Sau khi rời viện thẩm mỹ, Kim Taeyeon ngượng ngùng khom người nói:
- Sung-won oppa, gây phiền phức cho anh rồi.
- Không sao, anh cảm thấy rất tốt.
Kim Sung-won cười xua tay, cảm giác kỳ kỳ vương vướng ở tai, khiến y thấy mới mẻ, không quá khó chịu như trước kia đeo nhẫn hay vòng gì đó:
- Sung-won oppa, để em mời anh ăn cơm nhé.
Kim Taeyeon nói xong, nhớ ra cái gì đó, xấu hổ bổ xung:
- Em không mang đủ tiền rồi, để hôm khác em trả anh được không?
Mời người khác ăn cơm lại nợ tiền, cái cô bé này, Kim Sung-won bật cười:
- Không cần, coi như anh khao em đi, hôm nay giúp anh có trải nghiệm mới lạ.
- Vâng.
Kim Taeyeon gật mạnh đầu, cô nhận ra một điểm tốt của Kim Sung-won, không để người khác phải khó xử:
Quán ăn ở cách đó không xa, cho nên không cần phải đi ô tô.
- Oppa, làm sao lại tìm được em ở đây?
Kim Taeyeon đã ăn trưa rồi, chỉ gọi một cốc nước giải khát, đặt túi kẹo dẻo chưa ăn hết trước mặt, cho từng viên vào mồm:
- Anh tìm khắp nơi không thấy, nên đi vừa thử vận may, rồi nhận ra em ở ngoài viện thẩm mỹ, vào xem thử.
Kim Taeyeon lại lần nữa xin lỗi, hôm nay cô xin lỗi rất nhiều rồi.
- Anh thì không sao cả, có điều nghe nói cô bé tên Hwang Miyoung kia rất lo lắng, em nên gọi điện báo cho cô bé biết.
Mỳ của Kim Sung-won được mang lên, bắt đầu chuyên tâm ăn uống:
Kim Taeyeon vội vàng bật di động lên, có hơn 20 cuộc gọi nhỡ, đều là của Tiffany, vội gọi lại:
- Fany à, mình xin lỗi.
Đầu kia chỉ có tiếng khóc nức nở.
- Fany à, thực sự xin lỗi, lần sau mình không làm như thế nữa.
Kim Taeyeon luôn mồm xin lỗi, mặt đầy áy náy:
- Taeyeon ... Cậu ... Cậu làm mình sợ chết đi được.
Fany mãi mới nói được thành lời:
- Mình xin lỗi.
Kim Taeyeon không biết mình xin lỗi bao nhiêu lần, nhưng trừ xin lỗi, cô không biết nói gì nữa, nhỏ giọng xuống:
- Tối nay mình ngủ với cậu nhé, được không? Fany, đừng khóc nữa ...
- Phụt ...
Kim Sung-won phun quá nửa số mỳ trong miệng ra, phần còn lại cố nuốt vào, đâm ra ho sặc ho sụa, chảy cả nước mắt nước mũi, nhận lấy khăn giấy từ tay Taeyeon, phẩy tay ý bảo cô bé mình không sao, từ sau lần chứng kiến câu chuyện hai cô gái ở công viên Namsan, y rất mẫn cảm với thứ này:
Fany đã bình tâm hơn, bấy giờ mới hỏi:
- Taeyeon cậu ở đâu thế?
- Mình ở ...
Kim Taeyeon nhìn quanh, nhận ra không biết bản thân ở nơi nào:
- Fany, mình về rồi sẽ trò chuyện với cậu, bái bai.
Gọi điện thoại xong, Kim Taeyeon cảm giác như trút bỏ được gánh nặng, khuôn mặt trở nên tươi sáng nhẹ nhõm hơn nhiều, vừa mút nước ngọt vừa ngâm nga ca khúc vô danh, nhìn Kim Sung-won gọi bát mỳ nữa.
- Oppa ăn nhiều như vậy mà không sợ béo à?
Kim Taeyeon nói với giọng hâm mộ vô cùng, cô ăn nhiều một chút là béo:
- Không phải tất cả mọi thức ăn đều gây béo, hơn nữa mỗi ngày anh đều rèn luyện.
- Ăn cái gì không bị béo?
Kim Taeyeon tức thì sáng mắt, vội hỏi:
- Móng giò, Jong-kook hyung nói thế, nhưng anh chưa thử.
Kim Sung-won nhìn cô nhóc một lượt:
- Em nên béo chút thì hơn, vốn đã lùn lại còn gầy, không có chút cảm giác tồn tại nào.
Mặt Kim Taeyeon tối xầm, đáng tiếc cô chẳng làm gì được Kim Sung-won.
- Em ăn cả túi kẹo vậy mà không béo à?
Kim Sung-won có vẻ như tò mò hỏi:
- Em về sẽ tập luyện giảm béo.
Kim Taeyeon muốn đá cho y một cái vô cùng, trêu ngươi mình sao?
Ăn xong thì đã là 2 giờ chiều, Kim Sung-won đưa Kim Taeyeon về, y muốn kết thúc việc này sớm, lái xe rất khó chịu vì y phải tập trung tinh thần.
Kim Taeyeon ngồi vào ghế phụ, rất tự nhiên bật radio lên, dò kênh một lúc, nghe thấy bài " I Won't Love" mới dừng lại, lắc lư đầu ngâm nga theo, còn sắc mặt Kim Sung-won thì trở nên rất cổ quái.
