"Mời bà ta vào đi!" Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng đề nghị, dù sao hiện tại bọn họ cũng xây dựng lại tốt Hi vương phủ rồi, ngoài cửa nhiều dân chúng như vậy, dù không ra
nghênh đón, cũng tuyệt đối không thể cự tuyệt không gặp, nếu không danh
tiếng hoàng thất nhất định sẽ bị tổn hại.
Hơn nữa nàng cũng muốn biết Thái hậu tới Hi vương phủ làm cái gì.
Hiên Viên Vô Thương nhìn nàng một chút: "Tam nhi không phải rất ghét bà ta
sao? Ghét thì chúng ta không gặp!" Thật ra thì hắn mơ hồ biết Trường Tôn Minh Tranh vì cái gì mà đến.
"Vẫn là mời bà ta vào đi! Thái hậu
một nước, chúng ta không ra nghênh đón cũng rất không nể mặt rồi." Sờ sờ mặt của hắn, giống như trấn an mà mở miệng.
Cười nhạt một tiếng, gật đầu: "Được, mời thái hậu tới phòng khách đi!" Lại nói hắn tuy không đặt Trường Tôn Minh Tranh vào trong mắt, nhưng trên thực tế, địa vị của bà ta quả thật cao hơn mình.
Nhưng ngẫm lại nữ nhân kia lần trước muốn độc chết Tam nhi, hắn liền không muốn đứng lên tiếp bà ta.
"Đi thôi!" Đơn giản buộc trên tóc bằng một sợi dây, rồi lôi kéo hắn cùng đi ra ngoài.
Vẻ mặt hắn phức tạp đi theo phía sau của nàng, có lẽ nên mang nàng rời đi. . . . . .
Vào phòng khách, thấy Trường Tôn Minh Tranh, không biết là nên hành lễ hay
không? Đang do dự, mà thái hậu vừa thấy bọn họ, giống như cực kỳ mệt
mỏi: "Không cần hành lễ."
Tiếp, cặp mắt phượng kia nhìn bàn tay
bọn họ đang nắm chặt một chỗ với nhau, đột nhiên lửa giận trong lòng khó bình tĩnh được, mạng con trai của mình còn treo lơ lửng, mà bọn họ lại
có thể hạnh phúc như vậy!
Nhưng suy nghĩ mục đích của mình khi đến đây, nên cưỡng chế đè lại lửa giận trong lòng xuống.
"Không biết hoàng tẩu đến đây vì chuyện gì?" Nhàn nhạt mở miệng, trong giọng
nói rất có từ tính mang theo chút không vui, rõ ràng không hoan nghênh
bà ta đến.
"Ai gia là có vài muốn nói với Tam nhi." Trường Tôn Minh Tranh nhìn hắn một chút, rồi nhìn sang Vũ Văn Tiểu Tam.
"Thái hậu có lời gì cứ nói, dân nữ xin nghe!" Hiện tại nàng bất kể thân phận
gì đều không có, chỉ là một dân nữ thôi, bực thật mà.
Thái hậu
nghe xong lời này, cũng không vội mở miệng, mà giống như lơ đãng nhìn
Hiên Viên Vô Thương một chút, ý tứ ám hiệu rõ ràng.
"Thương Thương, chàng đi ra ngoài trước đi!" Xem ra còn có lời gì muốn đơn độc nói với nàng rồi.
Hiên Viên Vô Thương nắm chặt tay của nàng, có chút do dự, cuối cùng vẫn buông ra, vững vàng đi ra ngoài. . . . . .
"Phượng Hoa, ngươi đi đóng cửa lại!" Đợi Hiên Viên Vô Thương vừa đi ra ngoài,
Trường Tôn Minh Tranh mở miệng nói
với Phượng Hoa thương thế mới khỏi hẳn không lâu.
Phượng Hoa vừa nghe, vội đáp một tiếng"Dạ!", liền chạy đi đóng cửa lại, rồi sau đó cũng lui ra ngoài.
Hiện tại gian phòng cũng chỉ còn lại có hai người Trường Tôn Minh Tranh và Vũ Văn Tiểu Tam.
Vũ Văn Tiểu Tam sải mấy bước, tìm ghể ngồi xuống, rồi sau đó nhìn Trường
Tôn Minh Tranh: "Không biết thái hậu muốn nói gì với dân nữ?"
"Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi là người thông minh, chắc cũng đã hiểu rõ ý tứ của
ai gia. Ai gia xin hỏi ngươi, không phải ngươi đã đáp ứng ai gia không
bao giờ xuất hiện trước mặt Ngạo nhi nữa sao?" Lời này tràn đầy ý chỉ
trích.
