Mấy người buôn lậu cùng nhìn về phía âm thanh truyền tới, thì thấy một nam tử trẻ tuổi, dáng người cao gầy, mặc cẩm y quý giá, mấy tên buôn lậu chỉ cần nhìn một cái, liền cúi đầu không dám nhìn nữa. Bọn buôn người đều có mắt nhìn người vô cùng chính xác, người này mặt mũi khôi ngô, trẻ tuổi mà ánh mắt đã sắc bén, vừa nhìn chính là không phú thì quý, không phải là người mà bọn họ có thể chọc vào.
"Gia chúng ta đang hỏi các ngươi đó." Một thị vệ bên cạnh quý công tử này quát hỏi bọn buôn người.
Bọn buôn người vội vàng và cẩn thận nói: "Vị lão gia này, nô tỳ này chúng ta chỉ cần mười hai lượng bạc thôi."
Trong đám người đã xôn xao, mười lượng bạc đã có thể mua mười mấy tôi tớ cường tráng, bọn buôn người này đúng là dám dùng công phu sư tử ngoạm.
Một thị vệ đi tới trước người Thanh Ngọc, dùng mũi chân nâng cằm Thanh Ngọc lên, để cho chủ tử mình nhìn rõ mặt Thanh Ngọc.
Ánh mắt quý công tử lạnh như băng liếc nhìn Thanh Ngọc, gật đầu, sau đó không đợi mọi người phản ứng, xoay người rời đi.
Thị vệ kéo Thanh Ngọc từ đất lên, ném một lượng bạc cho bọn buôn người, nói: "Người Phụng Thiên đáng chết!"
Bọn buôn người cầm một lượng bạc, không dám lên tiếng.
Những người Phụng Thiên ở đây cũng không lên tiếng, nghe khẩu âm thị vệ này, bọn họ cũng biết đám người kia là người Tru Nhật, Tru Nhật là mẫu quốc của Phụng Thiên, quý nhân của mẫu quốc, chính là giết họ, triều đình cũng không có biện pháp làm chủ cho những dân chúng bọn họ á.
Thanh Ngọc bị thị vệ kéo đi đến sau lưng quý công tử, thị vệ bẩm báo với quý công tử: "Chủ tử, nô tỳ này đã mua xong."
"Ngươi tên gì?" Quý công tử này dừng bước, hỏi Thanh Ngọc.
Số mạng xoay chuyển quá nhanh, lúc này đầu óc Thanh Ngọc trống rỗng, nghe quý công tử hỏi, miệng hé ra, nhưng không thể nói lên lời.
Quý công tử cũng không thúc giục, vẫn lạnh lùng nhìn Thanh Ngọc.
Thị vệ ở phía sau đẩy Thanh Ngọc một cái.
Thanh Ngọc lại té xuống đất một lần nữa, mặt dán xuống đất, thần trí Thanh Ngọc dần dần khôi phục, thân thể quỳ thẳng, nhút nhát dập đầu với quý công tử, rơi lệ nói: "Nô tỳ cầu xin gia ban tên."
Khóe miệng quý công tử giương lên, coi như cười một tiếng, cất bước đi về phía trước, không để ý tới người đang quỳ trên đất, cũng không nhìn tới vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của Thanh Ngọc.
"Ngươi coi là thứ gì hả?" Thị vệ lại kéo Thanh Ngọc lên, nói: "Một nô tỳ Phụng Thiên, còn muốn gia ban tên?"
Nam tử đi theo bên người quý công tử là một quản sự trung niên, lúc này quay đầu lại, nói: "Hôm nay là đầu thu, nô tỳ này gọi là A Sơ được rồi."
****
Lúc này, Ngọc Tiểu Tiểu đang ngồi trong phòng khách Cố phủ, không biết làm sao mà đánh mũi một cái.
Vương ma ma lo lắng, hỏi: "Công chúa muốn mời thái y tới không?"
Ngọc Tiểu Tiểu lắc đầu, nhìn bên ngoài, bên ngoài vẫn còn mưa lất phất, không khí cuối thu thoáng mát (Trên kia là nói đầu thu, chỗ này là cuối thu, thật sự không biết là đầu hay cuối, thôi thì giữ nguyên nguyên tác vậy - Nuy), vì sao nàng lại cảm thấy có chuyện không tốt sắp đến á?
"Công chúa." Tiểu Vệ từ bên ngoài chạy vào, bẩm báo với Ngọc Tiểu Tiểu: "Phò mã gia tỉnh."
"Đi về xem một chút." Ngọc Tiểu Tiểu lập tức đứng dậy, trong nháy mắt đã quăng cái dự cảm không tốt kia ra sau đầu.
Chờ tới khi Ngọc Tiểu Tiểu chạy từ phòng khách tới trạch viện, thì thấy Tiểu Trang được Ngọc Tiểu Tiểu phái ra ngoài mua đồ ăn vặt, chạy về.
Thấy hai tay Tiểu Trang trống không, khóe miệng Ngọc Tiểu Tiểu cụp xuống, nói: "Bên ngoài chưa bán sao?"
Tiểu Trang vội vã thi lễ với Ngọc Tiểu Tiểu, nhỏ giọng nói: "Công chúa, thuộc hạ mới vừa nghe được một tin, Đại hoàng tử Cảnh Mạch của Tru Nhật đã đến kinh thành ngày hôm qua."
Vương ma ma theo bản năng, hỏi: "Bọn họ lại muốn lấy cái gì của Phụng Thiên ta?"
