"Im miệng!" Một giọng nói như hoàng anh xuất cốc vang lên, Thiên Mộ Tuyết vén màn xe lên, nhìn chiếc xe ngựa sang trọng trước mặt, hơi suy nghĩ một chút, đã biết là người có thân phận không tầm thường, vừa rồi cũng nghe thấy hai chữ "Bổn vương".
Nếu thật là một vương gia, nàng chỉ là một nhi nữ nho nhỏ của phủ thừa tướng, dĩ nhiên là nên nhường đường. Chỉ là còn chưa kịp mở miệng, hạ nhân nhà mình đã không biết chừng mực, đắc tội với người ta. Nhưng đối phương lại cuồng vọng như vậy, đến hạ nhân của phủ thừa tướng mà nói đánh là đánh, hoàn toàn không cho phủ thừa tướng của nàng thể diện, thể diện này vẫn là phải tìm trở về!
Vững vàng xuống xe ngựa, bước những bước chân hoa sen(1) đến trước xe ngựa của Hiên Viên Vô Thương, mở miệng: "Không biết là vị vương gia nào? Thần nữ là Thiên Mộ Tuyết, hạ nhân không hiểu chuyện, nếu có nào chỗ đắc tội, kính xin vương gia rộng lượng tha thứ!" Tiên Lễ Hậu Binh(2)!
Thấy nàng biết lễ nghĩa như thế, thái độ Đình Vân cũng tốt hơn: "Thiên tiểu thư, vương gia và vương phi nhà ta đang ở trong xe ngựa, không thể ra gió, không tiện gặp tiểu thư. Thỉnh tiểu thư nhanh chóng nói hạ nhân nhường đường."
Thấy động tác Đình Vân chậm như vậy, trên bộ mặt tuyệt mỹ của Hiên Viên Vô Thương lộ ra một nụ cười xinh đẹp, nụ cười đó làm đáy lòng người ta mơ hồ có chút phát lạnh. Vũ Văn Tiểu Tam tự nhiên biết hắn lộ ra biểu cảm này, chứng tỏ hắn đang rất tức giận: "Thương Thương, đừng để ý đến bọn họ làm gì!... Chúng ta không tức giận, không tức giận được không!"
Quay đầu nhìn nàng một chút, rốt cuộc thu liễm tức giận trong lòng: "Được, Thương Thương không tức giận, không náo loạn với bọn họ!"
Thiên Mộ Tuyết có chút bất mãn, đồng thời cũng có chút nghi ngờ. Đại yến trong cung, nàng đều đã từng tham gia, bất luận vị vương gia kia là ai, cũng không nên không có một tiếng đáp lại nàng chứ?
Huống chi đã đánh hạ nhân nhà nàng thành trọng thương, nếu cái gì cũng không nói, hình như là không thể nào chấp nhận nỗi!
Hơn nữa, nếu những người này là vương gia giả mạo mà nàng lại nhường đường, chắc chắn Thiên Mộ Tuyết nàng lập tức sẽ trở thành trò cười cho giới quý tộc rồi, đến phụ thân cũng sẽ bị người ta chê cười!
Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, vì vậy liền mở miệng nói với Đình Vân: "Không biết có thế nói cho tiểu nữ biết đó là vị vương gia nào không? Tuy nói hạ nhân có nhiều bất kính, nhưng các hạ lại làm cho phu xe của bản tiểu thư bị thương nặng như vậy, dù sao cũng phải cho bản tiểu thư một công đạo chứ?"
"Công đạo? Thiên tiểu thư không khỏi cũng quá coi trọng bản thân mình rồi!" Đình Vân vừa nghe xong lời này, bộ dáng vốn là khách khí liền biến mất. Công đạo? Chỉ bằng nàng mà cũng muốn tìm bọn họ đòi công đạo? Đùa gì thế!
"Ngươi!" Những lời này đem Thiên Mộ Tuyết chế trụ, khuôn mặt càng thêm không nén được tức giận, bốn phía đều đã có dân chúng bắt đầu chỉ chõ.
"Đình Vân, nếu xe ngựa này không đi được, ngươi hãy đem vứt đi!" Một tiếng nói rất có từ tính truyền ra, làm thân thể Đình Vân run rẩy mấy cái.
Đang muốn trước khi vương gia nổi giận, nhanh một chút ra tay đánh nát xe ngựa kia, nhưng vào lúc này cấm vệ quân của kinh thành đã tiến tới. Chỉ vì lúc đang bàn giao ca trực, nghe nói có kẻ ngông cuồng ở ngoài đường phố hành hung. Vốn cũng không muốn để ý tới, nhưng vừa nghe nói người bị đả thương lại là hạ nhân phủ thừa tướng, liền nhanh chóng chạy tới. Nếu có thể nhờ vào việc này tạo được quan hệ với phủ thừa tướng, chiếm được hảo cảm của thừa tướng đại nhân, vậy việc thăng quan phát tài không phải đã sắp tới tay rồi sao?
"Kẻ ngông cuồng lớn mật kia, lại dám hành hung ngoài đường phố, không coi vương pháp ra gì, muốn bị trị tội đúng không?" Người thống lĩnh cấm vệ quân kia rất cao ngạo đứng ở trước mặt của Đình Vân, mấy trăm tên cấm vệ quân vây quanh xe ngựa, đến nước chảy cũng không lọt!
Lần này đến khóe miệng của Vũ Văn Tiểu Tam cũng có chút co quắp, không có lầm chứ? Cấm vệ quân cũng xuất động rồi sao?
"Thương Thương, sẽ không có chuyện gì chứ?" Có chút lo lắng nhìn hắn, có vẻ như đám cấm vệ quân kia người đông thế mạnh. Nếu người ta làm bộ như không biết Thương Thương, bắt bọn họ đi thì phải làm thế nào?
"Đừng sợ, có ta ở đây! Chờ!" Cặp mắt tà mị như hoa đào đã dính vào chút ý cười, hiện ra ánh sáng khát máu. Đứng dậy, chuẩn bị ra khỏi xe ngựa, trực tiếp vung cho đám người kia một chưởng! Thật phiền!
Nàng cầm lấy tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn ngập mong đợi nhìn hắn: "Thương Thương, đừng giết người!" Ngày đó, tình cảnh hắn giết chết Phượng Phi Yên vẫn còn sờ sờ trước mắt nàng. Theo ý nàng, Thương Thương của nàng nên giống như tiên nhân, không nên nhiễm chút hơi thở thế tục nào, càng không nên dính mùi máu tanh!
Hắn bắt lấy tay nhỏ bé của nàng, nhìn đôi môi đỏ mọng hơi sưng đỏ, cười nhẹ: "Được, vậy người ta không đi ra ngoài!"
"Để cho hữu tướng quân(3) tới gặp ta!" Hữu tướng quân trông coi Ngự Lâm quân và cấm vệ quân, chính là người phụ trách cho an toàn của kinh thành và hoàng cung.
