Sinh mạng của cầu thủ là đôi chân, sinh mạng của ca sĩ là giọng hát, từng là một nghệ sĩ được đánh giá là có chất giọng hoàng kim, Kim Sung-won và cô bé kia một thời được coi là nam nữ nghệ sĩ triển vọng nhất công ty, nay một là ngôi sao chói lòa khắp châu Á, đang chuẩn bị tiến ra thị trường Âu Mỹ, còn y bắt đầu lại từ con số 0 tròn trĩnh. Giống cao thủ võ lâm bị phế võ công, đau đớn trong đó người ngoài khó hình dung, đả kích lại tới lúc tuổi đời còn quá trẻ, khiến tính cách Kim Sung-won khi đó vô cùng bất trị, xung đột cha mẹ Seo Ju-hyun, y bỏ nhà ra đi, chỉ thi thoảng liên lạc với cô em gái này.
Nhưng hai năm đi lính ở hòn đảo chẳng khác nào luyện ngục đó, Kim Sung-won nay đã hoàn toàn khác rồi.
- Vậy ... Seohyun lắp bắp, cô vào SM làm thực tập sinh có phần lớn nguyên nhân vì Kim Sung-won, mà vì có Kim Sung-won trong công ty nên cha mẹ cô mới đồng ý, bây giờ nghe tin này, niềm vui trùng phùng tức thì phai nhạt đi quá nửa.
- Không sao đâu, đừng lo cho anh, hơn nữa anh chưa từ bỏ, anh vẫn là nghệ sĩ. Kim Sung-won trấn an em gái, lấy giấy bút ra viết địa chỉ và số điện thoại mới của mình ở Seoul, vỗ vỗ gò má phúng phính: - Em đi luyện tập đi, nhất định phải nỗ lực, anh còn phải làm việc, xong xuôi sẽ tìm em nhé.
Seohyun mới là cô bé mười ba tuổi, còn non nớt lắm, thương anh mà không biết phải làm gì, lúc này chỉ có thể gật đầu, trước tiên không thể để anh mình lo lắng thêm.
Tạm biệt em gái, Kim Sung-won dựa theo ký ức đi tới trước cửa một gian phòng cũng ở tầng 3, chủ gian phòng này trước kia làm việc trong gian phòng lớn hơn rất nhiều, hơi chút cảm khái gõ cửa, đợi bên trong đáp mới đẩy cửa vào, khom người chào: - Han Tae-ho tiền bối.
Trong căn phòng hơi bừa bộn chỉ có duy nhất một trung niên nam tử béo, mặc âu phục chỉnh tề, nghe giọng nói này người khựng lại, hơi chút hoài nghi xoay ghế lại: - Kim Sung-won phải không?
- Vâng, thưa tiền bối.
Han Tae-ho nhìn thanh niên trước mặt một lượt, nếu y không xác nhận, gặp ngoài đường hai người chưa chắc đã nhận ra nhau: - Không ngờ thằng nhãi cậu thay đổi nhiều đến thế, chậc chậc, phải cao hơn 1m8 rồi hả?
- 1m83 ạ.
- Chú nhóc năm xưa đã trưởng thành rồi, ra dáng đàn ông lắm. Han Tae-ho có chút cảm khái, đi ra chỗ máy pha cà phê, tự lấy một cốc gọi Kim Sung-won ngồi xuống bàn: - Từ lúc cậu đi lính, tôi cũng bị điều tới làm chủ quản thực tập sinh, bận tối mắt, quên luôn cả thời gian cậu xuất ngũ, thật có lỗi.
Kim Sung-won chỉ cười không đáp.
- Tôi sẽ báo cáo lên quản lý chuyện của cậu, chuẩn bị comeback nhé. Han Tae-ho lần nữa chửi thầm những kẻ trước kia an bài Kim Sung-won đi tới tận đảo Dokdo, vì chuyện này hắn luôn áy náy: - Trường hợp của cậu thế nào cũng được ưu tiên, vì cậu tới tận Dokdo nên đám phóng viên đó không có cớ cắn công ty ta nữa.
- Không tiền bối, tôi về lần này là muốn rút khỏi công ty.
- Cái gì? Han Tae-ho mặt biến sắc, người gần như muốn vọt lên khỏi ghế ngồi: - Sung-won cậu mới về, suy nghĩ cho kỹ đã, đừng vội ra quyết định.
- Han Tae-ho tiền bối, tôi đã suy nghĩ lâu rồi, đã quyết định rồi. Kim Sung-won hết sức dứt khoát: - Lúc tôi đồng ý đại diện cho công ty đi lính, công ty hứa sẽ thỏa mãn ba điều kiện của tôi, giờ tôi trở về là muốn công ty thực thi lời hứa. Thứ nhất, tôi muốn công ty trả lại hợp đồng. Thứ hai, tôi muốn làm khách mời cố định của tiết mục X- Man đài SBS .. Nói rồi lấy giấy tờ chuẩn bị sẵn ra.
* SBS, KBS, MBC: Ba đài truyền hình lớn nhất Hàn Quốc.
