Ngồi ở đại sảnh phủ Bành Thành, Lã Đại kinh ngạc nhìn Lưu Sấm nói:
- Chẳng lẽ công tử không biết Hán Sơn Lưu Hầu Trương Lương đó là người Thành Phụ sao? Lưu Hầu Trương Lương? Lưu Sấm cúi đầu đánh giá Bàn Long Bát Âm Thù, trong lòng đột nhiên động một cái.
- Chẳng lẽ Thương Hải quân chính là lực sĩ hành thích Tần vương tại Bác Lãng Sa sao?
- Đúng vậy.
- Nhưng chẳng phải lực sĩ kia sử dùng Thiết Chùy đấy sao, Bát Âm Thù này lại là …
Ta hiểu rồi.
Lưu Sấm có chút hưng phấn, lộ ra vẻ tươi cười trên mặt.
- Nghĩ Bát Âm Chùy này do Trương Lương vì Thương Hải quân mà tạo ra binh khí, chắc Bác Lãng Sa giết Tần thất bại, Trương Lương phải sống tha phương, tổ tiên Phí Ốc vì nghe tin tức này nên lo lắng bị liên lụy vì thế mới giấu diếm chuyện này … Càng về sau, chỉ sợ con cháu của người không rõ lai lịch của Bát Âm Chùy, vẫn mang theo bên người đợi ngày có người hữu duyên tiến lấy đúng không?
Lã Đại khẽ mỉm cười:
- Công tử là ngươi hữu duyên đó.
Lưu Sấm nhích cây Bát Âm Thù lên khỏi mặt đất một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
Thái Sử Từ một bên nói:
- Bát Âm Chùy này chỉ sợ không phải là Thù đơn giản như vậy đâu … Mới vừa rồi ta thấy công tử quay Thù, bát âm Thù Thủ nổi lên, nghĩ có lẽ nó có thiết kế đặc thù riêng nếu không với Bát Âm Chùy bấy lớn không thể nào quá trăm cân được, trong đó còn có điều huyền bí khác.
Lưu Sấm nói:
- Phí Ốc có nói, Bát Âm Chùy này khi tạo ra, Lưu Hầu Tăng từng lưu lại bản vẽ. Cũng chính vì Bát Âm Thù này được tạo với kỹ thuật khác biệt phi thường cho nên cũng không hoàn thành đúng lúc vì thế mới ở trong tay dòng họ Phí Ốc thoáng cái đã hơn bốn trăm năm.
Vừa nói Lưu Sấm vừa giơ cánh tay vung Thù, thân Thù phát ra âm thanh rì rào.
Trong lòng hắn không khỏi có chút đắc ý, nếu không có hôm nay vô tình đi ngang qua lò rèn chỉ sợ cũng đã bỏ qua cây thần binh tốt này rồi.
Phí Ốc, chính là người thợ rèn kia.
Sau khi được Lưu Sấm mời, gã ta vui vẻ đồng ý.
Tay nghề của gã rất cao siêu, am hiểu cách chế binh khí.
Tuy nhiên theo lời nói của Phí Ốc, gã được tổ tiên truyền lại, tay nghề khoảng ba bốn phần mười của tổ tiên.
Cũng không biết có phải gã cố ý nâng cao tay nghề của tổ tông hay không hay thật sự như thế, nhưng Lưu Sấm lại tin tưởng. Bởi vì thời kỳ Tần mạt Hán sơ rung chuyển đã làm cho những tài nghệ tinh xảo bị thất truyền, đời sau từng có người khảo chứng trong lịch sử đã sớm có dây chuyền công nghệ sản xuất, ở thời Tần đã xuất hiện nhưng khi nhà Tần diệt vong, khá nhiều đồ vật đã không được kế thừa, thế cho nên đời sau nhắc đến dây chuyền sản xuất tác nghiệp chung quy cho rằng đó là hàng ngoại nhập.
Tay nghề của Phí Ốc thật sự không tệ chút nào.
Nhưng trước mắt, mà nói còn chưa thi triển được tài hoa của gã.
Lưu Sấm quyết định mang Phí Ốc đến Bắc Hải, tự tay hắn dàn xếp mọi chuyện.
Trước đó, Phí Ốc và vợ con gã được sắp xếp đến Truy trọng doanh trực tiếp chịu sự quản lý của Lưu Sấm, không chịu sự chỉ huy của bất kỳ kẻ nào.
Thái Sử Từ cười ha hả tiến lên tiếp nhận Bát Âm Thù trong tay của Lưu Sấm múa hai cái liền lắc đầu liên tục.
Bát Âm Thù cộng thêm Bàn Long Côn đã ngoài ba trăm cân.