"Ha ha. . . . . . Nực cười, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn gặp tướng quân của chúng ta! Thiên tiểu thư không cần sợ hãi, có thuộc hạ ở đây, kẻ ngông cuồng này nhất định sẽ không thể tổn thương người chút nào!" Người thống lĩnh cấm vệ quân kia vỗ ngực bảo đảm.
Thiên Mộ Tuyết nhíu lông mày, quay đầu nhìn tướng quân kia: "Tướng quân, người trong xe ngựa này tự xưng là vương gia, tướng quân có nên kiểm tra lại thân phận người đó trước không?"
À? Vương gia? Lúc này chân người cấm vệ quân kia cảm giác giống như có chút nhũn ra! Tuy nói lấy lòng thừa tướng quan trọng, nhưng hắn cũng không thể đắc tội với bất kỳ một vị vương gia nào hết! Chợt, sắc mặt ngẩn ra: "Thiên tiểu thư, người đừng để bị bọn họ lừa! Đùa gì thế! Hiện tại các vương gia đều ở trên triều, hạ quan cũng không có nghe nói có vị vương gia nào cáo ốm với hoàng thượng, không đi điện Vũ Đức vào giờ mão(4), người này chắc chắn là kẻ giả mạo!"
Ngày thường, lâm triều chỉ cần buổi sáng là xong rồi. Chỉ có hôm nay, phương bắc xuất hiện thiên tai, hoàng thượng triệu tập chúng đại thần lại một chỗ, tiếp tục lâm triều. Làm sao có thể có vương gia đang ở trên đường vào lúc này được! Quả thật là cực kỳ hoang đường!
"Cút ngay! Bên trong xe chính là nhiếp chính vương điện hạ!" Đình Vân rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nói ra thân phận của vương gia nhà mình, hắn đã nghe được lời nói 'không giết người' của vương phi. Nhưng đám người kia cản trở như vậy, nếu vẫn không nói ra thân phận của vương gia, hôm nay sợ là khó trở lại vương phủ được!
"Cái gì? Nhiếp chính vương?" Chân người thống lĩnh cấm vệ quân kia lập tức mềm nhũn, Hiên Viên Vô Thương - nhiếp chính vương điện hạ, mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ, hắn không phải ẩn cư rồi sao?
Hắn ở nơi này la lối om sòm nãy giờ, lại nói nhiếp chính vương điện hạ là kẻ giả mạo? Đây *** không phải chỉ có một con đường chết thôi sao? "Ngươi. . . . . . Ngươi có thứ gì có thể chứng minh thân phận không?"
Sắc mặt Thiên Mộ Tuyết cũng có chút trắng bệch, ai ở Dạ Mị đế quốc mà không biết chỉ cần một câu nói của nhiếp chính vương là có thể thay đổi hoàng đế! Nàng chỉ là một nhi nữ nho nhỏ của phủ thừa tướng, lại dám ở đây đòi công đạo, đây không phải là muốn tìm chết sao?
"Thân phận của bổn vương cần gì phải chứng minh với ngươi?" Giọng nói nhẹ nhàng truyền tới, lại mang theo chút lạnh lẽo không nói ra được.
Người thống lĩnh cấm vệ quân kia vừa nghe hắn không dám đưa ra vật chứng minh, lại cảm thấy nhất định là kẻ giả mạo, nhất thời có chút can đảm: "Hừ, không dám chứ gì? Còn không mau lăn ra đây nhận lấy cái chết!" Bà nó, mới sáng sớm đã trêu cợt hắn như vậy, còn giả mạo nhiếp chính vương, thật sự cho rằng hắn là kẻ ngu xuẩn hay sao?
Đình Vân giận không kềm được! Nếu không phải vương phi phân phó, hắn không thể không giết bọn chúng!
"Ta nói một lần cuối cùng, để Lâm Phong tới gặp ta!" Hiện tại đã gọi thẳng tên húy của hữu tướng quân rồi!
Người thống lĩnh cấm vệ quân kia vừa nghe Đình Vân đến tên "Lâm Phong" cũng nói thẳng ra, nên có chút luống cuống. Không nói đến người biết đại danh tướng quân là 'Lâm Phong' không nhiều lắm, mà ánh sáng khí thế sát phạt trên người Đình Vân cũng không giống như là người bình thường có thể có! Nếu thật động thủ, mà đối phương lại là nhiếp chính vương điện hạ, chỉ sợ hắn chết thế nào cũng không biết!
Nghĩ tới đó, quay đầu hướng thị vệ phân phó: "Đi mời Lâm tướng quân! Ta ngược lại muốn nhìn xem, sau khi Lâm tướng quân tới, ngươi sẽ chết như thế nào!"
Thiên Mộ Tuyết nhíu đôi mày thanh tú lại, đứng ở một bên suy nghĩ lại những lời đối thoại của bọn họ, chỉ cảm thấy vô cùng quỷ dị, đoán chừng đám người kia không phải là nhiếp chính vương. Thiên hạ đều biết điện hạ nhiếp chính vương là kẻ khất máu, nếu thật là nhiếp chính vương điện hạ, sợ rằng mình đã là một cỗ thi thể rồi, sao còn có thể bình an đứng ở chỗ này!
Người đánh xe đó cứ một mực cường điệu muốn gặp hữu tướng quân, chắc chỉ là có quan hệ cá nhân với tướng quân đó nên muốn đi quan hệ cửa sau thôi. Vì nghĩ như vậy nên vốn chuẩn bị bỏ qua, tránh cho ảnh hưởng đến hòa khí của phụ thân và Lâm tướng quân, nhưng nhìn người phu xe nhà mình đang té trên mặt đất, bộ dáng phun máu tươi. Nếu cứ như vậy mà bỏ qua, quả thật có chút mất thể diện!
Vặn khăn mở miệng: "Đừng nói là Lâm tướng quân tới, dù là hoàng thượng tới, cũng cần phải cho phủ thừa tướng của chúng ta một công đạo thôi!"
Lời này cũng làm cho Hiên Viên Vô Thương đang ôm Vũ Văn Tiểu Tam ngồi ở đầu giường bên trong xe ngựa hứng thú cười lạnh một tiếng, mở miệng về phía bên ngoài màn xe: "Hôm nay nếu hoàng thượng không đích thân đến đón bổn vương, bổn vương sẽ không đi. Đình Vân, ngươi nghe rõ chưa?"
"Dạ! Vương gia!" Lần này ánh mắt nhìn những người đó cũng đầy hả hê, vương gia đã sự thực tức giận rồi!
Nhưng vào lúc này, Lâm Phong hấp tấp chạy tới, nhìn thấy người thống lĩnh cấm vệ quân kia thì trực tiếp mắng một trận: "Tên ngu ngốc này! Có chuyện gì không biết tự mình xử lý sao? Bản tướng quân còn có chuyện quan trọng, làm gì có thời gian để ngươi kêu tới quát lui!"
