- Huynh biết không, cái tên Đại nhĩ tặc đó rất là đáng ghét.
- Hả?
- Cái tên Trương Tam Hắc Tử để để mất Hạ Bì, còn liên lụy đến gia đình Cam tỷ tỷ bị Lã Bố bắt làm tù binh. Sau đó, Trương Tam Hắc Tử còn ở trước mặt Lưu Bị diễn trò, muốn tự vẫn khiến tên Đại Nhĩ tặc đó lượng thứ. Đại Nhĩ tặc đó ngăn lại gã thì thôi, lại còn nói cái gì, cái gì: ''Huynh đệ như tay chân, thê tử như quần áo. Quần áo rách, có thể vá, tay đứt rồi, sao nối lại được … ''. Y sao có thể nói như vậy được? Y coi Cam tỷ tỷ là cái gì gì không biết? Coi như một bộ quần áo vậy, tiện tay có thể vứt bỏ sao? Quá là đáng hận mà!
Lưu Bị thực sự đã nói ra những lời này sao? Hắn nhớ mang máng, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, sau khi Trương Phi để mất Hạ Bì về, đích thực là muốn tự vẫn tạ tội.
Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa có đoạn này, nhưng trong Tam Quốc Chí … Lưu Sấm thực sự không nhớ ra Lưu Bị có nói qua những lời này hay không.
Y, quả nhiên nói rồi! Lưu Sấm khẽ nhăn đôi mày lại, trong lòng nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Có lẽ trong lòng Lưu Bị, Cam phu nhân chỉ là một công cụ làm ấm giường mà thôi.
Trong lịch sử, y không chỉ một lần khiến Cam phu nhân thành tù nhân của người khác … Hơn nữa ngay cả Mi Hoán cũng gặp phải vận mệnh như thế.
Hai vị phu nhân này sau khi bị trở thành tù binh, chưa bao giờ nghe Lưu Bị nhắc đến nữa, giống như là đã không còn có hai phu nhân này nữa. Thậm chí, về mặt này đến Quan Vũ còn giỏi hơn y nhiều, ít nhất Quan Vũ cũng rất tôn trọng hai vị tẩu tẩu này, còn lập nên thần thoại truyền thuyết ''vượt ngũ quan, trảm lục tướng, đơn thân độc mã vượt ngàn dặm … '' Lưu Bị thì sao? Lưu Sấm nghĩ đến đây, cũng không cầm lòng mà càng thêm khinh bỉ Lưu Bị.
Tại Trường Bản, nếu như không phải Triệu Vân tử chiến, e là vận mệnh Cam phu nhân vẫn sẽ rất thế thảm.
Nhưng lúc Lưu Bị trốn đi, lại chưa từng nhắc tới.
Kỳ thực, ở thời đại này, cũng là một thái độ bình thường.
Nữ nhân vĩnh viễn chỉ là một vật phẩm phụ thuộc, căn bản không có cách nào để có được sự tôn trọng.
Hắn lại thờ dài, xoa xoa đầu của Mi Hoán:
- Làm sao nàng biết, Đại nhĩ tặc kia nói những lời này?
- Lúc trước chẳng phải huynh ở Nhữ Âm bắt làm tù binh của Tôn Càn đi theo đó sao? Trong đó có một người là thân tín của Tôn Càn. Cam tỷ tỷ chính là nghe từ miệng người kia nói ra … Sau khi tỷ ấy nghe xong, tâm tình ngày càng đi xuống, hai ngày này thường lén khóc một mình. Vừa rồi muội tỉnh dậy, không thấy Cam phu nhân, liền biết tỷ chạy ra giải sầu, vì thế mà chạy ra đây tìm tỷ.
- Cho nên, nàng đã trộm nghe câu chuyện vừa rồi của chúng ta?
Mi Hoán vừa nghe, lập tức lắc đầu.
- Muội đâu có nghe lén, chỉ là vừa hay ngang qua, nghe được mấy câu nói của Cam tỷ tỷ, trong lòng chợt vì tỷ ấy mà cảm thấy đau lòng.
- Nàng đúng là nha đầu!
Lưu Sấm ôm chặt Mi Hoán vào trong lồng ngực.
- Ta cũng muốn giúp nàng ấy. Nhưng giúp như thế nào đây? Nàng ấy dù sao cũng phu nhân của tên Đại nhĩ tặc, ta lại không tiện làm chủ giúp nàng ấy, còn nữa, không để nàng ta đi, thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ nàng để nàng ấy cả đời mang trên lưng tiếng xấu sao? Nàng ấy sau khi quay về, tốt xấu vẫn là một phu nhân, nhưng nếu nàng ấy đi theo chúng ta, sớm muộn cũng hại danh tiết. Nàng chớ quên, tên Đại Nhĩ tặc kia cái gì cũng dám làm! Lúc trước y còn vu cáo hãm hại ta là gia nô của Mi gia nhà nàng!