- Kỹ thuật của Baek Ji-young thật lợi hại, oppa sáng tác bài hát này cũng tuyệt vô cùng.
- Khụ, em đã xem qua MV bài này chưa?
Kim Sung-won hỏi, lúc quay MV công ty của Baek Ji-young vì tôn trọng tác giả bài hát có hỏi qua y, Kim Sung-won đã kể lại câu chuyện giúp mình có cảm xúc sáng tác lên bài hát này và được đạo diễn tiếp nhận.
- Chưa, em không có thời gian để xem.
Kim Taeyeon lắc đầu:
- Hơn nữa em càng thích mỗi tiếng hát thôi.
- Giọng của em cũng rất tuyệt đấy, rất có sức cuốn hút và đầy tính bạo phát, giống Baek Ji-young, thích hợp hát những bài hát giàu cảm xúc.
- Thật ạ?
Kim Taeyeon không ngờ Kim Sung-won lại đánh giá cao mình như vậy, nghi ngờ hỏi, lần trước bị y dội một gáo nước lạnh rồi:
- Đúng đấy, chỉ cần em nỗ lực, sẽ có ngày được như chị ấy.
Kim Sung-won quay đầu đi, giọng có chút sa sút:
- Còn nữa, phải bảo vệ cổ họng của mình như bảo vệ tính mạng.
- Em biết rồi, cám ơn oppa.
Kim Taeyeon hưng phấn không nhận ra giọng nói Kim Sung-won thay đổi.
Kim Sung-won thuận miệng hỏi một vài chuyện luyện tập, qua trò chuyện Kim Sung-won nhận ra, cô bé này về mặt tình cảm thuốc loại ít nói, dù làm ra hành động "bỏ trốn" này, vẫn không kể luyện tập mệt thế nào, khổ ra sao. Tính cách này khiến người xung quanh thoải mái, nhưng lại không hề tốt cho bản thân, nếu thực sự kiên cường thì cũng đành đi, nhưng là người mềm yếu một chút, sẽ có lúc bị áp lực đè bẹp.
Thực tập sinh của SM không có giáo viên giám sát thường xuyên, mỗi ngày thường chỉ dẫn khoảng một giờ, sau đó là tự luyện tập.
Nhưng hoàn cảnh cạnh tranh gay gắt là giám sát tốt nhất, khiến không một ai dám nơi lỏng, cái áp lực lúc nào cũng như lởn vởn trong không khí đè lên người đó, chính là nguyên nhân cho hành động hôm nay của Taeyeon.
Có điều, hành động này một lần có thể coi là giải phóng áp lực, chứ hai ba lần không khác gì tự buông xuôi.
Kim Sung-won không khuyên bảo Kim Taeyeon, chỉ đem chuyện sáu người Kwon Ji young luyện tập cạnh tranh với nhau kể ra, trong sáu người sẽ có một hai người bị loại, khả năng là người khác, khả năng là minh ... Dưới áp lực đó bọn họ gần như luyện tập một cách liều mạng, ông nội Dong Young-be bệnh nặng, người nhà vì không muốn ảnh hưởng tới hắn, đến khi ông qua đời mới nói.
Kim Taeyeon lặng lẽ lắng nghe, radio cũng bị cô tắt đi rồi, cô làm thực tập sinh chưa đủ lâu, không biết rằng cạnh tranh còn tới mức "sống chết" như vậy.
- Thiên phú của em hoàn toàn đầy đủ, chỉ còn cần nỗ lực và thời gian thôi, cho nên hãy cố lên.
Xe đỗ lại, Kim Sung-won cổ vũ.
- Cám ơn Sung-won oppa, anh muốn lên nghỉ một chút không?
- Không cần.
Dù sao quan hệ Kim Sung-won và Kim Taeyeon không thân thiết như nhóm Jessica, không tiện lên KTX nữ, nói lời tạm biệt rồi lái xe tới công ty YG.
..... .....
Kim Taeyeon về phòng thay quần áo rồi tới phòng luyện tập của công ty.
- Taeyeon, cuối cùng cậu cũng về.
Tiffany nhìn thấy Taeyeon, kéo cô ra một góc, tuy đã nói chuyện điện thoại trước rồi, lại chỉ nửa ngày thôi, nhưng Tiffany không kìm được nước mắt ôm Tayeon vào lòng:
- Đần T, khóc cái gì, mình chỉ đi có một lúc.
Kim Taeyeon vỗ vai Tiffany, vì cô gái này còn chưa thông thạo tiếng Hàn, nghe người ta nói không hiểu, mặt ngu ngơ rất đáng yêu, nên Kim Taeyeon gọi thế:
- Hu hu, không được gọi mình là đần T.
- Mình biết rồi đần T.
Kim Taeyeon cười hì hì:
- Cậu còn gọi như thế, mình sẽ mách mẹ.
Tiffany ngừng khóc, cha mẹ Kim Taeyeon rất thích Tiffany, coi cô như con gái, bảo Tiffany gọi mình là cha mẹ:
- Biết rồi Fany.
Kim Taeyeon sợ Tiffany gọi điện cho cha mẹ mình thật, vội nói:
- Được rồi, bây giờ chúng ta luyện tập thôi, để về nhà mình kể chuyện cho.