Mới vừa rồi hắn đang cãi vả với tả tướng quân, từ trước đến giờ quân cánh phải và quân cánh trái đã không hợp nhau. Đúng lúc này đột nhiên nói thống lĩnh cấm vệ quân mời hắn qua, cũng không nói ra nguyên nhân là gì, chỉ nói là có việc gấp, nên hắn chỉ đành phải vội vàng chạy tới.
"Tướng quân, không phải thuộc hạ muốn làm phiền ngài, mà là đám người to gan lớn mật kia, không chỉ hành hung ở ngoài đường, còn đả thương hạ nhân phủ thừa tướng, lại còn dám giả mạo nhiếp chính vương điện hạ. Thuộc hạ chưa từng thấy qua nhiếp chính vương điện hạ, cho nên chỉ đành phải mời ngài tới đây xem thử!"
Thống lĩnh cấm vệ quân mở miệng giải thích, cũng thay đổi một chút sự thật, lừa gạt Lâm tướng quân nói là cho hắn đến đây xem thử. Nếu nói là đám người kia muốn gặp Lâm Phong, nên hắn sai người đi gọi, sợ rằng Lâm tướng quân sẽ làm thịt hắn mất!
"Hả? Có chuyện lạ như thế sao! Rốt cuộc là ai ăn gan hùm mật gấu, bản tướng quân nhất định phải đem hắn. . . . . ." Lâm Phong vừa nói vừa quay đầu, nhìn chính giữa con đường.
Một tiếng nói lãnh khốc vang lên: "Lâm tướng quân thật quá phách lối rồi, là bản tướng quân và vương gia nhà chúng ta ăn gan hùm mật gấu, không biết Lâm tướng quân chuẩn bị làm gì chúng ta vậy hả?"
Lời này vừa nói ra, Vũ Văn Tiểu Tam cũng không nhịn được "Xì" một tiếng nở nụ cười, không ngờ tên Đình Vân này còn rất hài hước!
Lâm tướng quân vừa nghe giọng nói này, lại nhìn thấy bộ dáng người thị vệ kia là Đình Vân. Lúc này, đầu cảm giác có chút hoa mắt chóng mặt, quỳ một chân trên đất, giọng nói khó nén hốt hoảng: "Tướng quân thứ tội, mạt tướng không biết là tướng quân nên mới dám lên tiếng bất kính. Xin tướng quân tha thứ mạt tướng vì vô tâm nên mắc sai lầm!"
Nói xong, mồ hôi lạnh đã toát ra liên tục. Hôm nay hắn thật sự bị hại chết rồi! Ai cũng biết Trấn Quốc tướng quân chính là thuộc hạ của nhiếp chính vương điện hạ, để Vân Chi Dực - linh hồn của Dạ Mị quốc đánh xe ngựa, bên trong không phải nhiếp chính vương thì là ai được chứ?
"Không biết bên trong xe đúng là điện hạ nhiếp chính vương, mạt tướng quản giáo thuộc hạ không nghiêm, xin nhiếp chính vương điện hạ thứ tội!" Sao lại xui xẻo như vậy! Hôm nay hắn đã đắc tội vị thần tiên nào, sao lại chọc tới người không thể chọc nhất ở ngũ quốc này chứ!
Chân người thống lĩnh cấm vệ quân kia mềm nhũn, quỳ xuống. Xong rồi, trong đầu hắn trừ hai chữ "Xong rồi" này, thì cái gì cũng không có! Nghĩ tới mình vừa mới nói những người này là đồ vô liêm sỉ, hôm nay sợ rằng không chết cũng phải tàn! Người nào không biết thủ đoạn của Hiên Viên Vô Thương chứ!
Thiên Mộ Tuyệt cũng muốn ngất đi, lập tức hối hận đến nỗi ruột trong bụng cũng xanh lè rồi! Hối hận vì tự cho mình là thông minh. Đột nhiên, lại nghĩ tới Hiên Viên Vô Thương được xưng là khát máu nhưng chưa từng động thủ với mình, chẳng lẽ bởi vì mình là đệ nhất mỹ nhân Dạ Mị đế quốc sao?
Chú thích:
(1) Bước chân hoa sen: Con gái bó chân thon thon nên gọi là kim liên(hoa sen), nên bước chân hoa sen ở đây chỉ bước chân của những cô gái đã bó chân.
(2) Tiên Lễ Hậu Binh: trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực
(3) Hữu tướng quân: Thống lĩnh quân cánh phải
(4) giờ mão (thời xưa, vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc)
Thiên Mộ Tuyết nàng là quý nữ có tiếng trong các gia tộc thế gia, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi. Từ nhỏ đã được đám công tử thổi phồng mà lớn lên, tự nhiên cũng tự tin hơn một chút. Vì vậy trên mặt phát ra chút ngạo khí, chờ nhiếp chính vương trong truyền thuyết này ra ngoài nói lời nhỏ nhẹ với nàng.
"Tam nhi, nàng nói phải làm thế nào đây?" Dịu dàng mở miệng, hỏi ý kiến của nàng.
Ánh mắt thoáng qua một tia khinh thường, tâm tình bị đám người kia làm hỏng rồi! "Tùy chàng! Chàng không giết người là được!" Giọng nói rõ ràng rất khó chịu.
Nếu trong ngày thường, hắn thật sự đã giết người rồi! Tiếp đó, mọi người nghe giọng nói của nam tử mang theo chút ý cười, từ trong xe ngựa truyền đến: "Bổn vương nói rồi, nếu hoàng thượng không đích thân đến đón bổn vương, hôm nay bổn vương sẽ không đi đâu hết!"
Hả? Chuyện này. . . . . .
Lâm Phong vừa nghe, càng thêm đau cả đầu. Mặc kệ nói thế nào, hoàng thượng cũng là người nắm quyền ở Dạ Mị đế quốc, nếu hoàng thượng muốn tự mình tới đón nhiếp nhính vương thì cũng được, nhưng bây giờ thoạt nhìn là nhiếp chính vương uy hiếp hoàng thượng nhất định phải tới đón. Chuyện này. . . . . . nhiếp chính vương dám nói, nhưng không có ai trong bọn họ dám đi thông báo đâu!
Đúng lúc này, từng chiếc xe ngựa chạy tới, đều là xe ngựa của mệnh quan triều đình, có lẽ đã bãi triều. . . . . .
Mà xe ngựa của bọn họ vừa đúng lúc ngăn ở đường này!
Đường này từ từ bị lấp đầy, người đi đường còn có thể đi tới đi lui, nhưng cỗ kiệu và xe ngựa đều không thể di chuyển, chỉ vì diện tích của xe ngựa Hiên Viên Vô Thương quá lớn, một con đường đã bị xe ngựa hắn chiếm hai phần ba, còn chưa nói đến phía sau còn có một chiếc xe ngựa khác.