Người vu cáo hãm hại Lưu Sấm là Mi Chúc! Có điều, Mi Chúc dù sao cũng là ca ca của Mi Hoán, Lưu Sấm cũng không tiện trách cứ.
Cho nên chi bằng gán tội danh này đội lên đầu Lưu Bị … Việc này, Mi Hoán cũng không phản đối, vì vậy mà tự nhiên mà chuyển hướng được mục tiêu.
- Vậy giờ phải làm sao? Dù thế nào muội vẫn không muốn Cam phu nhân trở về. Muội mặc kệ, huynh nhất định phải giúp muội. Huynh hiện tại có nhiều danh sĩ mưu trí vậy, nhất định có thể nghĩ ra một cách tốt mà, huynh nói xem đúng hày không nào?
Bà cô nhỏ của ta à, sự tình này chúng ta tự giải quyết là được rồi, sao mà có thể mang ra giảng giải đây? Bộ Chất và Lã Đại, đó đều là nhân vật thế nào? Họ đi theo ta, không phải là để bày mưu tính kế chứ không phải là tìm cách cưỡng đoạt nữ nhân như thế nào … À? Bộ chất và Lã Đại không được, chẳng phải vẫn còn Hoàng Thiệu nữa sao? Người này tuy rằng không được cói là nhân sĩ cao minh, nhưng nghĩ ra chủ ý cùi bắp, hẳn không phải vấn đề lớn. Hơn nữa, Hoàng Thiệu không coi trọng khí tiết giống như Bộ Chất và Lã Đại, người này xuất thân Khăn vàng, cho tới bay giờ cũng không biết khí tiết là vật gì.
Lưu Sấm ngẫm nghĩ một lúc:
- Được rồi được rồi, chuyện này ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Mi Hoán lập tức nín khóc mỉn cười.
Đưa Mi Hoán quay về trong tiểu doanh, Lưu Sấm đi thẳng đến hậu doanh.
- Lão Hoàng!
Hắn kéo màn trướng lên rồi đi vào, chỉ thấy Hoàng Thiệu đang cầm một tập sổ sách, bên cạnh bầy ra một đống tính trù (máy tính tiền, quân lương), chau mày, khổ sở tính toán.
- Công tử, đã khuya như vậy rồi sao còn chưa ngủ?
- Tìm ngươi có việc … Ngươi đang làm gì thế?
Hoàng Thiệu khẽ mỉn cười:
- Tính toán một chút quân nhu lương thảo của quân ta.
Lưu Sấm bước lên trước, ngồi xuống bên cạnh thư án.
Hắn thuận tay cầm lên một tập sổ sách, sau khi nhìn thoáng qua, lập tức nhíu mày.
Hoàng Thiệu thấy hắn cau mày, trong lòng không khỏi hồi hộp, dè dặt nói nhỏ:
- Công tử, chẳng lẽ có cái gì không đúng?
- Việc này quả không có … Chỉ có điều, ngươi sao lại gộp cả thu vào và chi ra lại với nhau? Lung tung lộn xộn thế, lúc nào mới tính ra rõ ràng.
- Lúc kết sổ, đều chẳng phải như vậy sao?
Hoàng Thiệu vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Lưu Sấm, có phần không hiểu ý tứ của Lưu Sấm.
Lúc này Lưu Sấm mới tỉnh ngộ, hắn trước từng học qua một ít cách xử lý tài chính và kế toán, nhưng đây là thời Đông Hán, không có khả năng xuất hiện cách ký sổ vay, mượn tiền.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc, vẫy tay ra hiệu Hoàng Thiệu lại đây.
- Lão Hoàng, ta cảm thấy sổ ghi này không thể ghi như thế, rất loạn. Ngươi xem, ngươi có thể làm như này hay không, phân thành hai sổ sách, một chuyên môn ghi thu vào, quyển còn lại chuyên môn ghi chi ra. Ví dụ như, số lượng quân nhu lương thảo của ta trước là không, đầu tiên nhập một lượng, ta ghi vào quyển sách này, tiếp nữa chúng ta không ngừng chi ra, thì ghi vào quyển còn lại … sau đó tổng hợp lại, ngươi xem, phần du thừa với phần chi ra cộng lại, vừa tròn với lúc thu vào, chẳng phải càng thêm rõ ràng sao?
Lưu Sấm cũng không phải người chuyên làm tài chính kế toán, nhưng một chút kiến thức tài vụ đó cũng biết đấy.
