Hàn Diễm Ly Hiên

Chương 12: Mỗi người một việc

Hàn Diễm thở dài nhìn xuống nơi cổ tay bị cột dây của mình rồi tùy hứng cố ý đung đưa tay trước sau, xoay trái chạy phải liên tục, cứ lăn xăn qua lại không biết mệt là gì. Trong lúc đó thì Ly Bách bên này vẫn bộ dạng nhàn nhã mà nói chuyện nhưng cánh tay của hắn cũng bị kéo ra trước rồi cứ chạy trái, chạy phải.

Hàn Diễm không thể chạy tới nhanh để cho Ly Bách té vồ ếch được bởi vì hắn dù sao cũng là nam tử, lại còn luyện công. Nàng cố kéo tay lên thì chỉ có tay là đau chứ người phía sau vẫn bộ dạng thong dong, nho nhã nhất có thể.

[Khinh bỉ!!]

“Ly Bách, huynh quen biết rộng, có được nhiều nguồn tin. Có hay không biết tin gần đây vào thành một nhóm người lạ, hành tung không rõ ràng?”

Nghe được lời này thì Ly Bách bỗng dừng lại cánh quạt, nhẹ đưa quạt che nữa mặt, nhấp nhấp từng đợt gió nhỏ, mắt nhìn đến tiểu muội muội của hắn phía trước, rồi lại nhìn qua Mộc Thanh đưa ra mắt cười_”Người của ta, họ là những thợ thủ công ta tin tưởng nhất mời vào thành”

“Hahaha, đã là người của huynh thì ta không cần lo lắng nữa. Tùy ý, tùy ý huynh. Ể..”_Mộc Thanh chau mày suy nghĩ, sau đó vẫn bộ mặt hihihaha nhìn Ly Bách_”Ly Bách huynh đã chịu khởi nghiệp rồi sao??”

Ly Bách không nói gì mà chỉ đơn giản cười cười để đáp lại, rồi bỗng nhiên hắn đóng quạt lại, đưa quạt vỗ vai Mộc Thanh_”Về sau, nếu của tiệm khai trương, đệ có thể dẫn trưởng công chúa tới xem. Chỉ cần nhớ, đừng nói cửa tiệm là của ta”

“Được, chỉ cần huynh yêu cầu, mọi thứ ta đều sẽ thực hiện”

“Không cần cứng nhắc như vậy. Chỉ cần nhớ với bất cứ ai cũng đều không được nói là của ta”

“Hahaha. Đã hiểu. Nếu gặp rắc rối nhớ đến nói với đệ một tiếng là được”

“Được, được, ta nhớ mà hahaha. Có tiểu Mộc tướng quân chống lưng thì còn gì bằng”

“Này, sao huynh lại không làm quan?”

“Điều này ta đã nói qua rồi mà. Không thích. Cũng như hôm nay đệ bỗng nhiên không muốn lên triều. Còn ta thì không có bỗng nhiên”

“À này, lần trước đi cùng Hạo huynh, có gì hay không?”

Ly Bách bước đến gần hơn Mộc Thanh, ghé gần đến hắn, che quạt ngang mặt cho cả hai người, vẻ mặt bỡn cợt nhướn mày nhìn vào sự nghiêm túc của Mộc Thanh_”Mỹ nhân”_nói xong liền xếp quạt, rời đi, hướng Hàn Diễm đang giơ tay chuẩn bị ngắt lá cây_”Tiểu Hiên, không được phá cây cảnh”

Hàn Diễm biểu cảm ngơ ngác đáng yêu nhìn Ly Bách, tay vẫn là ngắt liên tục hết lá này đến lá khác xả xuống nền lối đi của ba người

“...”

"Lại nói,vấn đề này dù huynh đã nói với ta rất nhiều lần nhưng ta nghĩ mãi vẫn là không thể hiểu rõ được hoàn toàn ý của huynh"_Mộc Thanh chắp tay sau lưng, thở dài nhìn qua Ly Bách

Ly Bách cũng không nhìn qua, chỉ đơn giản cười nhạt, nhẹ nhàng phe phẩy quạt_"Chuyện quan trường, người như ta, không thích hợp"

"Ta lại không nghĩ được như vậy. Ta thấy nó rất thích hợp với huynh. Phụ thân luôn tiếc nuối với quyết định của huynh""_Mộc Thanh nhìn qua Hàn Diễm phía trước vẫn không chịu buông tha với cây cối hai bên lối đi