Đám mệnh quan triều đình kia lần lượt sai người tiến lên nhìn xem đang có chuyện gì xảy ra, đáy lòng cũng mơ hồ có chút không vui. Chuyện gì đây, đã bãi triều trễ, vốn đủ mệt mỏi rồi, bây giờ còn chặn đường làm không thể trở về phủ! Buồn bực! Trong đám người buồn bực này, cũng bao gồm thừa tướng đại nhân!
Gia đinh mọi nhà đều chạy lên nhìn, tìm hiểu sự tình cho rõ ràng. Họ thấy một vị tướng quân đang quỳ sám hối, nói với nhiếp chính vương điện hạ, thuộc hạ biết sai....vân vân, họ vừa nghe thì lập tức biết rõ trong xe là người phương nào.
Mà Thiên Mộ Tuyết - danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Dạ Mị quốc cực kỳ vang dội. Hạ nhân của các quan lại quyền quý cả kinh thành không có ai là không nhận ra nàng hết, vì vậy đều trở về bẩm báo với chủ tử của mình. . . . . .
Thiên Mộ Tuyết nghe lời nói của Hiên Viên Vô Thương, nâng lên cằm hơi nhọn, giọng nói giống như hoàng anh xuất cốc lại vang lên lần nữa: "Nhiếp chính vương điện hạ là muốn Mộ Tuyết tự mình nói xin lỗi với ngài mới bằng lòng bỏ qua sao? Nói xin lỗi cũng không phải là không thể, nhưng đừng cho là có thể nói yêu cầu quá đáng gì với tiểu nữ, tiểu nữ nhất định sẽ không đồng ý đâu!"
Không phải là muốn nàng tự mình nói xin lỗi, rồi mượn cớ nói chút điều kiện sao? Tỷ như đi ngắm hoa, dạo chơi gì đó! Người như vậy nàng đã thấy nhiều, chẳng có gì lạ! Chỉ là không ngờ đường đường là nhiếp chính vương điện hạ cũng là người như thế, không phải nói hắn rất yêu vị vương phi chưa qua cửa lắm sao? Nam nhân đều là một loại đức hạnh thôi!
Nàng vừa nói lời này, ngay cả trên mặt Đình Vân cũng tràn đầy giễu cợt, có vô số nữ nhân ái mộ vương gia nhà mình, nhưng vẫn chưa gặp qua nữ nhân nào có da mặt dày như vậy đâu. Đây cũng không khỏi quá tự tin đi? Chỉ bằng nàng? Nàng cho là mình có bao nhiêu mặt mũi hả?
Hiên Viên Vô Thương càng thêm không thèm để ý, một nữ nhân ngu ngốc thôi!
Vũ Văn Tiểu Tam càng thêm co quắp khóe miệng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người so với mình còn tự tin hơn! Quay đầu nhéo gương mặt như cánh hoa đào kia, cười híp mắt mở miệng: "Thương Thương, diễm phúc không ít đó! Trốn ở trong xe ngựa mà cũng có người cho là chàng có ý tứ với người ta, nói một chút coi, là câu nào có ám hiệu vậy, làm sao ta nghe không ra?"
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, trừng phạt cắn khóe môi nàng: "Ít nói hưu nói vượn, loại nữ nhân này, người ta không muốn có dính dấp gì với nàng ta đâu!"
Lời này không lớn cũng không nhỏ, bên ngoài lại ồn ào, cho nên chỉ có Đình Vân ngồi ở trên xe ngựa nghe được.
Tiểu Nguyệt có chút lo lắng ôm tiểu thế tử, chuẩn bị ra bên ngoài xem thử. Đây là thế nào hả? Có người dám ngăn cản xe ngựa của vương gia và tiểu thư nhà mình sao? Còn ngăn cản lâu như vậy? Quả thật rất can đảm đó!
Liên Hoa vội vàng kéo nàng lại: "Tiểu Nguyệt, tiểu thế tử không thể ra gió!" Nha đầu này cứ hấp tấp như vậy, chẳng lẽ không biết trong ngực mình đang ôm tiểu thế tử có thân phận tôn quý sao? Tiểu thế tử còn chưa đầy tháng, làm sao có thể ra gió?
"À!" Tiểu Nguyệt mím môi, cũng biết là lỗi của mình, cúi đầu một bộ dáng biết sai rồi. Trên mặt lạnh nhạt của Liên Hoa dính vào chút ý cười, nha đầu này thật đáng yêu!
Hiên Viên Sở Cuồng cũng cười khanh khách lên, không biết ở đây cười cái gì, tiểu Lạc thần nghe tiếng cười của đệ đệ, rất không khách khí liếc mắt, ngu ngốc!
Cái liếc mắt xem thường này tự nhiên cũng rơi vào trong mắt tiểu Sở Cuồng, hung dữ nghiêm mặt lại y y nha nha giương nanh múa vuốt với ca ca của mình. . . . . .
Tiểu Nguyệt bị chọc cho bật cười, đứa bé của vương gia và tiểu thư thật thông minh! Hài tử ở gia đình bình thường nào có thể mới mấy tháng đã biết giương nanh múa vuốt chứ, chưa nói đến việc trợn trắng mắt! Hai đứa bé này mới bây lớn thôi, quả thật chính là thần đồng mà!
"Tiểu Nguyệt, ngươi rất thích hài tử sao?" Liên Hoa nhẹ giọng mở miệng, giọng nói vẫn là nhàn nhạt như vậy, nghe không ra suy nghĩ.
"Ừm! Thích!" Tiểu thế tử và tiểu công tử đáng yêu như thế, sao nàng có thể không thích đây.
"Vậy chúng ta cũng sinh một đứa được không?" Đây cũng là một biến tướng của cầu hôn rồi.
Tiểu Nguyệt ngây ngốc lúc lâu, ngốc nghếch hỏi một câu: "Ngươi là nam nhân mà! Làm sao sinh con được?"
"Khụ khụ. . . . . ." Liên Hoa bị lời nói của nàng làm sặc đến ho khan không ngừng.
Ở ngoài xe, Liên Vụ ngửa mặt lên trời trợn mắt. Đối với Tiểu Nguyệt này, mấy tháng nay hắn đã nhìn ra, nói nàng có bao nhiêu ngốc thì chắc chắn sẽ có bấy nhiêu ngốc! Liên Hoa này cũng đủ thẳng thắn rồi, trực tiếp nói sinh hài tử luôn!
"Ngươi làm sao vậy?" Nhìn hắn liều mạng ho khan, Tiểu Nguyệt rốt cuộc mới phản ứng được, sắc mặt biến đổi đến vô cùng khó coi, "Liên Hoa, ta không ngờ ngươi lại là người như vậy!" Nàng còn là một hoàng hoa đại khuê nữ, hắn lại có thể nói yêu cầu xấu xa như thế với nàng! Mất công nàng còn coi hắn là bạn tốt! Thật là đã nhìn lầm hắn rồi!
Liên Hoa nghe vậy thì như rơi vào trong sương mù, hắn thành người thế nào rồi hả?
. . . . . .