Nàng cũng chưa có nghĩ tới chuyện này, có được hay không? : "Những chuyện này cũng vì duyên phận thôi, ta cũng không phải cố ý đến
gần hắn."
"Được! Ai gia không nói đến những vấn đề này, vậy ngươi vì sao lại đồng ý gả cho Ngạo nhi, rồi ngày đó ở hôn lễ lại rời đi với
Hiên Viên Vô Thương?" Để cho con trai bảo bối của bà ta hiện tại thành
bộ dáng kia!
"Đáp ứng gả cho hắn, vì có nguyên nhân khác, chỉ là giữa chừng lại rời đi với Thương Thương, đúng là lỗi của ta!" Chuyện này quả thật nàng đã có lỗi với Hiên Viên Ngạo,cho nên nàng cũng không che giấu
khuyết điểm của mình, thoải mái thừa nhận.
"Thái hậu đến đây
chính là vì muốn chất vấn dân nữ sao? Thật ra thì hỏi hay không hỏi,
chuyện cũng đã như vậy rồi, hỏi nữa còn có ý nghĩa gì sao? Cũng không
phải là dân nữ thoái thác trách nhiệm, chỉ là chuyện phát triển đến bước này, cũng không có ai có khả năng thay đổi nữa. Nếu Thái hậu vẫn cảm
thấy dân nữ chướng mắt, ngày mai dân nữ sẽ cùng Thương Thương rời khỏi
Hiên Viên đế quốc!" Ý thái hậu chắc là như vậy đi?
Chỉ là cảm giác bị người xung quanh xua đuổi, thật đúng là đặc biệt? Không phải là cảm giác không thoải mái bình thường đâu!
"Ai gia không có ý này!" Trường Tôn Minh Tranh lắc đầu một cái, đứng lên mở miệng về phía nàng "Ai gia hy vọng ngươi có thể trở lại bên cạnh Ngạo
nhi!"
"Cái gì?" Vũ Văn Tiểu Tam không dám tin nhìn bà ta, không
phải bà ta điên rồi chứ? "Người biết rất rõ ràng ta đã theo Thương
Thương, hơn nữa trong bụng ta đã có cốt nhục của hắn rồi."
"Ai
gia biết, nhưng hiện tại Ngạo nhi biến thành bộ dáng này, dù ai gia có
kiên trì hơn nữa, cũng chỉ có thể nhượng bộ!" Có lẽ lúc ấy bà ta ép Vũ
Văn Tiểu Tam rời đi là sai, nếu không làm vậy, có lẽ bây giờ Ngạo nhi
sẽ không khổ sở như vậy.
"Thật xin lỗi thái hậu, ta không thể đáp ưng người." Trực tiếp cự tuyệt, nàng và Thương Thương đã đến bước này,
làm sao sẽ tách ra!
"Không phải ngươi rất thích Ngạo nhi sao? Ban đầu không phải ngươi quỳ gối trong đại điện nói không phải Ngạo nhi sẽ
không lấy sao?" Giọng nói của Trường Tôn Minh Tranh đã tràn đầy tức
giận.
Chuyện này hính như do chính Vũ Văn Tiểu Tam làm mà, một
cọng lông quan hệ với nàng cũng không có? Nhưng lời này quyết không thể
nói, chỉ đành phải mở miệng nói: "Tạc nhật chung thí như tạc nhật tử,
kim nhật chủng chủng thí như kim nhật sinh(1), Thái hậu vẫn là thỉnh trở về đi, lại không nói ta không thể rời khỏi Thương Thương, mà đứa nhỏ
trong bụng, cũng không thể không có cha ruột!"
Trường Tôn Minh
Tranh chắm chú nhìn nàng một lúc lâu, cũng không phát hiện trên mặt nàng có bất kỳ vẻ mặt nào có thể thương lượng lại, hoặc là một tia do dự
nào.
Giọng nói đã có chút sắc bén: "Tâm của ngươi thật ngoan độc? Bây giờ Ngạo nhi thương thế chưa ổn định, còn nằm ở trên giường, không
biết có thể cứu trở về hay không? Lần này nó bị thương không phải vì
ngươi sao? Mà ngươi nửa điểm cảm động cũng không có?"
"Thái hậu,
cảm động là có, nhưng cảm động cũng không có nghĩa là có tình cảm!"
