Ầm ĩ, mắt thấy chân trời hừng sáng, cả đêm mưa thu cũng ngừng, trong tân phòng, một chút động tĩnh cũng không có, Lão phu nhân hoàn toàn sốt ruột, cái gì phong độ, mặt mũi cũng không cần , không để ý bất cứ cái gì muốn tiến vào tân phòng.
Cố Tinh Nặc không có biện pháp , chỉ có thể đưa tay xuống kéo tổ mẫu, nói: "Tổ mẫu, ngài không thể đi vào!"
Giằng co một đêm, kiên nhẫn của lão phu nhân đã dùng hết, đưa tay muốn đánh Cố Tinh Nặc.
Tôn thị phu nhân đứng trước mặt Cố Tinh Nặc, nói: "Tổ mẫu, ngài muốn phạt liền phạt cháu dâu đi."
Mấy cái nha hoàn bà mụ lại cùng nhau tiến lên khuyên can, tràng diện một lần nữa mất khống chế.
"Các ngươi nháo cái gì?" Âm thanh giống như tiếng sấm, từ cửa viện truyền đến.
Mọi người đồng thời quay đầu nhìn.
Cố Thần còn mặc quần áo tối hôm qua, mặt trầm như sắt, cất bước đi vào trong đình viện.
Bọn hạ nhân vừa thấy lão nguyên soái, đều vội cúi đầu lui qua một bên.
Lão phu nhân buông tay đang nâng cao xuống, nhìn lão gia tử của mình đi đến trước mặt.
"Bà muốn làm gì?" Cố Thần đứng trên bậc thang hành lang, mở miệng hỏi.
"Tổ phụ." Cố Tinh Nặc không đợi lão phu nhân nói, chạy đến bên người lão nguyên soái, nói: "Hiện tại Công chúa đang trị bệnh cho Tinh Lãng."
"Cũng cả đêm rồi." Lão phu nhân vội la lên: "Tinh Lãng như thế nào, chúng ta một chút cũng không biết á!"
Lúc này, cửa tân phòng được người bên trong mở ra, Ngọc Tiểu Tiểu xoa mắt, đi ra từ trong phòng, phía sau đi theo mấy cái đại phu.
Ngọc Tiểu Tiểu vừa ra, lão phu nhân ngược lại không nói, mọi người đi theo vào viện đồng thời nhìn chằm chằm Ngọc Tiểu Tiểu.
Ngọc Tiểu Tiểu nhìn những người đứng ngoài cửa này, nói: "Giải phẫu rất thành công , huynh ấy hẳn là không sao."
"Không sao?" Cố Tinh Nặc cũng không tiếp tục giải thích với Cố Thần, vội bước đến trước mặt Ngọc Tiểu Tiểu, nói: "Chân Tinh Lãng có thể khỏi hẳn?"
"Không kém bao nhiêu đâu." Ngọc Tiểu Tiểu gật đầu, nói với Vương ma ma: "Ma ma, bà dẫn người đi vào dọn dẹp phòng một chút.”
"Vâng." Vương ma ma đáp Ngọc Tiểu Tiểu một tiếng, mang theo mấy cái cung nhân vào tân phòng.
Lão phu nhân vội vàng nói với Ngọc Tiểu Tiểu: "Ta muốn gặp Tinh Lãng."
"Vào đi." Ngọc Tiểu Tiểu tránh người qua cửa lớn.
Lão phu nhân và Từ thị phu nhân đều vội vàng cất bước vào phòng.
Tôn thị phu nhân mắt thấy Thanh Ngọc cũng muốn đi vào phòng, tay nhấc lên cản đại nha hoàn này lại, nói: "Ngươi đi vào làm cái gì?"
Thanh Ngọc ngẩng đầu nhìn Ngọc Tiểu Tiểu.
"Người nhà vào xem thì tốt rồi." Ngọc Tiểu Tiểu ngáp dài, nói.
Thanh Ngọc đem môi cắn đến trắng bệch, cuối cùng còn chưa có lá gan ở trước mặt lão nguyên soái làm Ngọc Tiểu Tiểu không thoải mái, lui qua một bên.
"Tinh Lãng!" Trong phòng truyền đến tiếng hô to của lão phu nhân.
Tiếng hô này còn mang theo tiếng khóc, nghe thật thê lương, làm cho vài người lão nguyên soái đứng ngoài phòng rùng mình một cái.
Ngọc Tiểu Tiểu cũng cảm thấy ngoài ý muốn, Cố Tinh Lãng không có chuyện, làm sao lão thái thái này có thể hô như vậy? Cũng vội xoay người vào phòng.
Cố Thần đồng thời mang theo hai phu thê Cố Tinh Nặc, còn có Lâm thị phu nhân theo vào phòng.
Lão phu nhân vừa thấy Ngọc Tiểu Tiểu đến trước giường, đưa tay phải bắt lấy Ngọc Tiểu Tiểu, lạnh lùng nói: "Ngươi đã làm gì Tinh Lãng?!"
Thân người Ngọc Tiểu Tiểu hơi tránh nhẹ qua một bên, liền tránh được tay lão phu nhân, nói: "Huynh ấy là sao?"
Nhìn nhìn đến lúc này, Ngọc Tiểu Tiểu vẫn còn có thể ngáp một tiếng, làm cho ngay cả Từ thị phu nhân tức giận trong lòng, nói: "Tại sao chúng ta gọi, Tinh Lãng không tỉnh?"
Giọng nói Từ thị phu nhân đầy chất vấn, mọi người trong phòng người đều có thể nghe hiểu, nhưng Ngọc Tiểu Tiểu lại nghe không hiểu, vẫn là một khuôn mặt lạnh tanh, nói: "Tác dụng thuốc tê còn chưa hết, huynh ấy đang ngủ."
