- Theo lời Lưu công tử… chúng ta đi về phía tây đi.
Thái Sử Từ lúc này còn chưa tỉnh rượu, chân tay lảo đảo, thậm chí phải cố lắm mới giơ được thương lên. Nhưng như thế không có nghĩa là y hồ đồ.
Cùng với lời y ra lệnh, Tiêu Lăng cũng im bặt. Trong lòng dù có ngàn vạn lần không muốn nhưng vần đ theo Lưu Sấm để bảo vệ Thái Sử Từ và Bộ chất trên đường đi đến phía tây tránh khỏi công kích.
Lưu Sấm ở phía trước, đại côn vung lên.
Lưu Dũng ở phía sau, thiết mâu như rồng.
Ở giữa có mấy người Tiêu Lăng đều ra sức liều mạng mở đường máu.
Lúc xuyên qua lêu lớn, Lưu Sấm không ngờ phát hiện một con chiến mã màu đen đi lạc vào đông hoang.
- Sư tử thông mã?
Tiêu Lăng kinh sợ kêu một tiếng: - Đây là tọa kỵ của Trương tướng quân.
Bờm của con Sư Tử Thông này rất dài, gần như vượt qua đầu gối.
Nghe nói đây là một con ngựa tốt của Đại Uyên… Trương Anh là ái tướng của Lưu Diêu, cho nên Lưu Diêu mới một lòng tìm cho y một con Đại Uyên thiên lí mã, hy vọng Trương Anh có thể kiến công lập nghiệp. Đáng tiếc Trương Anh lại chỉ là kẻ tài trí tầm thường, thiên lí mã dù giỏi đến đâu nhưng chủ nhân mà quá kém cỏi thì cũng chẳng ăn thua gì.
Trương Anh cực kì yêu mến ngựa Sư Tử Thông, bình thường luôn mang bên mình.
Mà này ngựa thì ở đây nhưng lại không thấy bóng dáng Trương Anh… đủ để hiểu rõ vấn đề.
Lưu Sấm không nói hai lời liền tiến lên ngăn ngựa Sư Tử Thông lại. Cũng may con ngựa này tính tình không quá mãnh liệt, cho nên bị Lưu Sấm dễ dàng ngăn lại.
- Dẫn theo nó, chúng ta đi.
Lưu Sấm đem dây cương ngựa Sư Tử Thông ném cho Trương Thừa, rồi sau đó tiếp tục vọt tới phía trước. Dọc theo đường đi, hắn đã không nhớ rõ giết chết bao nhiêu người, áo bào trắng tinh sớm đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Mọi người được cổ vũ, tinh thần càng thêm hăng hái, theo cửa phía tây giết ra trùng trùng vây kích, thẳng đường chạy trốn.
Tiêu Lăng cũng không nói câu nào!
Trên thực tế quân Đông Ngô ở phía tây tuy rằng công kích rất mạnh nhưng lại không có đại tướng chỉ huy. Điều này chứng tỏ gì… Chứng tỏ quyết định của Lưu Sấm là đúng đắn! Đông Ngô quả thật không đem quân chủ lực đặt ở phía tây, không biết Tôn Sách hiện nay đang ở đâu?
Hắt xì!
Tôn Sách đang cưỡi trên ngựa Ô Truy lên, day day mũi .
- Bá Phù, không sao chứ?
- Không có việc gì, chỉ là ngứa mũi thôi.
Y hít sâu một hơi, tay đưa lên che nắng quan sát, mắt thấy tàn binh liều mạng chạy, lại chần chừ không chịu hạ lệnh xuất kích.
Y còn đang đợi!
Dựa theo kế sách của Chu Du, đám người Thái Sử Từ chắc chắn chạy trốn về hướng nam.
Y canh giữ ở bờ sông Trung, chính là muốn tự mình giăng lưới vây bắt đám người Thái Sử Từ.
Nhưng mắt thấy từng đội tàn binh theo đường Thần Đình Lĩnh chạy xuống, lại không nhìn thấy tung tích đám người Thái Sử Từ.
Vô số binh lính tập trung bên bờ sông Trung, lớn tiếng la hét.
Tôn Sách biết rằng, không thể chờ đợi thêm nữa... Vì vậy giơ cao thương lớn, hạ lệnh tam quân xuất kích.
Quân Đông Ngô giống như mãnh hổ xuống núi, vọt tới bờ sông. Đám binh lính vốn đã bị giết lại chật vật chạy trốn được, thấy quân Đông Ngô xuất hiện, nào dám lần nữa chống cự, đều vứt bỏ binh khí, hai tay ôm đầu quỳ gối bờ sông. Bọn họ đều nhất nhất đầu hàng, quân Đông Ngô tự nhiên cũng lập tức dừng không công kích nữa.
Đến khi trời sáng bảnh, chiến sự cũng chấm dứt.