Phía trước, sau khi Thiên Mộ Tuyết ngước đầu nói xong lời giải thích độc đáo của mình, chờ một lúc lâu cũng không thấy Hiên Viên Vô Thương ở bên trong xe ngựa trả lời lại. Ánh mắt những người bên cạnh nhìn nàng cũng có chút giễu cợt, làm sắc mặt nàng lúc trắng lúc đỏ, cực kỳ khó coi!
Đúng lúc này, Thiên thừa tướng lảo đảo thân thể, nghiêng ngã lảo đảo chạy đến phía trước, "bùm" một tiếng, quỳ gối trước xe ngựa: "Nhiếp chính vương điện hạ, tiểu nữ ngu ngốc, xin điện hạ thứ tội!"
Nói xong quay đầu nhìn nữ nhi không có tiền đồ nhà mình: "Nghịch nữ, còn không mau quỳ xuống!"
Nữ nhi của hắn từ trước đến giờ có tri thức hiểu lễ nghĩa, là kiêu ngạo của hắn. Hắn luôn nghĩ có thể gả nàng cho nhiếp chính vương hay không? Nhưng chưa từng nghĩ nhiếp chính vương đã có nữ nhân mình thích, nên nghĩ coi như không có năng lực làm chánh phi, làm trắc phi cũng là tốt. Nếu không được thì gả vào hoàng cung làm phi tần hay hoàng hậu cũng chưa hẳn là không thể. Dù nói thế nào, nàng cũng là nữ nhi dòng chính của phủ thừa tướng, ít nhất cũng có thể kết thân với gia tộc thế gia!
Ai ngờ hôm nay lại đắc tội với nhiếp chính vương, lấy tính tình của vị kia, không biết Mộ Tuyết sẽ có kết quả gì đây! Hắn nuôi dưỡng nàng như một con cờ nhiều năm như vậy là vì để khuếch trương thế lực, hôm nay sẽ không bị phá hủy hết chứ? Không sai, Thiên Mộ Tuyết là nữ nhi của hắn, nhưng mà ở trong mắt của hắn, không có gì quan trọng hơn quyền thế!
Thiên Mộ Tuyết nhìn người phụ thân luôn yêu thương nàng, hôm nay lại thay đổi sắc mặt. Trong lòng cũng có chút luống cuống, vội vàng theo phụ thân cùng nhau quỳ xuống. Thật sự có nghiêm trọng như thế sao? Không phải nhiếp chính vương bởi vì có ý tứ với nàng nên mới gây khó khăn cho nàng nhiều lần như vậy sao?
Vẻ mặt Đình Vân lãnh khốc mở miệng: "Thừa tướng, ngài vẫn nhanh đứng dậy đi. Vương gia nhà ta nói rồi, nhất định phải có hoàng thượng tới mới được! Các ngươi sai người đi mời đi!" Không biết suy xét, nhất định làm cho vương gia tức giận mới vui sao!
Lần này, trong lòng các vị đại thần cũng bắt đầu sinh ra oán trách rồi. Nhiếp chính vương thì bọn họ không đắc tội nổi, cho nên đối tượng phẫn hận tự nhiên sẽ thành một nhà thừa tướng. Nếu không phải nữ nhi tốt nhà bọn họ đụng phải nhiếp chính vương, làm sao sẽ dẫn đến việc bọn họ đều bị ngăn ở nơi này chứ, tiến lùi đều không được? Chẳng lẽ muốn bọn họ xuống xe trực tiếp đi về nhà sao?
Bây giờ còn nghe nói muốn kinh động đến hoàng thượng, nếu hoàng thượng tới đón tiếp thật, nhiều dân chúng ở đây như vậy, không phải sẽ rất mất thể diện sao! Nếu hoàng thượng mất mặt, thừa tướng còn có đường sống sao? Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người bắt đầu hả hê .
. . . . . .
"Hoàng thượng, không, không xong!" Nam thư phòng hoàng cung Dạ Mị quốc, một tiểu thái giám vội vàng hấp tấp vọt vào.
"Có chuyện gì từ từ nói, làm hoàng thượng kinh sợ, ngươi chịu trách nhiệm nổi sao!" Tổng quản thái giám lớn tuổi ở một bên mở miệng dạy dỗ.
"Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết!" Chỉ là chuyện này có chút lớn!
"Tốt lắm, có chuyện gì cứ nói đi!" Dạ Tử Lân để ngự bút đang cầm trên tay xuống, nhìn tiểu thái giám trong đại điện.
Tiểu thái giám này run rẩy thân thể nói ra chuyện hôm nay, Dạ Tử Lân lại ngửa mặt lên trời, cười phá lên: "Biểu huynh trở về, trẫm tất nhiên sẽ tự đi nghênh đón. Đi chuẩn bị Long Liễn, đừng để biểu huynh chờ sốt ruột!"
"Dạ!" Tiểu thái giám này đáp một tiếng, rồi lui ra ngoài.
Tổng quản thái giám nhìn hoàng đế bệ hạ mình một chút, rốt cuộc không nhịn được đem lời trong lòng nói ra: "Hoàng thượng, không nói đến việc nhiếp chính vương điện hạ độc tài quân quyền, trong triều đình cũng đều là người của hắn, ngài không lo lắng chút nào sao?"
"Có gì phải lo, nếu biểu huynh cảm thấy hứng thú với ngôi vị hoàng đế, ban đầu cũng sẽ không đẩy trẫm lên vị trí này. Hơn nữa biểu huynh đối với trẫm có ơn cứu giúp nhiều lần, nếu không có hắn, sợ rằng trẫm đã sớm giống như Nhị hoàng huynh, bị hại chết rồi!" Thở dài nói xong, lại có chút hoài niệm Nhị hoàng huynh. Vốn người làm hoàng đế nên là Nhị hoàng huynh, đại hoàng huynh - tên cầm thú đáng hận kia, vậy mà đối với đệ đệ của mình đều muốn đuổi tận giết tuyệt!
Tổng quản thái giám ở một bên lắc đầu một cái, tiên hoàng là muốn đoạt quyền, lại không có năng lực, mà hoàng thượng một chút tâm tư cũng không có, chẳng lẽ Dạ Mị quốc của bọn họ thật muốn sửa họ thành Hiên Viên sao? Đáy mắt thoáng qua một tia sáng, có lẽ Đại vương tử so hoàng thượng thì thích hợp làm hoàng đế Dạ Mị đế quốc hơn, như vậy. . . . . .
. . . . . .
Đột nhiên một đội Ngự Lâm quân chạy tới, không lâu lắm đã đứng song song trên đường cái, một tấm vải màu đỏ trải dài. Mọi người không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai cung nữ tay cầm khổng tước linh(1) đi ở đằng trước, long liễn màu vàng chậm rãi đi về phía trước. . . . . .
Chúng đại thần vội vàng xuống xe tiếp giá, chỉ huy hạ nhân nhà mình đem xe ngựa chạy tới một bên, không chặn lại ngự giá(2) của hoàng thượng.