"Bởi vì quá hợp nên sẽ thành không hợp. Đúng không tiểu Hiên"_Ly Bách mỉm cười cưng chiều nhìn đến Hàn Diễm tay dừng lại trong không trung đang hướng về một bụi cây khác_"Đừng phá nữa, bảo bối"

Hàn Diễm thu tay, ngơ ngác quay lại nhìn hắn, rồi chậm chậm giơ tay trước sự ngạc nhiên của Mộc Thanh và khuôn mặt như hoa nở tràn ngập nụ cười của Ly Bách mà tiếp tục ngắt xuống lá cây bĩu môi_"Hiên Hiên, không"

Rồi sau đó tiếp tục hướng về phía trước, trái đi phải lượn, tạo thành kiểu đi chữ 'S' trong rất kì lạ, gương mặt thì cứ ngẩng ngơ, bất chợt lại cười khúc khích một mình một chút.

Trông đáng yêu có nhưng có lẽ đáng thương vẫn là nhiều hơn

Ly Bách thu hết vào mắt, lại nghĩ đến câu trả lời kia mà không khỏi giật giật môi, bước lên ba bước thì bất chợt dừng, nhưng rất nhanh liền trở lại như bình thường, thong thả mà bước tiếp

Mộc Thanh sau một lúc gắng sức suy nghĩ thì cũng bật cười_"Hahaha, huynh xem, ngay cả tiểu Hiên cũng bảo huynh nói sai, cần phải xem xét lại nha"

Ly Bách nhếch môi cười, im lặng từ chối tiếp lời Mộc Thanh_[ Là không sao?]

"Lại nói, tiểu Hiên so với lúc trước, bệnh tình có vẻ không tốt"

Ly Bách thở dài, xếp lại quạt_"Độc của Trịnh Hạo, ta không chữa nổi"

"A..."_Mộc Thanh vẻ mặt ngạc nhiên, có đôi chút khó xử muốn giơ tay vỗ vai trấn an Ly Bách nhưng đến giữa chừng lại thôi, xiết lại nắm tay, thu trở về

" Đệ đừng bày ra biểu tình cùng với ánh mắt như vậy. Tiểu Hiên tỉnh lại, chính là lão thiên cho Ly gia một cơ hội chuộc lại lỗi lầm với muội ấy"

"Nhưng mà so với lúc trước..."_Mộc Thanh bỏ lửng câu nói của mình, nhìn đến Hàn Diễm bởi vì không chú ý mà té ngã, Ly Bách vội vã chạy lên, đỡ dậy tiểu muội muội của hắn, sau đó ân cần phủi quần áo cho nàng

"Tiểu bảo bối, không cần vội"_Ly Bách mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ đầu nhỏ của Hàn Diễm, sau đó tháo hẳn sợi dây trói giữa hai người ra. Hàn Diễm thấy vậy, không nghĩ nhiều, cứ như vậy mà hướng đến ngã rẽ gần nhất bước đi thật nhanh. Hắn nhìn theo dáng người đến một chút vội vã cũng không có kia mà mỉm cười, xoay người lại thì đã thành biểu cảm lạnh lẽo nhất của mình, hướng về phía tên hộ vệ_"Một canh giờ"

Tên hộ vệ nghe được, cũng không trả lời, cũng không cúi chào, cứ như quay người, rẽ ngang, nhún nhẹ người lấy đà bay đi
Thấy người theo sau cuối cùng cũng rời đi, Mộc Thanh nhah chóng đi tới cạnh Ly Bách, gấp gáp hỏi_"Ly Bách, huynh bảo độc lại Hạo huynh bỏ?"

"Đúng vậy"

"Vậy..."

"Đệ lo lắng chuyện gì sao?"

"Tiểu Hiên..."

"…"

"Ly huynh"

"Đối với ta, tiểu Hiên không ngốc, ta cũng không muốn tính toán với Trịnh Hạo. Ta còn việc của ta. Trịnh Hạo hạ độc, nhưng tiểu Hiên vẫn còn sống. Ta chỉ cần biết như vậy, ta cũng không muốn làm việc gì ảnh hưởng đến huynh đệ của ta. Cho nên Mộc Thanh ngươi không cần lo lắng"

"Ta..."_Mộc Thanh không giấu nổi bất ngờ, nữa muốn nói nữa lại thôi, cứ ấp úng mở rồi lại đóng miệng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Ly Bách

"Cho nên nếu ta tham gia vào triều chính, tùy tiện nhận vào tay bất cứ chức quan nào thì cũng chính là dồn người thân vào đường cùng. Ta không cần...."_Ly Bách hắn đã định nói, nhưng giữa chừng hắn lại dừng, nhanh chóng đưa mắt nhìn sang hướng khác, vẫn tiếp tục thong thả mà bước đi, chỉ là khẽ đánh một hơi thở dài thật nhẹ