Trong đại doanh Thần Đình Lĩnh một mảnh hỗn độn, nhiều đội tù binh bị quân Đông Ngô áp giải về, uể oải xếp thành đội, chậm rãi đi lên phía trước.
Trong đống thi thể có người tìm thấy xác Trương Anh.
Kẻ này cũng là số mệnh không tốt, khi quân Đông Ngô phát động tiến công, y liền chạy về phía bắc, không ngờ gặp phải Trần Vũ, bị Trần Vũ chém giết trong đám loạn quân.
- Thái Sử Từ, kẻ này không ngờ chạy thoát?
Tôn Sách lộ ra vẻ không cam lòng, không kìm nổi hỏi tên phụ tá bên cạnh.
- Có người nhìn thấy, tối qua trong lúc hỗn loạn, một tên mập bảo vệ đám người Thái Sử Từ chạy về cửa tây, hiện giờ không rõ tung tích.
Tôn Sách hít sâu một hơi: - Có phải trong tay tên mập kia dùng một cây thương lớn không?
- Đúng vậy!
Tôn Sách đột nhiên mỉm cười, lúc bắt đầu chỉ là ha hả cười khẽ, sau một lát liền cất tiếng cười to ha ha ha.
- Không ngờ tới tiểu tử này thật ra cũng rất thông minh.
Công Cẩn, kế sách của ngươi xem ra là công toi rồi. Vây ba thả một, lại bị bọn họ nhìn thấu... Lần này ngươi tính sai mất rồi.
Chu Du xấu hổ cười.
Hôm qua y thề chắc như chém đinh chặt sắt, có thể bắt sống đám người Thái Sử Từ.
Nào biết được...
Trong mắt hiện lên một tia tàn ác, Chu Du hạ giọng nói: - Bá Phù, bọn họ tuy rằng chạy trốn, nhưng tất yếu sẽ chạy đến Vu Hồ.
Ta nguyện lĩnh một đội binh mã truy kích, nếu không bắt sống được Lưu Sấm và Thái Sử Từ, thề không thu binh...
Tôn Sách đột nhiên trở nên hứng thú rã rời, khoát tay chặn Chu Du lại.
- Thôi đi, để cho bọn họ chạy.
Nghĩ đến mấy người bọn họ thật ra cũng không gây nên sóng gió gì… Hơn nữa, tiên phụ khi còn sống vô cùng ngưỡng mộ Trung Lăng Hầu. Năm đó thế phụ và Trung Lăng Hầu giao tính rất tốt, cần gì phải đuổi cùng giết tận? Bọn họ muốn đi thì để cho họ đi... Chỉ cần bọn họ không đến tìm Lưu Diêu là được"
Chu Du cũng là xuất thân danh môn.
Thúc tổ Chu Cảnh, thế phụ Chu Trung, đều đứng hàng tam công.
Mà phụ thân của Chu Du là Chu Dị, cũng đã làm Lạc Dương lệnh, giao tình với Lưu Đào cũng không tệ, thậm chí được coi là bậc trưởng bối.
Nếu tính như vậy thì vai vế của Lưu Sấm còn cao hơn y một bậc.
Chu Du cắn môi, hạ giọng nói: - Sao Bá Phù biết được, bọn họ sẽ không tìm đến nương tựa Lưu Diêu?
Trong mắt Tôn Sách hiện lên một chút cổ quái.
- Nếu chỉ là Thái Sử Từ, nói không chừng sẽ tìm đến nương tựa Lưu Diêu.
Nhưng có Lưu Sấm ở đó, Thái Sử Từ tất sẽ không đi tìm Lưu Diêu lần nữa... Ta xem Lưu Sấm, tuổi tuy nhỏ, nhưng thật có dáng dấp quần hùng. Tuy không biết tại sao y lại ở Giang Đông, nhưng từ trong lời của y có thể nghe ra được, y hiện giờ cũng không quá đắc ý.
Người này, mặc dù bề ngoài thuần hậu, nhưng dã tâm khôn lường.
Ta đoán hắn nhất định sẽ không để cho Thái Sử Từ một lần nữa đi tìm đến nương tựa Lưu Diêu, nhưng thật ra lại có khả năng mang Thái Sử Từ đi.
Trong lịch sử, Thái Sử Từ và Tôn Sách tử đấu trăm trận, cho nên có thể thấu hiểu lẫn nhau.
Nhưng hiện tại, bởi vì Lưu Sấm đột nhiên tham gia vào, Thái Sử Từ và Tôn Sách vẫn bất phân thắng bại, cũng chưa cướp mũ sắt và đoản kích. Tuy rằng có chút coi trọng Thái Sử Từ, vẫn còn chưa nói tới mức yêu thích. Tôn Sách chẳng qua là cảm thấy có chút tiếc nuối.
