Ôn Hầu xem như viên ngọc quý, vô cùng yêu mến, kính mong công tử suy nghĩ cho kỹ, tại sao không làm mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn?
Sứ giả nói nói một hồi, Lưu Sấm trầm tư không nói.
Một lúc lâu sau, Lưu Sấm đột nhiên nói:
- Ngươi tên là gì?
- Hả?
Sứ giả hơi sửng sốt chắp tay nói:
- Tại hạ chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, có lẽ công tử chưa bao giờ nghe qua Tại hạ họ Ngô, là nhân sĩ Quảng Lăng, lúc trước đã từng có duyên gặp gỡ Văn Viễn tướng quân một lần nên lần này đặc biệt được người tiến cử đến thương lượng cùng công tử.
- Ngô tiên sinh!
- Tiên sinh thật không dám nhận, tên tại hạ một chữ Phổ, thực không dám được người gọi như thế.
Ngô Phổ! Thật đúng là một tên vô danh tiểu tốt, Lưu Sấm không có bất kỳ ấn tượng nào.
Chẳng qua gã chỉ thay Trương Liêu đến mà thôi, vậy cũng chứng minh trong mắt Trương Liêu gã ta cũng có vài phần địa vị.
Trong thời Tam quốc này có quá nhiều người, Lưu Sấm cũng không thể nào nhớ hết.
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Nếu Ngô tiên sinh được Trương tướng quân đến để truyền đạt thiện ý này ta cũng không dài dòng. Lã tiểu thư ta vẫn vẫn đối đãi với nàng ta khá tốt, hiện giờ đang nghỉ ngơi bên kia doanh trại, ta có thể thả nàng ta đi nhưng không phải bây giờ, sáng sớm ngày mai ta sẽ bắt đầu qua sông, sau khi qua sông ta sẽ trả Lã tiểu thư trở về, không biết Ngô tiên sinh có thể thay mặt Lã tướng quân làm chủ chuyện này không?
- Chuyện này …
Ngô Phổ hơi sửng sốt, trầm ngâm một lát nói:
- Việc này ta không thể tự định liệu được, cần trở về hỏi ý kiến tướng quân.
- Vậy thì mời tiên sinh cực khổ một chuyến hỏi một chút ý tứ của Trương tướng quân. Ta biết Trương tướng quân là người phi thường, không khác gì Triệu Hổ xưa cả. Trong trường hợp Ôn Hầu không phải là Tuyên Vương và nếu không được tướng quân ưng thuận, Sấm cũng khó có thể tự quyết định.
Triệu Hổ, được gọi là Triệu Mục Công.
Thời nhà Chu, Chu Lệ Vương bạo ngược, vì thế người dân bao vây hoàng cung.
Triệu Hổ mang thái tử trốn trong nhà, không tiếc để con mình chết thay, con trai Lệ Vương tức là thái tử sau lấy hiệu là Chu Tuyên Vương.
Chu Tuyên Vương lên ngôi, Hoài Di không phục, khởi binh tạo phản, vì thế vua lệnh Triệu Hổ xuất chinh bình định Hoài Di … Trong "Thi Đại Nhã Giang Hán" có câu thơ "Giang Hán chỉ hử, Vương mệnh Triệu Hổ", nói cũng chính là chuyện này.
Tuy nhiên ở hậu thế, người thế này cũng không tính là nhiều.
Lưu Sấm cũng từng xem qua truyện ký của Trương Liêu sau đó tìm đọc tư liệu mới biết là kỳ nhân Triệu Hổ.
Hắn ngụ ý chính là Trương Văn Viễn là hảo hán nhưng Lã Bố không phải là Tuyên Vương.
Tuy rằng trong giọng nói có chút châm chọc nhưng nói đúng sự thật, Ngô Phổ sao không nghe rõ được chứ nhưng không phản bác gì, chỉ cười lĩnh mệnh.
- Truyền mệnh lệnh của ta bảo Trọng Khang chuẩn bị qua sông.
- Hả?