Nhưng, Hiên Viên Vô Thương vẫn không nhúc nhích, ngồi ở bên trong xe, vuốt vuốt tóc của Vũ Văn Tiểu Tam. . . . . .
"Thương Thương, hơi đói!" Các bảo bảo cũng đói bụng rồi.
Dịu dàng mở miệng: "Vậy chúng ta lập tức trở lại có được không?"
"Được!" Hiếm khi nhu thuận gật đầu một cái, đói bụng rồi, nàng cũng không có tinh lực giương nanh múa vuốt, như vậy sẽ đói hơn!
Quần thần quỳ đầy đất, có mấy quan viên đỗ vào năm nay cũng không biết địa vị của Hiên Viên Vô Thương. Trong ngày thường nghe nói đừng đắc tội nhiếp chính vương gì đó, đều cho rằng chỉ là do mọi người phóng đại thôi, cho nên đối với việc Hiên Viên Vô Thương không đi ra nghênh đón bệ hạ thì rất tức giận!
Ngay khi ngự giá của Dạ Tử Lân đến trước mặt, trường bào màu vàng của đế vương đứng dậy vững vàng đi xuống, bước chân cực nhanh, nhưng lại không xuất hiện vẻ hốt hoảng.
Nhìn đám đại thần quỳ trên đất, giọng nói uy nghiêm vang lên: "Đứng lên đi!"
"Tạ bệ hạ!" Các đại thần quy củ đứng lên, chờ bệ hạ lên tiếng.
Mà thừa tướng, Lâm Phong, thống lĩnh cấm vệ quân và Thiên Mộ Tuyết vẫn còn quỳ trên mặt đất, không dám đứng dậy.
"Biểu huynh, trẫm tới đón huynh! Trở lại cũng không nói một tiếng, để trẫm chuẩn bị cẩn thận chào đón mười dặm!" Dạ Tử Lân mở miệng cười, bước từng bước về phía xe ngựa của Hiên Viên Vô Thương.
Nghe giọng nói của Dạ Tử Lân, khóe môi như hoa anh đào nâng lên một nụ cười yếu ớt. Hôm nay hắn muốn Dạ Tử Lân tới đón, chính là vì thử dò xét sau khi Dạ Tử Lân làm Hoàng đế, có sinh ra lòng kiêng kỵ với hắn hay không? Nghe giọng nói của hắn thì không có vấn đề gì.
Không phải là hắn nhiệt tình với việc triều chánh, không muốn buông tay. Mà hiện tại hắn và Tam nhi đã bị người ta chú ý, sợ rằng trong tay không có thế lực thì ngày mai sẽ là ngày chết của bọn họ! Cho nên hắn đang đợi, chờ đợi thời kỳ tốt nhất, đợi đến khi người đời đều quên lãng bọn họ, thì hắn có thể bỏ xuống tất cả của cải phàm trần, mang theo vợ con đi du ngoạn khắp nơi rồi!
Chú thích:
(1) Khổng tước linh: quạt chim công hay dùng trong cung đình. D không kiếm ra hình cái đó, nó giống cái hình này, nhưng to hơn.
Dạ Tử Lân nể mặt hắn như vậy, hắn tự nhiên cũng sẽ không để một hoàng đế đứng chờ ở trên đường, vén rèm xe lên đi ra ngoài nghênh đón hắn, mọi người chỉ thấy một bàn tay thon dài trắng nõn vươn ra. Bàn tay trơn bóng kia tao nhã đến nỗi làm cho người ta không dám dò xét dung mạo của hắn!
Màn xe từ từ vén lên, dung nhan phong hoa tuyệt đại xuất hiện trước mặt của người đời, không ít người kinh ngạc đến hô hấp ngừng lại!
Ngay cả người đang chuẩn bị đổ nước bên kia đường, khi nhìn thấy nam tử mặc áo trắng đó đã kinh ngạc đến nỗi làm rơi chậu nước trong tay xuống đất, bắn tung tóe nước lên người nhưng cũng không hề hay biết gì!
Giương môi cười khẽ: "Đệ ngược lại còn nhớ rõ người biểu huynh như ta. Nếu đệ không đến, chắc bổn vương phải nhận lấy cái chết từ thống lĩnh cấm vệ quân của đệ rồi!"
Người thống lĩnh cấm vệ quân kia vừa nghe, lập tức nhớ lại câu nói "Còn chưa cút ra ngoài nhận lấy cái chết" kia của mình, lại nhìn sắc mặt hoàng thượng trở nên khỏ coi trong nháy mắt, còn có ý lạnh trong đôi mắt đang cười của vị nhiếp chính vương này, hẳn đã bị dọa đến hai mắt trợn ngược, trực tiếp hôn mê bất tỉnh!
Thiên Mộ Tuyết ngơ ngác nhìn nam tử đi từ bên trong xe ngựa ra, trong nháy mắt cảm giác ý nghĩ mình lúc đó cực kỳ buồn cười, so sánh với hắn, mình không đáng được xưng là liễu yếu đào tơ, nam tử như vậy sao sẽ có hứng thú với mình đây?
Khi chất như tiên như yêu, nếu nói hắn là tiên, thì giống như đám mây trên cao, cúi đầu nhìn chúng sanh. . . . . .
Nếu nói là hắn là yêu, chính là mị hoặc thiên hạ, có thể nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn. . . . . .
Nhìn thống lĩnh cấm vệ quân đang ngất trên đất kia, mặt Dạ Tử Lân tràn đầy chán ghét, lạnh lùng phun ra ba chữ: "Cách chức đi!"
Lại nhìn Lâm Phong, tuy người này ẩu tả một chút, nhưng vẫn là một nhân tài, tâm cũng không xấu, vì vậy mở miệng: "Lâm Phong quản giáo không nghiêm, phạt bổng nửa năm, có dị nghị gì không?"
Lâm Phong lau mồ hôi lạnh trên trán: "Hồi bẩm hoàng thượng, hạ thần không có dị nghị gì!" Còn may, hắn vốn cho là mình chết chắc rồi!
Nhìn lại thừa tướng: "Hôm nay dáng vẻ thừa tướng đại nhân thật kiêu ngạo, đến nữ nhi cũng ngang ngược kiêu ngạo, ngươi nói trẫm nên phạt ngươi như thế nào đây?"
À? Chuyện này. . . . . . Nữ nhi ngang ngược kiêu ngạo? Người nào ở Dạ Mị đế quốc này không biết con gái của hắn là người biết tri thư hiểu lễ nghĩa chứ?
Thừa tướng hoang mang lo sợ, không biết trả lời thế nào.
Mà Thiên Mộ Tuyết lại ngước đầu, nhìn một bên mặt của nam tử kia, quả nhiên là tuyệt mỹ, đẹp đến rung động lòng người! Nhưng từ khi hắn bước ra khỏi xe ngựa, chưa từng liếc mắt nhìn mình một cái, giống như liếc nhìn nàng một cái cũng rất khinh thường.