Những khái niệm này nàng phân biệt giới hạn rất rõ ràng, nàng và Hiên
Viên Ngạo đã là chuyện không thể nào, dù Thái hậu nói nhiều hơn nữa,
cũng vẫn là không thể nào!
Nhưng đáy lòng vẫn nhịn không được có
chút tự trách, đúng là nàng thật có lỗi với Hiên Viên Ngạo, nhưng nàng lại không thể dùng hạnh
phúc một nhà ba người của mình đi trả món nợ này được!
Trường Tôn Minh Tranh nhìn bộ dáng kiên định của nàng, ngẫm lại con trai của mình, hốc mắt đỏ lên, cuối cùng lần đầu tiên bà ta quỳ xuống đầu gối cao quý
của mình. . . . . ."Bùm" một tiếng, quỳ gối trước mặt nàng: "Ngươi coi
như là ai gia cầu xin ngươi, hãy tội nghiệp tâm người làm mẫu thân này
đi!"
Nói xong trên gương mặt đã đầy nước mắt, nhìn con trai của
mình đang giãy giụa trên con đường tử vong. Bà đau lòng như cắt, hận
không được đi theo tiên hoàng, tránh cho mỗi ngày chịu loại hành hạ này!
"Thái hậu, người mau đứng dậy đi, đây không phải là muốn ta ngại chết sao!"
Vũ Văn Tiểu Tam cả kinh suýt nữa không đứng vững, nhìn Trường Tôn Minh
Tranh quỳ gối trước mặt mình, cuống quít vươn tay đỡ bà ta.
Nhưng Trường Tôn Minh Tranh rất kiên định mở miệng: "Nếu như ngươi không đồng ý, ai gia sẽ không đứng lên!"
Nhìn bộ dáng ái tử tình thâm này của bà ta, đã làm người sắp làm mẹ là Vũ
Văn Tiểu Tam cũng có thể trải nghiệm được tâm tình của bà ta, không khỏi cũng bị cảm động hồng vành mắt: "Thái hậu, người thật không cần thiết
phải làm như vậy, ta hiểu tình thương của người đối với Hiên Viên Ngạo,
nhưng ta thật không thể đáp ứng!"
Nếu nàng đồng ý, Thương Thương phải làm thế nào? Nàng phải làm thế nào?
Trường Tôn Minh Tranh lôi kéo tay của nàng: "Đời này của ai gia, đây là lần
đầu tiên cầu người. Ngươi coi như thương xót, tội nghiệp mẹ con chúng ta đi!" Nói xong đã khóc không thành tiếng. . . . . .
Thương thế
của Hiên Viên Ngạo thật sự nặng như vậy sao? Nàng cắn môi dưới,
do dự một hồi lâu, tràn đầy áy náy mở
miệng: "Thái hậu, ta có thể vào cung với người thăm hắn một chút. Nhưng
yêu cầu của người, ta thật sự không thể đồng ý!"
Mặt Trường Tôn
Minh Tranh treo đầy nước mắt, gật đầu một cái: "Được! Được! Chỉ cần
ngươi nguyện ý đi thăm một chút là được!" Chỉ cần nàng nguyện ý đi thăm
một chút, Ngạo nhi sẽ có hy vọng rồi!
Thở dài một cái, đở Thái hậu dậy, tâm tình đã phức tạp không dứt.
Vừa mở cửa ra, liền đối mặt với một đôi mắt hoa đào đầy lo lắng. Nàng ngẩn
ra, rồi sau đó cười khẽ một tiếng, nam nhân của nàng đúng là thông minh, đã đoán được ý đồ của Trường Tôn Minh Tranh khi đến đây.
Nàng cũng đoán được, chỉ là đoán ở cách xa vạn dặm ở bên ngoài!
"Thương Thương, ta muốn đi hoàng cung một chuyến!" Nàng cười nhạt mở miệng, hắc hắc, trước không cho hắn biết mình đi hoàng cung chỉ là nhìn một chút.
Trong nháy mắt, đáy mắt hắn tràn đầy cô đơn và đau đớn thấu xương: "Nàng
quyết định rồi sao?" Rõ ràng bị lừa, cho là nàng đã lựa chọn Hiên Viên
Ngạo.
"Ừ, quyết định, không phải chàng cũng đi với ta sao?" Cười
nhìn hắn, đáy mắt dính vào chút ánh sáng đùa dai, cảm giác trêu đùa hắn
chơi thật vui!
Hắn ngẩn ra, ngay sau đó trên gương mặt như bạch ngọc có chút dấu vết buồn bực, nha đầu hư hỏng này!