"Đúng." Lúc này lão đại phu cũng nói chuyện thay Ngọc Tiểu Tiểu, nói: "Phu nhân, tam thiếu gia chỉ là đang ngủ." Thấy được toàn bộ quá trình Ngọc Tiểu Tiểu trị thương cho Cố Tinh Lãng, tuy rằng lão đại phu còn chưa rõ hoàn toàn nhìn rõ, nhưng ông biết hai chân bị đứt của Cố tam thiếu gia thật sự có thể lành.
Cố Thần đi tới trước giường, sờ mặt Cố Tinh Lãng một chút, lúc này hô hấp của Cố Tinh Lãng bằng phẳng, nhiệt độ cơ thể bình thường, quả thực là đang ngủ say.
Lão đại phu cùng Cố Thần nói: "Nguyên soái, gân chân tam thiếu gia đều được công chúa điện hạ một lần nữa nối lại tốt lắm, nếu là có thể phát triển tốt, chân của tam thiếu gia thật sự có thể khỏi hẳn !"
Những lời này đủ để cho người Cố gia nảy sinh kinh hỉ.
Lão phu nhân cùng Từ thị phu nhân lại rớt ánh mắt, bất quá lúc này là vui quá mà khóc .
Vương ma ma đi tới bên cạnh Ngọc Tiểu Tiểu, nhìn xem mẹ chồng nàng dâu đứng chung một chỗ rơi nước mắt, thanh âm lành lạnh nói: "Phò mã gia không sao là tốt rồi , ngày hôm qua đêm hôm đó làm ầm ĩ a, phò mã gia nếu là có cái tam trưởng lưỡng đoạn, công chúa điện hạ chúng ta nói không chừng được tẩm lồng heo ."
Lão phu nhân cùng Từ thị phu nhân tiếng khóc đều là một trận, sắc mặt ngượng ngùng đều nói không ra lời.
Ngọc Tiểu Tiểu ngược lại là hiếu kỳ nói: "Tẩm lồng heo là cái gì?"
Vương ma ma nhìn công chúa nhà mình vẫn là tỉnh tỉnh mê mê, một chút cũng không biết chính mình bị mẹ chồng nàng dâu khi dễ , trên mặt đen vài phần, nói: "Công chúa vui vẻ làm loại này không hiểu sự việc là tốt, nô tỳ còn có cái gì có thể nói ?"
"Đại ca, tẩm lồng heo là cái gì?" Ngọc Tiểu Tiểu vẫn là đối cái này cảm thấy hứng thú.
Cái này muốn Cố Tinh Nặc đáp như thế nào?
"Chính là đem người nhốt trong lồng sắt ném trong nước cho chết đuối, " Vương ma ma cực kỳ tinh chuẩn giải thích cho Ngọc Tiểu Tiểu.
"Vậy thì vì sao muốn gọi lồng heo?" Ngọc Tiểu Tiểu lại hỏi.
Vương ma ma nghẹn lời, cái này không phải trọng điểm có được hay không?
Cố Thần vội nói: "Mau, mau đi chuẩn bị cơm cho công chúa điện hạ."
Tôn thị phu nhân cùng lão phu nhân nói: "Tổ mẫu, nếu Tinh Lãng đã không sao, chúng ta liền trước hết đi ra ngoài đi."
Lão phu nhân lúc này trên mặt thiêu đốt đến khó chịu đâu, Tôn thị cho nàng một cái bậc thang xuống, lập tức liền nói: "Chúng ta đi thôi."
Vương ma ma tức giận nhìn xem lão phu nhân mang theo Từ thị phu nhân đi ra ngoài, lão thái thái này da mặt ngược lại là rất dày, nháo một đêm, lúc này xem như không có việc gì đi rồi.
Cố Tinh Nặc thần sắc lúng túng đi tới Ngọc Tiểu Tiểu trước mặt, thấp giọng nói: "Công chúa điện hạ, khó khăn cho ngươi.
"Hửm?" Ngọc Tiểu Tiểu thực sự mờ mịt, cứu Cố Tinh Lãng, làm khó nàng cái gì?
"Tổ mẫu và mẫu thân chỉ là…chỉ là quan tâm Tinh Lãng." Cố Tinh Nặc giải thích với Ngọc Tiểu Tiểu.
Người nhà bệnh nhân có xúc động, cái này có thể lý giải, Ngọc Tiểu Tiểu khoát tay với Cố Tinh Nặc, ý tứ là không có gì.
Cố Tinh Nặc càng là tội lỗi, đêm qua lão phu nhân nói chuyện cũng khó nghe á.
"Sau khi ăn xong thì hãy đến kính trà." Lúc này lão nguyên soái đi tới trước mặt Ngọc Tiểu Tiểu, vẻ mặt ôn hòa nhỏ giọng nói.
Tuy rằng không biết kính trà lại là thứ gì, bất quá Ngọc Tiểu Tiểu vẫn là gật đầu, đồng ý nói: "Biết rồi gia gia, cơm nước xong, ta sẽ đi."
Lão nguyên soái mang theo Cố Tinh Nặc ra tân phòng, đi đến đình viện, liền hỏi Cố Tinh Nặc: "Cái nha hoàn kia tên gì?"
Cố Tinh Nặc nói: "Tổ phụ hỏi ai?"
Cố Thần nhìn trưởng tôn.
Cố Tinh Nặc chỉ đành phải nói: "Thanh Ngọc."
"Đuổi đi." lão nguyên soái lạnh nhạt nói: "Cháu tự mình đi làm việc này."