Ngô Phổ vừa đi, Lưu Sấm lập tức hạ lệnh.
Chu Thương nghi hoặc nhìn Lưu Sấm, hạ giọng nói:
- Công tử, lúc này qua sông chỉ sợ có nguy hiểm.
Lưu Sấm khẽ mỉm cười nói:
- Nay Trương Văn Viễn nóng lòng nghị hòa, tuyệt không dám động. Cho dù hắn phát hiện ra chúng ta qua sông cũng không hành động thiếu suy nghĩ, cho nên lúc này qua sông là an toàn nhất, nếu chậm có thể nguy hiểm.
Chu Thương không hiểu rõ ý trong lời nói của Lưu Sấm nhưng vẫn tuân lệnh mà đi.
Lưu Sấm lên thành lâu, đưa mắt nhìn binh doanh bên ngoài thành.
Hắn vẫy tay ra hiệu cho Trương Thừa đến gần, nói nhỏ giọng vào tai y hai câu, Trương Thừa vui vẻ tuân mệnh … Thời gian dần trôi qua Lưu Sấm cũng không ngừng trưởng thành, cũng có thể nói hắn đang dần học hỏi, tự mình giải quyết những vấn đề, đấy là con đường hắn phải đi qua có lẽ sẽ có nhiều chông gai vất vả nhưng hắn nhất định sẽ vượt qua, nếu hắn chỉ dựa vào người khác bày mưu tính kế thì dù có người mưu kế tốt nhất cũng chưa chắc hữu dụng.
Là một người chính trực sao lại không có chủ kiến của mình chứ? Thừa cơ hội này Lưu Sấm cũng không ngừng rèn luyện năng lực của hắn.
Ước chừng giờ Tý, Ngô Phổ lại vào thành.
- Văn Viễn tướng quân đã đồng ý lời thỉnh cầu của công tử, nhưng người ấy muốn ta làm bạn với tiểu thư … Cũng không phải là không tin công tử, nhưng có chút bất đắc dĩ.
Ngươi chính là không tin ta! Lưu Sấm cười cười cũng không để ý đến yêu cầu này.
Mà ngược lại hắn cho người đưa Ngô Phổ qua sông, thậm chí tự mình tiễn Ngô Phổ ra tận bến.
- Mạnh Ngạn, người này không thể khinh thường.
Sau khi Ngô Phổ lên thuyền, trên bờ Thái Sử Từ đột nhiên nhắc nhở:
- Người này đi lại nhẹ nhàng, cũng không có gì là lo sợ, khi di chuyển lực cảm tràn trề, sợ không phải là người bình thường, công tử phải cẩn thận với người này, ta lo lắng hắn là thích khách có ý đồ gây rối.
Lưu Sấm tuy đã thăng lên được cấp Luyện Thần nhưng tầm nhìn xa của hắn không bằng Thái Sử Từ.
Thái Sử Từ ba mươi lăm tuổi đã trải qua vô số lần sinh tử mới có cách nhìn như thế, Lưu Sấm không thể nào so sánh được.
Nghe Thái Sử Từ nói như vậy, Lưu Sấm có vẻ suy nghĩ.
- Tử Nghĩa, ngươi thông báo cho Trọng Khang bảo hắn theo dõi người này.
- Công tử, chúng ta thật muốn đi như vậy sao?
Lưu Sấm cười nói:
- Không đi chẳng lẽ muốn làm tù binh của Lã Phụng Tiên?
Thái Sử Từ liên tục xua tay nói:
- Ý ta không phải như thế, … Ý ta là muốn để Lã tiểu thư đi?
- Hả?
- Công tử thoạt nhìn cũng biết tên Trương Liêu kia có chút không đáng tin.
- Mặc dù không biết nguyên nhân là gì, nghĩ hẳn công tử đều có đạo lý. Ta không phải không tin được Trương Văn Viễn mà chỉ không thể nào tín nhiệm Lã Bố được.