- Gượm đã Sung-won, hai điều kiện này không thành vấn đề, đều không có gì quá đáng, công ty nợ cậu, dù cậu rời khỏi công ty, cũng không ai trách. Chỉ là chuyện cũ qua rồi, tôi thấy cậu đã trưởng thành không ít, đừng để bụng nữa, ở lại công ty cũng được mà, cậu có điều kiện tốt hơn ... Han Tae-ho thở dài, truyền thống của công ty SM xưa nay không thích nghệ sĩ rời khỏi công ty, dù vì lý do gì, đối xử với những nghệ sĩ đó với thái độ khá thù địch, hắn hiểu Kim Sung-won có kỷ niệm buồn ở đây, nhưng rời đi là quyết định không khôn ngoan:
- Ài, cậu thay đổi thật là nhiều, năm xưa tôi nhập ngũ cũng không thay đổi nhiều như thế, được rồi, ngồi ở đây đi, tôi đi lo thủ tục cho cậu. Han Tae-ho đứng dậy cầm lấy giấy tờ, chuẩn bị lên tầng 4:
- Làm phiền tiền bối. Kim Sung-won chỉ nhấp một ngụm cà phê rồi bỏ xuống, y thích rượu nhất, còn trà, cà phê, các loại đồ uống giải khát khác đều không hứng thú nhiều.
Đợi chừng 5 phút thì có người gõ cửa, Kim Sung-won đi ra mở, thấy thanh niên tầm 27,28 tuổi, đeo kính cận, ăn mặc chải chuốt, dáng vẻ đậm chất trí thức văn phòng, liếc nhìn trong phòng một lượt, hỏi trống không: - Trưởng phòng Han đâu rồi?
Kim Sung-won không thoải mái, song cũng không muốn sinh sự thêm, dù sao y sắp không còn là nghệ sĩ của SM nữa: - Trưởng phòng Han có việc lên tầng 4, lát sẽ về.
Thái độ này tức thì khiến thanh niên kia nheo mắt nhìn Kim Sung-won, lạnh nhạt nói: - Bảo trưởng phòng Han, tối nay sinh nhật cháu chủ tịch Choi, xem có vài đứa thực tập sinh kha khá bảo chúng tới góp vui một chút.
Chủ tịch Choi? Kim Sung-won biết người này, bà ta là một trong số thành viên HĐQT của SM, thích lạm dụng quyền lực, sử dụng nghệ sĩ như con ở, thực tập sinh của công ty vào việc riêng, tuy nhiên xưa nay không ai nói gì bà ta, một phần vì không muốn phiền phức, một phần bản thân những nghệ sĩ, thực tập sinh kia muốn lấy lòng bà ta. Nếu là thực tập sinh, gặp trường hợp thế này tranh nhau đi còn không được, mong được lọt vào mắt tầng quản lý, tăng thêm cơ hôi debut, bản thân y chưa gặp phải trường hợp đó, bây giờ cũng không cần quan tâm, song Seohyun giờ là thực tập sinh nơi này: - Chuyện này anh nên nói thẳng với trưởng phòng Han thì hơn.
Tên thanh niên thực ra không phải là nhân viên của SM, mà là trợ lý riêng của bà Choi, thế nên dù không hài lòng với thái độ của Kim Sung-won thì hắn cũng không làm gì, ra ngoài rút điện thoại bấm số.
Nửa tiếng sau Han Tae-ho về văn phòng, thấy Kim Sung-won vẫn ngồi y nguyên vị trí cũ, tư thế gần như không suy chuyển, tách cà phê uống có non nửa, vốn còn định khuyên nhủ một phen, đành bỏ ý định này.
- Xong rồi đấy, chuyện làm khách mời cố định của X-Man đã được quản lý đánh tiếng với bên đó, đây là số điện thoại của PD (Producer) bên đó, trước khi tới cậu nên gọi điện báo trước. Han Tae-ho ngồi xuống ghế, đưa giấy tờ ra, bảo Kim Sung-won ký vào:
- Cám ơn Tae-ho hyung! Kim Sung-won đứng dậy khom người nói:
* Hyung - Huynh - anh: Cách con trai gọi những người anh lớn tuổi hơn, thường là anh trai hoặc có mối quan hệ thân thiết.
Thực ra con người Han Tae-ho thích xun xoe nịnh bợ một chút thì không phải người xấu, ít nhất hắn không vô cớ đánh chửi nghệ sĩ.
Trước đó xưng hô chính thức vì Han Tae-ho là đại biểu của SM, giờ ký tên xong, Kim Sung-won không còn là người của SM nữa, tất nhiên đổi thái độ, dù sao hai người có bốn năm hợp tác.
- Ài. Han Tae-ho nghe cách xưng hô quen thuốc này, chỉ biết khẽ thở dài, đứng dậy vỗ vai Kim Sung-won: - Trước kia tôi không hề biết an bài của công ty, mà biết cũng chẳng làm được gì, bây giờ nói những điều này đã muộn rồi, thôi, cậu tự cố gắng nhiều hơn ... Có gì khó khăn, cứ tới tìm tôi, trong giới giải trí này, tôi còn có chút quan hệ.
Hoạn nạn thấy chân tình, Kim Sung-won lúc này có thể nói là xuống tới đáy sự nghiệp, được một câu nói như vậy thấy ấm lòng nhiều: - Còn chuyện thứ ba nữa, Tae-ho hyung, tôi có đứa em gái đang làm thực tập sinh ở công ty, tên là Seo Ju-hyun, sau này mong nhờ anh chiếu cố cho. Không cần nhiều, chỉ cần đừng để nó bị tiền bối bắt nạt, sai làm chuyện không cần làm là đủ.
- Seo Ju-hyun à? Nhớ rồi, chuyện nhỏ thôi, không thành vấn đề. Han Tae-ho cười thoải mái, thực ra chuyện Kim Sung-won cũng làm hắn ảnh hưởng không ít, từ một giám đốc phụ trách nghệ sĩ đã debut, giáng chức thành trưởng phòng quản lý một nhóm nhỏ thực tập sinh, gần 40 tuổi rồi, đây là đả kích không nhỏ trong sự nghiệp.
- Hẹn gặp lại Tae-ho huyng! Kim Sung-won chào tạm biệt, sau này cả hai e là khó có qua lại gì nữa.