"Ly huynh"

"Đệ đừng lo. Ta có nguyên tắc của ta. Trịnh Hạo và ta là huynh đệ thì chắc chắn mãi về sau vẫn thế"_Ly Bách cuối cùng cũng mỉm cười mà nhìn qua Mộc Thanh_[Ta vốn không coi trọng tình thân, huynh đệ cũng chỉ là người giúp ta hoàn tất việc cần làm]

"…."_Mộc Thanh thấy hắn cười, thở dài một hơi nhẹ nhõm, sau đó rất vui vẻ mà nỏi_"Tùy huynh. Chỉ cần nhớ, ta cũng là đệ là huynh của Ly Bách huynh là được"

Hàn Diễm nhìn một hồi, sau khi đã xác định xung quanh mình không có ai thì liền dừng bước, khoanh tay, mặt đối diện, tựa trán vào tường, trông như đang bị đứng phạt. Nàng chau mày, mím môi, thở dài, chân thì đá tới đá lui mảnh tường nhỏ dưới chân mình_[Ly Bách, đến bây giờ mới sáng tỏ vài điều. Ly Bách hắn không thích Ly gia phụ mẫu. Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra? Sao ta không thấy phần đó?]

[Hắn đang nghĩ gì? Sao lúc nãy hắn im lặng? Hắn đang tính kế ta?? Hắn để ta rời đi bởi vì đã cho ta nghe đủ những gì hắn muốn nói. Hắn kiên quyết như vậy. Tại sao?? Hắn nắm được quân bài tẩy sao?? Ta chừa lại điểm khuất sao?? Điều gì?? Ly Bách, Ly Bách tên khốn nhà ngươi sẽ làm gì ta tiếp đây. Ly Bách]

Hàn Diễm khóe mắt nhìn thấy dáng người, chầm chậm nghiêng đầu thì liền nhìn thấy tên hộ vệ quà tặng kia, nàng từ từ rời khỏi bức tường, mắt chăm chăm chau mày mà nhìn hắn, mũi giày cũng xoay lại, hướng về phía tên hộ vệ mà bước tới

Tay giơ ra vào không trung, hướng đến tấm mặt nạ sắt che đi nữa gương mặt kia. Ngón trỏ đã chạm đến đầu mũi mặt nạ nhưng cũng không làm gì tiếp, chỉ như vậy nghiêng đầu, ngơ ngác, đôi mắt không thần thái nhìn thẳng nam nhân trước mặt_"Qùa chào mừng là quà miễn phí. Chỉ cần miễn phí thì chắc chắn có quà đi kèm để tăng thêm thích thú cho người mua hàng. Ta dù thích hàng miễn phí nhưng với ngươi và tên Ly Bách thì ta nghĩ sự tò mò của ta cần phải giới hạn hết mức có thể"

Hàn Diễm xoay người, giơ tay che mặt, khuôn miệng mỉm cười_"Tò mò chắc chắn sẽ tự rước họa vào thân. Tò mò chắc chắn sẽ tự rước họa vào thân. Tò mò sẽ chết. Sẽ chết. Nếu muốn chết, cứ tò mò"

Sau đó nàng quay đầu, thờ ơ liếc nhìn hắn, lại mỉm cười_"Ta hiện tại chưa cần chết"_rồi kế đến vẫn là tiếp tục bước chân lạc lõng, lạn lách đủ chiều của mình trên đường đi

Lần đầu tiên Hàn Diễm thờ ơ, lạnh nhạt, ruồng bỏ mà nhìn hắn đến như vậy. Nó không là tò mò, không là tìm kiếm, không là truy xét, không là toan tính. Ánh mắt đó cứ như lời nói_''Ngươi là kẻ tầm thường, bản chất ngươi ta đã nhìn thấu. Rốt cục cũng chỉ là trò chơi nhàm chán"

Điều đó khiến hắn bất ngờ, bước chân không tự chủ theo sau người phía trước, tay cũng bật mở ra ô dù.

Với phong cách đi chiếm dụng hết con đường thì chưa đi được bao lâu, Hàn Diễm bởi vì kiểu đi không lề lối của mình mà vấp phải bậc cửa, cứ như vậy giơ thẳng hai tay, ngã ra nền đất tuyết loang lổ.

Hắn nhìn thấy, chậm rãi vẽ lên nụ cười nhợt nhạt, không vội vàng cầm dù hướng người nằm dài không chịu ngồi dậy dưới đất kia đi tới.