Binh khí nặng như thế nếu không phải Lưu Sấm là đại lực sĩ, người bình thường chớ hề sử dụng được, chỉ sợ giơ lên cao đã cảm thấy quá sức rồi.
Lưu Sấm có được binh khí, xem như đã giải quyết xong nỗi băn khoăn trong lòng.
Trước giờ, hắn đều vì vũ khí mà buồn lòng.
Thương? Đó là một trang bị kỹ thuật, nói thật hắn không có hứng thú mỗi ngày tập luyện đao, loại cảm giác này cảm thấy không tiện không thể phát huy hết ưu thế của hắn.
Ưu thế của Lưu Sấm là gì? chính là lực kinh người bẩm sinh, đặc biệt sau khi luyện thành Thương Hùng Biển, Lưu Sấm có được sâm hoàn được tinh luyện bởi sâm cổ Liêu Đông năm trăm năm, làm cho lực của hắn càng ngày càng kinh người.
Sau khi đột phát Luyện Thần, như lời Lưu Dũng nói hắn hiện tại có thể mang được vật nặng hai ngàn cân.
Với thần lực như thế nếu chỉ có kỹ thuật thô sơ thì quá đáng tiếc, chỉ cần phối hợp thêm vũ khí thích hợp, dưới một kích, bao nhiêu người có thể chống đỡ được? Hiện giờ Lưu Sấm có được Bát Âm Chùy chỉ sợ Thái Sử Từ, Hứa Chử và Lưu Dũng đấu với hắn đều cảm thấy vô cùng cật lực.
Bát Âm Thù? Chỉ cảm thấy nghe tên uy phong không đủ lớn.
Ngươi xem Lã Bố có Phương Thiên Họa Kích, Trương Phi có Trượng Bát Xà Mâu nghe tên đã khí thế rồi.
Nhưng tên Bát Âm Chùy nghe có vẻ văn nghệ một chút, thật sự không thích hợp với tính cách của Lưu Sấm … Hắn vuốt phẳng một lát đột nhiên hai mắt sáng lên.
Nếu Bát Âm Chùy này do vị lực sĩ kia tạo ra, người kế thừa lại tạo ra hình dáng lạ hơn.
Hình dạng này của Thù dường như có phần tương tự với Bác Lãng Sa Đại Thiết Chuy, hơn nữa còn là xuất từ một người làm, tại sao lại không gọi là Bát Âm Chùy? Bàn Long Bát Âm Chùy! Ừ, dường như có vẻ dễ nghe hơn nhiều.
Chủ ý trong lòng Lưu Sấm đã quyết, liền lệnh Chu Thương mang Bát Âm Chùy cất kỹ, lại ngồi xuống giường.
Đám người Lã Đại vẻ mặt nhẹ nhàng cũng biến mất, đều ngồi xuống.
- Phó Dương, có tin tức gì truyền đến chưa?
- Khi chạng vạng, Trọng Khang đã phái người đến truyền tin, nói hừng đông Lưu Công đến Phó Dương đã mượn y hai trăm quân sĩ dũng mãnh, đã liền qua sông. Tử Sơn không yên tâm nên hộ tống Lưu Công qua sông. Trước khi qua sông Lưu Công có nói lại một câu bảo Công tử chớ trách Tam nương tử, nàng ta cũng vì muốn chia sẽ ưu phiền với công tử, chỉ cần có người tuyệt nhiên không ai có thể thương tổn đến Tam nương tử, nếu thuận lợi chậm nhất tối mai có thể đến Phó Dương, đến đó sẽ tạ tội với công tử.
Mặt Lưu Sấm lộ lên nụ cười khổ.
Chuyện cho tới lúc này hắn chưa bao giờ trách gì Mi Hoán.
Chỉ trông Mi Hoán có thể bình an vô sự, chớ có bất trắc gì xảy ra.
- Lưu Bị ở Hạ Bì có động tĩnh gì chưa?
Lúc này Lưu Sấm đã không còn nôn nóng bất an nữa, đã dần dần tĩnh táo lại.
- Do thám báo lại, Lã Bố đã nhận được tin tức đang điều binh khiển tướng … Nếu nhanh chóng có thể ngày mai y xuất quân, chúng ta cần nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.
- Các tướng sĩ đã nghỉ ngơi thỏa đáng chưa?
- Qua một ngày nghỉ ngơi và chỉnh đốn các tướng sĩ đều đã khôi phục nguyên khí.
- Lã Bố bên người có Trần Cung bày mưu tính kế tất nhiên sẽ biết cái gọi là binh quý thần tốc.