Ngọc Tiểu Tiểu chép miệng, đại lục này có tất cả sáu quốc gia, nước Tru Nhật là quốc gia có thực lực cường đại nhất, kế đó là các nước Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, đối với Tru Nhật, thì Phụng Thiên chính là "nhân vật" ai cũng có thể đạp một cước, sở dĩ còn chưa mất nước, thứ nhất là bởi vì năm nước kia đang đánh nhau, không có rảnh xuất toàn lực dọn dẹp Phụng Thiên, thứ hai là Phụng Thiên có lương tướng, mỗi lần đều có thể cứu nước trong nguy nan.
Tiểu Trang nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, nói: "Công chúa, thuộc hạ nghe nói lần này Đại hoàng tử tới, là muốn mang một vị hoàng tử đến Tru Nhật."
"Thánh thượng muốn chọn một vị hoàng tử làm con tin?" Vương ma ma nhỏ giọng hỏi Tiểu Trang.
Tiểu Trang gật đầu.
Vương ma ma lập tức nhìn về phía Ngọc Tiểu Tiểu, hơi lo sợ nói: "Công chúa, thật cám ơn trời đất mà, may mà ngài đã đưa Thất điện hạ ra khỏi cung á."
Ngọc Tiểu Tiểu nghiêm mặt đi về trạch viện, Cảnh Mạch, người này nàng rất quen thuộc đó, Nữ đế Tàn bạo có thể lên Hoàng vị, thì vị Đại hoàng tử Tru Nhật này ra sức không ít nha, nói trắng ra, vị này chính là một trong những người tình của Nữ đế Tàn bạo.
"Sẽ là vị hoàng tử nào đi làm con tin nhỉ?" Vương ma ma đi sau lưng Ngọc Tiểu Tiểu, nhỏ giọng nói, thảo luận cùng Tiểu Trang và Tiểu Vệ.
Hai ám vệ lắc đầu, chuyện như vậy, làm sao bọn họ biết?
"Ngọc Tử Thanh." Ngọc Tiểu Tiểu nói.
Vương ma ma thấp giọng, kinh ngạc nói: "Cái này không thể nào!" Con người Hoa phi như vậy, làm sao có thể để con ruột của mình đi Tru Nhật làm con tin?
Nghĩ về một đời của Nữ đế Tàn bạo, sau khi Triệu phi đem hai chị em Nữ đế Tàn bạo đuổi ra khỏi cung, rồi tập trung tất cả mã lực đối phó với Hoa phi, trong tay mẫu tộc (*nhà mẹ đẻ - Nuy) của Hoa phi cũng có cầm binh quyền, Ngọc Tử Hoàn lại là con trai lớn, đối với Triệu phi sinh ra Lục hoàng tử Ngọc Tử Minh mà nói, cũng là một cái uy hiếp. Triệu phi đẩy Hoa phi xuống hố, đem con Hoa phi đi Tru Nhật làm con tin, Ngọc Tiểu Tiểu cũng không phải chính mắt nhìn thấy, bất quá kết quả cuối cùng chính là như vậy.
Ngọc Tiểu Tiểu quay đầu lại nhìn ba vị này, nói: "Muốn ta xen vào chuyện này sao?"
Vương ma ma cùng Tiểu Vệ, Tiểu Trang lắc đầu, chuyện này không thể nói động thủ là giải quyết được nha.
"Thật ra thì bọn họ cũng là huynh đệ của ta." Ngọc Tiểu Tiểu nói, cái tên Ngọc Tử Thanh bị Triệu phi đẩy vào hố đi đến Tru Nhật, cuối cùng cũng không trở về, sau khi Cảnh Mạch lên ngôi, vị hoàng tử này liền bị Cảnh Mạch chém đầu, mà cái đầu này được đưa trở về Phụng Thiên, được coi như là lễ vật tặng cho Ngọc Linh Lung, Ngọc Tiểu Tiểu nghĩ, thật là thảm mà!
Đây là Trưởng công chúa muốn lập địa thành phật sao? Ây ây!
Vương ma ma và Tiểu Trang, Tiểu Vệ cũng muốn rống lên với Ngọc Tiểu Tiểu, nhi tử Hoa phi, sao có thể là huynh đệ với ngài?! Nhưng ba vị lại không dám rống, Công chúa Điện hạ ngốc, nhưng tay rất đen á.
"Không nói, vậy các ngươi đồng ý?" Ngọc Tiểu Tiểu đợi cả nửa ngày, ba người trước mặt không nói lời nào, thì hỏi lại.
Vương ma ma: "...."
Tiểu Trang, Tiểu Vệ: "..."
Cái gì mà bọn họ đồng ý? Không phải để cho đám nữ nhân trong cung chó cắn chó rất tốt sao?
"Ngài đã xuất giá." Vương ma ma nói nhỏ với Ngọc Tiểu Tiểu.
Ngọc Tiểu Tiểu đứng chờ Vương ma ma nói hết câu.
"Chuyện của Hoàng gia, Công chúa không nên hỏi vẫn tốt hơn." Vương ma ma bồi Ngọc Tiểu Tiểu về trạch viện, bà khổ tâm khuyên nhủ: "Chỉ cần Công chúa ngài quan tâm đến phò mã gia là tốt rồi, "tại gia từ phụ, xuất giá tòng phu" (*), cùng phò mã gia sống qua ngày, Công chúa ngài tự nhiên nước lên thì thuyền cũng lên á."
(*)tại gia từ phu, xuất giá tòng phu: ở nhà theo cha, gả ra thì theo chồng - Nuy
Lời của Vương ma ma, Ngọc Tiểu Tiểu nghe không hiểu, từ phụ, tòng phu? Đây là đạo lý gì? Chẳng lẽ sau này Cố Tinh Lãng còn có thể làm hoàng đế? Cái này khó hiểu quá đi?
"Công chúa Điện hạ, lần này ngài phải nghe nô tỳ." Vương ma ma nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Chỉ cần Thất điện hạ bình yên vô sự, cái gì cũng không cần ngài quan tâm."