Nhưng đối với thời đại này mà nói, có mượn tất có cho vay, đạo lý vay mượn tất nhiên phải tương đối ngang bằng, còn được đặt lên hàng đầu, điều này lập tức khiến Hoàng Thiệu tỏ ra hứng thú.
Y cân nhắc một lát, không kìm nổi sự mừng rỡ.
- Giỏi, quả thật là giỏi … Như vậy trở đi, các khoản rõ ràng, cũng không cần phải lo xuất hiện sai sót, quả thật là cao minh!
Giữa trán của Lưu Sấm không kìm được lộ ra mấy đường chỉ tối.
Những lời này thế nào mà lại nghe quen quen? Hình như đó là lời thoại của một tên hán gian Tư lệnh quan nói với người Nhật Bản mà lúc nhỏ kiếp trước hắn từng xem trong bộ phim điện ảnh nào đó.
- Lão Hoàng, ta tìm ngươi có một việc?
- Aa … mời công tử phân phó.
Lưu Sấm gãi gãi đầu, đột nhiên cảm thấy chuyện này, thật sự có chút khó mở miệng. Cũng may người trước mặt hắn giờ đây là Hoàng Thiệu, nếu đổi lại là Bộ Chất hoặc Lã Đại, thì Lưu Sấm quả thật không dám nói ra. Do dự lúc lâu sau, hắn vẫn phải cắn răng một cái, quyết định nói ra sự thật.
- Vừa rồi Hoán Hoán cùng ta nói chuyện, không muốn để Cam phu nhân rời khỏi, ngươi nghĩ như thế nào?
Hoàng Thiệu ngẩn ra, mở mồm nói to:
- Vậy không để nàng đi nữa. Cái này có gì mà khó xử?
Bắt được tù binh giữ lại bên người, ở cái thời đại này là dành đặc quyền cho người thắng cuộc. Lưu Sấm là người thắng cuộc, mà giờ Cam phu nhân là tù binh của hắn, chuyện này cũng nằm trong khuôn khổ tình và lý rồi.
- Nhưng ta không muốn Cam phu nhân phải mang tiếng xấu trên lưng, mà ta cũng không muốn gánh lấy thanh danh này.
- Việc này …
Trong lòng Hoàng thiệu nghĩ: Đây rút cuộc là ý nghĩ của Tam nương, hay là của ngươi đây? Chẳng qua, Hoàng Thiệu chắc chắn không đem những lời này nói ra, vì thế ngẫm nghĩ một lúc, liền hạ giọng nói:
- Kỳ thật nếu công tử không muốn mang tiếng xấu, cũng rất đơn giản.
- Sao lại nói như vậy?
- Cam phu nhân chết rồi, tất cả vấn đều đều được giải quyết dễ dàng.
Hoàng Thiệu ha hả cười nói tiếp:
- Người chết không sợ bị mang tiếng xấu, hơn nữa ta còn một kế, cũng cần Cam phu nhân phối hợp cùng. Nếu Công tử không muốn đụng đao binh mà lấy được huyện Tương, Cam phu nhân lại là một mấu chốt … Ta nghe nói, công tử chuẩn bị đưa Cam phu nhân về huyện Tương phải không?
- Đúng vậy!
- Vậy sao không dùng cách này?
Hoàng Thiệu thì thầm bên tai Lưu Sấm một hồi, Lưu Sấm không khỏi cau mày lại.
- Như vậy, có ổn không?
- Sao lại không được chứ? Nếu là như vậy, Cam phu nhân không còn đường quay lại. Đến lúc đó công tử lại làm thêm một ngôi mộ giả, chẳng lẽ tên Đại nhĩ tặc đó lại đào cả mộ lên sao? Đến lúc đó Cam phu nhân trở thành người chết, cũng không cần lo mang tiếng xấu, mà công tử cũng không phải mang thanh danh đoạt công cụ ấm giường của người khác.
- Nghe qua, dường như có thể thực hiện được …
Lưu Sấm kìm không được mà gật gật đầu, nhưng hắn đột nhiên phản ứng ra, trừng mắt nhìn Hoàng Thiệu nói:
- Công Mỹ, ngươi đừng có nói bậy, ta khi nào đoạt công cụ ấm giường của người khác hả? Đã nói với ngươi bao lần rồi, việc này không liên quan đến ta, ta là bất đắc dĩ ngươi hiểu không?
Hoàng Thiệu liền nói tiếp:
- Hiểu rồi, hiểu rồi, hiểu rồi, Thiệu đương nhiên rõ ràng, công tử là người thuộc bậc quang minh lỗi lạc nào, sao lại đi làm việc này chứ?
Nhưng khi nhìn vẻ mặt của y, Lưu Sấm biết, y một chút cũng không hiểu … Hoán Hoán, lần này, nàng đúng là hại chết ta rồi! Lưu Sấm khóc không ra nước mắt …