- Nếu ta là Lã Bố sẽ suốt đêm phát binh, đánh lén Bành Thành … Cho nên ta cho rằng chúng ta phải mau chóng hành động, nhanh chóng rút khỏi Bành Thành.
Lưu Sấm nghe nói thế vô cùng đồng ý.
- Ta cũng nghĩ như thế … Nếu các tướng sĩ đã khôi phục lại nguyên khí, chúng ta cần nhanh chóng chuẩn bị hành động thôi. Tuy nhiên, tốt nhất không cần rút dây động rừng, yên lặng mà rút binh khỏi Bành Thành, không được gây tiếng động … Kể từ đó chúng ta có thể tranh thủ được nhiều thời gian.
- Công tử có cách gì rút binh thần không biết quỷ không hay không?
- Tử Nghĩa, Định Công có nhớ rõ năm đó Đổng Trác đến Lạc Dương đã ổn định thế cục thế nào không?
Thái Sử Từ và Lã Đại nghe thế nhìn nhau đồng loạt gật đầu.
- Có thể lệnh cho binh mã cửa Bắc, cửa Nam rút theo các cửa … Tuy nhiên cụ thể thế nào cứ giao cho Tử Nghĩa và Định Công thảo luận. Ta sẽ cùng Hợi thúc phối hợp toàn lực ngoài thành, điều quan trọng cần rút lui ra khỏi Bành Thành trong đêm nay, tuyệt đối không có sơ hở nào.
Nhớ lúc trước, tai họa Thập Thường Thị và rắc rối triều cương, Đại tướng quân đã triệu tập chư hầu tiến đến bình loạn.
Binh Tây Lương của Đổng Trác dẫn đầu đến nhưng trong tay binh mã không đủ, không thể uy hiếp được, vì thế hắn đã cùng Bộ Khúc ban đêm lén ra khỏi thành, ban ngày vào thành, làm như binh mã liên tục không ngừng đến Lạc Dương, mê hoặc Lộ binh mã, cuối cùng khống chế được thế cục.
Nếu Đổng Trác làm hành động này vì binh lực không đủ, việc tối nay Lưu Sấm làm chính là ổn định thế cục Bành Thành, làm như đại quân vẫn đóng quân như bình thường ở Bành Thành.
Nói cách khác nếu bị Lã Bố biết được chỉ sợ sẽ phiền toái.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ đưa ra chủ ý, cụ thể như thế nào liền giao cho ba người Thái Sử Từ, Quản Hợi, và Lã Đại phụ trách.
Bởi vì Hoàng Thiệu đi tới núi Úc Châu tìm Tiết Châu cho nên doanh chủ tướng bên quân nhu hiện giờ trống, tạm do Từ Thịnh đảm nhiệm. Lưu Sấm sai người thông báo cho Từ Thịnh chuẩn bị sẵn sàng Truy trọng doanh đến lúc chỉ cần rút đi, sau đó hắn ra sau nghỉ ngơi liền sai người áp giải Ngụy Việt đi đến.
Thằng nhãi này thật sự là một nhân tài.
Lưu Sấm cũng không muốn giết Ngụy Việt, nhưng để thu phục gã cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Tinh thần Ngụy Việt nhìn qua có chút uể oải, nhưng khi nhìn thấy Lưu Sấm vẫn tỏ vẻ ngông nghênh như cũ.
- Lưu Công tử, muốn chém muốn giết, muốn róc thịt tùy ngài nhưng ta tuyệt đối không đầu hàng.
Một câu nói bất cần đời của gã khiến Lưu Sấm không cách nào mở miệng nữa.
Đáng tiếc, Lưu Sấm lại không cần quan tâm thái độ của hắn, tò mò hỏi:
- Tử Ngang, ta có thể hỏi ngươi một câu không? Vì sao ngươi không muốn đầu hàng? Theo ta được biết, ngươi đều không phải là thuộc hạ dòng chính của Lưu Bị, mà là bộ khúc vốn thuộc Đổng Trác. Hơn nữa ta cũng nghe nói Lã Bố đối với ngươi cũng không tín nhiệm … Lần này nếu không có Hách Manh tác loạn, khiến cho Lã Bố trong tay không có người để dùng, chỉ sợ không tới phiên ngươi đến trấn Bành Thành, Mỗ gia tuy rằng tuổi không lớn lắm, danh tiếng cũng không vang dội như Lã Bố, chưa bao giờ có ý định làm hại giang sơn, cha ta Lưu Đào là người nổi tiếng nghĩa sĩ trong thiên hạ, ta là hoàng thân quốc thích, vì cái gì ngươi kiên quyết không hàng ta?