"Đi!" Một tay kéo nàng đến bên cạnh mình, ôm hông của nàng, mà sắc mặt Trường Tôn Minh Tranh ở phía sau nhìn không tốt chút nào, dẫn đầu mang theo
nàng bước ra khỏi vương phủ.
Sắc mặt Trường Tôn Minh Tranh
lập tức cứng đờ, trên mặt có chút không nhịn được, nhưng suy nghĩ một chút con trai của
mình thì cắn răng, nuốt xuống lời muốn nói, đi theo sau lưng của bọn họ
bước ra.
Một chiếc xe ngựa sang trọng xuất phát, mà loan giá của
thái hậu lại đi theo phía sau, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ quái dị. Trên thực tế, chỉ có Long Liễn của hoàng thượng mới có thể xuất hiện ở
phía trước loan giá thôi chứ? Tuy là kỳ quái, nhưng cũng không có người
nào dám lắm mồm.
"Thương Thương, chàng không muốn biết Thái hậu
mới vừa nói với ta cái gì sao?" Lên xe ngựa xong, hắn cứ ôm nàng như
vậy. Cái gì cũng không nói, ngược lại làm cho trong lòng nàng có chút
khó chịu, tên này không có quan tâm nàng chút nào! Hắn sẽ không sợ nàng
thật sự chọn Hiên Viên Ngạo sao?
"Đoán được!" Nhàn nhạt mở miệng, trong giọng nói đều là không vui nồng đậm "Người ta đã nói không để cho nàng gặp bà ta, nàng lại càng muốn gặp!"
Ách. . . . . . Nhìn hắn một chút, đây rõ ràng sắc mặt mất hứng, nàng đưa ra hai tay níu lấy
khóe môi của hắn, nhẹ nhàng kéo lên trên, tạo thành một đường cong:
"Nhìn như vậy thoải mái hơn!"
"Có! Chỉ là do dự làm thế nào để giúp Hiên Viên Ngạo, mới không phải lựa
chọn hắn đâu! Nếu ta đồng ý yêu cầu của thái hậu, con ta sinh ra thua
đồng lứa, ta mới không có ngu như vậy!" Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu lên,
một bộ dáng thật ra thì ta rất thông minh. (thua đồng lứa ở chỗ này
nghĩa là thua vai vế trong họ hàng đó)
Chọc cho hắn cười khẽ một
tiếng, ngắt cái mũi nhỏ của nàng, đáy lòng lại lộ ra một nụ cười gian
trá như hồ ly, bối phận cao một chút, quả nhiên mới có lợi!
. . . . . .
Đến cửa hoàng cung, vững vàng xuống xe ngựa, quay đầu nhìn Hiên Viên Vô
Thương:một chút "Thương Thương, chờ sau khi chúng ta đi thăm Hiên Viên
Ngạo sẽ đi ẩn cư, có được hay không?"
"Được!" Hắn lúc ấy cũng nghĩ như vậy.
Giương môi cười một tiếng, nhìn tòa cung điện nguy nga này một chút, nhớ tới
cảnh tượng mấy lần trước, trong lòng bách vị tạp trần.
Nàng thề,
đây là lần cuối cùng nàng bước vào tòa cung điện này, từ đây sẽ không
bao giờ đi vào nữa! Nàng muốn hoàn toàn thoát khỏi những thứ phân tranh
này, sống một cuộc sống nhàn vân dã hạc(2)!
"Chúng ta vào đi
thôi!" Quay đầu nhìn mặt hắn một chút, vết thương trên mặt đã kết vảy
rồi. Mặc dù có chút phá hư mỹ cảm, nhưng cũng không ảnh hưởng một thân
khí chất thần tiên của hắn.
"Tốt!" Nắm chặt tay của nàng, cùng nhau bước chân vào tòa cung điện kia.
Thái hậu theo ở phía sau, xuống loan giá cũng gấp vội vàng đi theo, hi vọng
cố gắng hôm nay của bà ta sẽ không uổng phí, có thể mang Ngạo nhi cứu
trở về!
. . . . . .
Chú thích:
(1) Tạc nhật chung thí như tạc nhật tử, kim nhật chủng chủng thí như kim
nhật sinh: Cuối hôm qua cũng xem như hôm qua đã chết, đầu hôm nay xem
như hôm nay vừa sinh
(2) Nhàn vân dã hạc: có nghĩa là mây trói
con hạc giữa đồng, nói lên con người sống nếp sống Đạo gia, không bị câu thúc ràng buộc gì.