Thấy một lúc lâu rồi mà thừa tướng vẫn không nói lời nào, Dạ Tử Lân cười lạnh một tiếng: "Vậy trẫm chấp thuận Thừa Tướng cáo lão hồi hương thì như thế nào?"
Thiên Thành Vũ vừa nghe, lúc này liền lên tiếng trả lời: "Bệ hạ, thần đang ở độ tuổi trung niên, vẫn có thể vì bệ hạ phân ưu giải nan, kính xin bệ hạ thu hồi thánh dụ!"
"Nếu như vậy, vậy giáng cấp làm lễ bộ thượng thư đi!" Giải quyết dứt khoát, nói xong đã chẳng muốn nhìn hắn nữa.
Quay đầu nhìn Hiên Viên Vô Thương một chút, thấy khóe môi hắn vẫn có ý cười như có như không, mở miệng cười: "Biểu huynh, không biết đối với phương thức xử trí của trẫm, huynh có hài lòng không? Nếu hài lòng thì đừng đùa giỡn nữa, theo trẫm đến hoàng cung tụ họp một chút được không?"
Âm thanh kia tràn đầy nụ cười, ai ngờ Hiên Viên Vô Thương chỉ cười nhạt một tiếng: "Bổn vương mời hoàng thượng tới, cũng bởi vì con đường không thông, hi vọng hoàng thượng khai thông giúp bổn vương, tại sao lại thành đùa giỡn gì rồi? Về phần hoàng thượng xử phạt người cản đường như thế nào, tất nhiên là tự do của hoàng thượng, sao bổn vương có thể can thiệp được!"
Thốt ra lời này xong, khóe miệng Dạ Tử Lân không thể ức chế mà co quắp mấy cái. Lại như vậy rồi, luôn dễ dàng quăng sạch sẽ quan hệ với hắn, ép mình xử trí người là hắn, xử trí xong rồi không thèm đếm xỉa cũng là hắn! Tại sao hắn có thể có biểu huynh phúc hắc như thế chứ!
Nhưng lời này cũng đã cho mình đủ mặt mũi rồi, để dân chúng trong thiện hạ đều biết, mình không phải bị biểu huynh áp lực mới xử trí những người này, cũng sẽ không mất uy nghiêm của hoàng đế.
Nhưng vào lúc này, mấy quan viên mới đỗ đạt vào năm nay rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng: "Nhiếp chính vương điện hạ, hoàng thượng đứng ở chỗ này một lúc lâu rồi, nhưng người lại không hành lễ, đây là đạo lý gì? Thân là nhiếp chính vương, sao có thể cậy vào việc mình là biểu huynh của hoàng thượng mà tổn hại đến lễ nghi giữa quân và thần?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Dạ Tử Lân liền tối sầm, nét mặt Hiên Viên Vô Thương lại càng thêm khó lường. Đôi mắt tà mị như hoa đào khẽ híp lại, nhìn những người xúc động phẫn nộ kia, môi mỏng kéo nhẹ: "Bốn người này, có thể trọng dụng!"
Sau khi nói xong cũng không đợi mọi người phản ứng, an vị trở về xe ngựa: "Xuất phát! Trở về vương phủ!"
Dạ Tử Lân cũng ngẩn ra, bốn người kia càng giống như rơi vào trong sương mù, không hiểu gì hết.
Lúc nghe tiếng 'xuất phát' của hắn lần nữa, Dạ Tử Lân lập tức mở miệng: "Còn không nhường đường cho nhiếp chính vương?"
Lời này vừa rơi xuống, tất cả xe ngựa đều bị kéo qua một bên, ngay cả Long Liễn của hoàng đế cũng bị kéo qua một bên!
Lần này, các quan viên đó mới biết được địa vị của vị nhiếp chính vương điện hạ trong truyền thuyết ở Dạ Mị đế quốc này! Nhớ tới chuyện mới vừa rồi, cả người đều toát hết mồ hôi lạnh, nhớ lại những lời nhiếp chính vương điện hạ vừa nói, bọn họ cũng coi như là vì họa được phúc sao?
Ngồi trở lại trong xe ngựa, Vũ Văn Tiểu Tam đã là đói đến ngực dán vào lưng : "Thương Thương, hình như hôm nay tính khí chàng rất tốt!"
Chính xác là như vậy, theo tính tình bình thường của hắn, bốn người kia chỉ sợ sớm đã không còn hài cốt rồi, nhưng: "Bởi vì Tam nhi đói bụng!" Cho nên phải nhanh trở về một chút, có thể càng nhanh càng tốt, xử trí bọn họ sẽ lãng phí thời gian.
"Thật sao? Không phải là bởi vì ở bên ngoài có mỹ nhân Thiên Mộ Tuyết sao?" Giọng nói tràn đầy uy hiếp vang lên.
Cười khẽ một tiếng: "Nàng nghĩ bậy gì đó, người ta đã sớm nói đám nữ nhân kia, so với một đầu ngón chân của Tam nhi cũng không bằng!"
"Tất nhiên, chàng cũng không nhìn xem đầu ngón chân của ta là cao quý cỡ nào!" Mỗ nữ không chút khiêm tốn quay đầu, ngửa mặt lên trời bộ dáng đầy đắc ý.
Cười khẽ một tiếng, nhìn bộ dạng đắc chí đến lỗ mũi hướng lên trời của nàng, không nhịn được ngắt cái mũi của nàng một cái.
"Thương Thương, chàng nói Hiên Viên Ngạo có tới không?" Lần trước lúc bọn họ đi, Hiên Viên Ngạo cũng không chịu lộ mặt, chỉ là đứng xa xa thổi sáo. Lần này là tiệc đầy tháng của bảo bảo, cũng không chắc hắn có tới không? Nhưng mà hắn từng nói lúc đứa bé sinh ra, phải phát thiệp mời cho hắn, không phải sao?
Vừa hỏi xong câu này, trong nháy mắt sắc mặt của hắn liền tối sầm: "Nàng vẫn nhớ nhung Ngạo như vậy sao?"
"Đúng! Ta không chỉ nhớ hắn, ta còn nhớ hoàng thượng, nhớ tiểu Triệt Triệt, nhớ Mộ Vân Dật, Phong Cuồng Tiêu, còn có Công Tôn Trường Khanh. Thật ra thì còn hơi nhớ Long Ngạo Thiên và Gia Luật Trục Nguyên nữa! Cũng không biết đời này còn có thể gặp lại bọn họ không? Aizz. . . . . ." Mỗ nữ thao thao bất tuyệt, to gan lớn mật nói ra suy nghĩ trong nội tâm của mình.
Vốn là nàng rất nhớ nhóm người soái ca đó, hơn nữa bây giờ nàng đang ở cữ, nghĩ rằng người này cũng không dám làm gì nàng!