Một mãnh tướng như Thái Sử Từ, lại là thủ hạ của Lưu Diêu.
Nhưng nếu như y đi rồi, Lưu Diêu chẳng khác nào bị chặt mất một cánh tay.
Đối với Tôn Sách mà nói, đây là một chuyện tốt, trong lòng thậm chí còn có một cảm giác vui mừng.
Chu Du ngẫm nghĩ một chút, cũng thấy có lí nên không so đo nữa.
- Công Cẩn, Đan Dương là căn cơ của ta, không thể không coi trọng.
Ta nghe nói, trước đây Câu Dung Hà Toại ở gần Câu Dung đều bị giết, từ đấy có thể thấy Đan Dương loạn lạc bất trị. Bá Hải tuy rằng trầm ổn giỏi giang, nhưng y phải trấn thủ Đan Đồ, binh lực còn lại cũng không nhiều. Cho nên ta định mời hiền đệ trấn thủ Đan Dương, bảo vệ cốt lõi cơ nghiệp của ta.
Chu Du nghe thấy, vội vàng nói: - Còn Vương Lãng ở Hội Kê, Lưu Diêu ở Dự Chương…
Tôn Sách cười nói: - Với binh mã hiện nay của ta đã đủ sức lấy Ngô Hội, bình Sơn Việt, đánh nhau với Lưu Diêu cũng đã đủ.
Nhớ ngày đó ta chỉ dẫn theo ba nghìn người vượt sông, mà nay đã có đến mấy vạn binh mã. Chứ nói chi là Hội Kê là quê nhà của ta, nếu trong tình hình này mà ta vẫn không thể thắng, thì cũng không cần đánh nữa. Yên tâm đi, ta sẽ không thua trong tay hạng người như Vương Lãng, Lưu Diêu đâu.
Chu Du gật gật đầu: - Ta không lo lắng Vương Lãng, Lưu Diêu. Tuy nhiên có một người ngươi phải cẩn thận.
- Ai?
- Chính là Ngiêm Bạch Hổ đóng quân ở Ô Trình.
Tôn Sách nói: - Công Cẩn yên tâm, đám đạo tặc Nghiêm Bạch Hổ không có chí lớn, không đáng để bận tâm.
- Nhưng thái thú Ngô quận Trần Vũ, bên ngoài là thần phục, nhưng theo ta thấy, người này chưa chắc thật sự nguyện ý quy hàng.
Nếu Bá Phù muốn tiến công Hội Kê, cẩn thận kẻ này câu kết với Nghiêm Bạch Hổ… Bá Phù, lần này ngươi đi chinh phạt Hội Kê, ta muốn đề cử cho ngươi một người.
- Ai?
Trong lòng Tôn Sách không khỏi cảm thấy kì lạ.
Người huynh đệ này của y trước nay tâm cao khí ngạo, hạng người bình thường chưa bao giờ thèm để mắt.
Nhưng y lại đề cử cho mình, vậy người này chắc chắn không phải hạng tầm thường.
Chu Du khẽ mỉm cười: - Bá Phù đã nghe thấy tên kì nhân Hạ Công Miêu chưa?
- Có phải ngươi nói đến Sơn Âm Hạ Tề Hạ Công Mưu?
- Đúng vậy!
Tôn Sách hít sâu một hơi, liên tục gật đầu.
Hạ Tề, là ai chứ?
Người này là người Sơn Âm, Hội Kê, lúc trẻ làm quận lại Hội Kê, sau đó từng làm qua Đại Diệm Trưởng. Lúc đó huyện Diệm có một tên huyện lại tên là Tư Tòng, là người người ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, chuyên làm xằng làm bậy. Sau khi Hạ Tề chính thức nhậm chức, liền muốn xử lí người này. Nhưng vừa động đến, Chủ Bộ trong huyện lại khuyên y, Hạ Tòng là người trong đại tộc huyện Diệm, không thể dễ dàng động đến… nào biết được Hạ Tề lại không nghe, ngược lại giận dữ, lập tức chém chết Tư Tòng.
Sau đó, người trong tộc sau khi nghe chuyện liền tụ tập nghìn người tấn công huyện Diệm.
Hạ Tề không những không sợ, lại cho thủ hạ mở cửa thành đột kích, khiến cho đám người trong họ tộc của Tư Tòng đại bại, sau đó tên tuổi Hạ Tề uy chấn Sơn Việt. Một năm trước, hai vùng cửa sông Thái Mạt và Phong Phổ có người tạo phản, Hạ Tề được bổ nhiệm làm Thái Mạt trưởng, chỉ trong một tháng liền diệt gọn phản quân.
Chu Du đột nhiên nhắc đến người này với Tôn Sách làm y mừng rỡ.
- Nếu được người này hỗ trợ, việc công chiếm Hội Kê liền dễ như trở bàn tay!