Biệt danh của Lã Bố là Hao Hổ, nghĩ xem người này là hào kiệt đương thời, cũng đừng quên người này cũng được xưng là vô nghĩa vô ơn. Ngày trước Đinh Nguyên xem trọng y thế nào, kết quả lại bị y làm hại, Đổng Trác xem y như con nhưng vì một người con gái y đã phản bội Đổng Trác … Khi y lưu lạc Hà Bắc, Viên Thuật đối đãi với y không tệ.
Nhưng không lâu sau y lộ rõ dã tâm của mình, bị Viên Bản Sơ vạch mặt mới bỏ chạy đến Duyện Châu.
Không hỏi cũng biết Lưu Huyền Đức làm người thế nào, ít nhất lúc đầu Lưu Bị cũng đối đãi với Lã Bố không kém, kết quả thế nào? Khi Lưu Bị xuất chinh gã ta liền có ý đồ mưu đoạt Hạ Bì, một người vô ơn vô nghĩa như thế sao có thể tin được? Thế nên làm sao tin được tên Trương Liêu kia giữ chữ tín, chung quy cũng là thủ hạ của Lã Bố.
Lưu Sấm nghe thế thở dài một hơi.
Hắn trầm ngâm giây lát hạ giọng nói:
- Tử Nghĩa nghĩ xem nên làm thế nào cho phải?
- Ta cũng không biết Lã Bố sẽ làm thế nào nhưng ta tin tưởng người này tuyệt đối không từ bỏ ý đồ, không thể không đề phòng.
- Ta … Biết rồi.
Lưu Sấm gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
Thái Sử Từ thấy Lưu Sấm tiếp nhận chủ ý của hắn cao hứng vô cùng liền xoay người ra bến.
Bóng đêm càng lúc càng bao phủ.
Theo hướng Tây Bắc, gió mang hơi nước thổi qua làm người ta rét lạnh.
Trong lòng gã cũng có chút lo sợ không yên, theo đạo lý mà nói thì Lưu Sấm đã đồng ý chuyện này rồi.
Ngô Phổ kia chính là người bạn thời trẻ của Trương Liêu Nói là bạn hữu nhưng thật ra chính Trương Liêu đã từng cứu tính mạng y, Ngô Phổ là một thầy thuốc, theo Hoa Đà và cùng ông ấy đi du lịch tứ phương, khi Trương Liêu ở dưới trướng Đinh Nguyên, Thập Thường Thị tác loạn, Hà Tiến chiêu gọi chư hầu vào kinh thành, Trương Liêu cũng phụng mệnh đến Lạc Dượng, ngẫu nhiên cứu Ngô Phổ khi hắn lỡ tay giết người, hai người vì thế kết giao tình bạn hữu.
Ngô Phổ thường theo Hoa Đà lên núi rừng tìm dược thảo, đã chiến đấu với không ít thú dữ.
Vì thế Hoa Đà truyền cho Ngũ Cầm Hí và Ngô Phổ trong hai mươi năm đã học hỏi đại thành, di chuyển cũng nhẹ nhàng uyển chuyển.
Sau khi Trương Liêu đi theo Lã Bố đến Từ Châu, trở về thăm cha mẹ Ngô Phổ, khi Ngô Phổ về nghe nói Trương Liêu đến thăm nên tìm đến gã gặp nhau, không nghĩ đến cảnh gặp Lưu Sấm thế này. Lã Lam bị Lưu Sấm bắt làm tù binh, Trương Liêu đương nhiên không an tâm đến sự an toàn của nàng ta cho nên nhờ Ngô Phổ đến Phó Dương hộ giá Lã Lam.
Chỉ cần đời trời sáng, Lưu Sấm qua sông, Lã Lam an toàn trở về chuyện này cũng không có gì để bàn.
Nhưng Trương Liêu lại cảm giác không yên tâm, thậm chí tâm phiền ý loạn vì thế buông sách ra, đứng trong trướng bồi hồi lo lắng.
Quân hầu! Đúng rồi, lúc ấy Quân hầu giao cho gã toàn quyền xử lý nhưng không hề biểu thị đó là ý kiến cuối cùng của y.