Không ngờ, trên dung nhan tuyệt mỹ của hắn nâng lên một nụ cười nhạt, nụ cười hình như càng ngày càng nở rộ, bước từng bước đi tới bên giường của nàng: "Tam nhi, có phải là lâu lắm rồi, người ta không làm cho nàng thõa mãn đúng không? Đợi qua nửa tháng nữa, người ta sẽ theo Tam nhi đánh một tháng lâu dài trên giường, có được không?"
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt sắc mặt mỗ nữ trắng bệch! "Cái đó, Thương Thương. Thật ra thì vừa rồi người ta chỉ nói giỡn thôi, chàng biết con người của ta, chuyện thích làm nhất là nói giỡn mà, cho nên chàng nhất định sẽ không tính toán chi li với ta đâu, đúng không hả?"
"Thì ra là Tam nhi rất thích đùa giỡn sao?" Trên dung nhan như cánh hoa đào xuất hiện một vẻ mặt rất khổ não, "Nhưng người ta tưởng thật rồi, làm sao bây giờ?"
"Cái đó, nếu chàng nghĩ như vậy, có thể để chàng sửa lại tư tưởng xấu xa kia, vậy là tốt rồi!" Đùa gì thế, một tháng? Lấy sức chiến đấu của thằng nhãi này, đây không phải là muốn mạng của nàng sao!
Một bàn tay thon dài từ từ chạm lên váy của nàng: "Tư tưởng người ta rất xấu xa sao?" Nói xong mập mờ nhíu mày với nàng.
Nếu là một năm trước, nàng thấy bộ dáng kia của hắn, khẳng định sẽ bổ nhào tới. Nhưng sau khi ý thức được thằng nhãi này là sói đội lốt cừu, hiện tại nàng chỉ có lòng tràn đầy hoảng sợ!
Vội vàng muốn kéo vạt áo mình trở lại, cười nịnh hót: "Không xấu xa, không xấu xa, phẩm đức của Thương Thương rất cao quý! Có thể để cho người đời ngưỡng mộ và sùng bái!" Nàng vẫn không nên đắc tội với tên cầm thú này thì tốt hơn!
Nhưng người khác rõ ràng không muốn bỏ qua cho nàng. . . . . .
"Hiên Viên Vô Thương, chàng làm gì đấy! . . . . . ."
"Người ta không làm gì hết, Tam nhi yên tâm, người ta sẽ giữ vững phòng tuyến cuối cùng! . . . . . ."
"Nếu chàng không giữ được thì sao?"
"Tam nhi, nàng nên học cách tin tưởng người khác. . . . . ."
Tiếp đó, thiên ngôn vạn ngữ bên trong xe, bị từng trận ‘ưm, ưm’ che giấu. . . . . .
. . . . . .
Sắc mặt lãnh khốc của Đình Vân dính vào chút sắc đỏ, nghe lời nói của vương gia và vương phi nhà mình, cùng với tiếng ‘ưm’ của vương phi. Hắn vẫn còn chỗ này đó, có thể đừng luôn kích thích hắn như thế không? Lần sau phải đổi đánh xe ngựa với Liên Vụ mới được!
Nghĩ tới bên trong xe ngựa phía sau, hai người ôm tiểu thế tử và tiểu công tử, đáy lòng hắn tràn đầy mất mác và chua xót. Mấy tháng nay, hai người bọn họ càng ngày càng thân thiết với nhau rồi, sợ rằng chuyện thành thân cũng không còn xa.
Mà hắn, chỉ có thể thành toàn, thành toàn cho huynh đệ hạnh phúc!
Nhưng thành toàn người khác, còn hạnh phúc của mình, đã bị trục xuất tới nơi nào rồi?
. . . . . .
Đến phủ nhiếp chính vương, vốn Đình Vân muốn mở miệng nói một tiếng: "Vương gia, đến!" Nhưng nhớ lại động tác kéo lại màn xe của vương gia, nếu hắn làm hỏng chuyện tốt của vương gia, dù hắn là mèo có chín mạng cũng không đủ để vương gia chém đâu!
"Ừm!" Rõ ràng đã náo xong rồi.
Đình Vân kéo màn xe ra, vương gia vẫn áo mũ chỉnh tề, không có gì thay đổi. Nhưng búi tóc vương phi rối loạn, cặp mắt đẹp chứa đầy oán hận nhìn vương gia, sắc mặt cũng hơi ửng hồng. Có lẽ cũng không có chân chính xảy ra chuyện gì, dù sao vương phi vẫn còn ở cữ, vương gia nên có chừng mực mới phải.
Nam tử tuyệt mỹ đưa tay, nhẹ nhàng dùng chăn bọc Vũ Văn Tiểu Tam lại kỹ lưỡng, rồi sau đó dịu dàng mở miệng: "Nhắm mắt lại!" Bên ngoài có ánh sáng mạnh, sợ nàng không thích ứng được.
"Ừm!" Nghe lời nhắm mắt lại, rồi sau đó bị hắn ôm ra ngoài. . . . . .
Hạ nhân của phủ nhiếp chính vương quỳ ở trước cửa, khuôn mặt vui mừng. Đã nhiều năm vương gia chưa trở lại, lúc trở lại đã làm tiệc đầy tháng cho tiểu thế tử và tiểu công tử rồi, sao bọn họ có thể không vui chứ!
"Nô tài cung nghênh vương gia, vương phi trở về phủ! Cung nghênh tiểu thế tử và tiểu công tử trở về phủ! Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, vương phi thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Giọng nói mọi người mang theo vui mừng truyền đến.
Vậy mà, Vũ Văn Tiểu Tam lại thính tai nghe được trong đó có một giọng nữ tràn đầy thâm tình và oán hận. Đôi môi không tự chủ nhẹ nhàng nâng lên một nụ cười trào phúng, không phải là Đình Vũ gì đó chứ? Dám đánh chủ ý lên Thương Thương, cũng không xem nàng có đồng ý hay không! Nếu có dũng khí tiến lên, hừ hừ, đợi lão nương ở cữ xong rồi, sẽ có các kiểu chăm sóc ngươi thật tốt!
Hiên Viên Vô Thương nhìn tiểu nữ nhân trong ngực đang nhắm hai mắt, bộ dáng yên tĩnh, còn có nụ cười trào phúng nơi khóe môi. Trong lòng biết vì sao nàng như vậy, nhưng nghĩ tới lúc nãy trong xe ngựa, nàng nói nhớ đám người Gia Luật Trục Nguyên. Sắc mặt hơi biến đổi, nên quyết định tạm thời không đụng đến Đình Vũ, dọa nàng một chút. Khi nàng đặt tâm tư đến những nữ nhân thiêu thân lao vào người hắn, sẽ không có tâm tình và tinh lực để nghĩ đến đám hồ ly tinh Long Ngạo Thiên kia!
Nghĩ tới đó nên mở miệng với đám hạ nhân: "Đứng lên đi!" Rồi sau đó ôm Vũ Văn Tiểu Tam vững vàng đi vào.
Đình Vũ nhìn mặt của Vũ Văn Tiểu Tam, đáy mắt đều là ánh sáng ghen ghét. . . . . .