Hàn Diễm mắt cá chết nghiêng đầu qua một bên, mặt kệ máu mũi đang từ từ chảy ra, thờ ơ nhìn cảnh_[ Đã ba mươi rồi mà sao vẫn có thể xảy ra những chuyện ngốc nghếch này được nhỉ?? Mà thôi kệ. Ba mươi chưa chắc đã già]_Nàng chống tay, ngồi lên nền tuyết, đưa tay quẹt mũi, chống gối đứng dậy, vừa lúc tên hộ vệ chìa ra khăn nhỏ thì Hàn Diễm cũng hành động như đây là chuyện hiển nhiên, rất bình thản nhận lấy để quẹt mũi.

Nhưng quẹt được một cái thì quay qua nhìn tên hộ vệ, ánh mặt đạn bắn_”Ngươi cái này là khăn tay sao??”

“...”

Không chờ quá lâu để tìm đáp án, Hàn Diễm cầm lên tay của nam nhân bằng đôi bàn tay lạnh giá của mình, sao đó mỉm cười với hắn, rất mềm mại nói_”Thứ này đem đi lau bát còn khiến chúng tổn thương đấy. Da mặt ngươi được làm từ thành phần giống với mặt nạ sao?”

“...”

Cho nên cuối cùng, máu vẫn chảy, Hàn Diễm thì dùng tay lau đi cho nên mặt mũi đều lấm lem toàn máu của chính mình. Đang lúc dừng chân, hì hục lau lấy lau để thì tình cờ lại nghe được tiếng bước chân ngày một tới gần. Nàng nhanh chóng mặc kệ máu chảy, xoay trái xoay phải tìm chỗ trốn nhưng cuối cùng lại thành chạy ra sau lưng tên hộ vệ miễn phí, tròn mắt, tò mò nhìn về hướng lối đi

[Sao ta phải trốn?? Con người này sợ thứ gì chứ?? Bản năng của linh hồn đã chết nhưng tiềm thức vẫn còn sao??Là sợ người đến hay chỉ đơn giản là phản ứng né tránh của bản năng]_Hàn Diễm khó chịu chau mày chăm chú nhìn về phía trước, lắng tay nghe tiếng bước chân tới ngày một gần.

Một nam nhân xuất hiện, theo sau là hai người mặt giáp. Đáng lẽ cả ba sẽ thẳng bước mà đi tiếp nhưng cả ba bọn họ chỉ vừa khuất sau bước tường, áo choàng vẫn còn tung lên mép vãi, Hàn Diễm chưa kịp thở ra thì người đi đầu đã lùi bước, sau đó nhấc chân đi về phía hai người chủ tử bọn họ cùng vẻ mặt đăm chiêu tỏ vẻ không hài lòng.

Trong đầu Hàn Diễm liền xuất hiện hai từ_[ Không xong]_thì cũng là lúc ông ta đưa tay lên , nắm lấy thanh kiếm đeo bên hông, vẽ mặt từ đăm chiêu chuyển sang ánh mắt khó chịu, rồi nhanh như cắt rút kiếm, bật người, xoay một vòng trên không, hạ ngay thanh kiếm thẳng đỉnh đầu tên hộ vệ mà chém xuống.

Hàn Diễm bị một chân trượt về phía sau một khoảng nhỏ của tên hộ vệ để lấy thế bởi vì phải giơ kiếm ra đỡ đòn chí mạng kia của nam nhân mà té ngã. Ông ta ghì chặt thanh kiếm xuống, tên hộ vệ lia mắt nhìn về phía sau hắn, lại trở về nhìn người trước mặt,chau mày dùng sức rút thanh kiếm về phía không có Hàn Diễm, cúi xuống, xoay người lấy thế giở quẻ gạt chân. Nhưng nam nhân kia nhìn qua liền thấy rõ, ông ta cũng không bổ kiếm xuống mà ngược lại lại buông tay thả kiếm, lùi về sau, rất nhanh lại rút ra một thanh đao nhỏ khác ở bên hông, bật người lướt tới, vươn tay xoay thanh đao nằm ngang, hướng thẳng cổ bên trái hắn, ý muốn đâm xuyên. Tên hộ vệ bởi vì trượt lần kia, đang lúc thu lại thế, lộn người ngược một vòng thì bị tấn công, hắn liền quay mặt trực diện với nam nhân, một tay nắm chặt tay cầm đao của ông ta, tay kia nhanh chóng xoay kiếm, hướng ngược lên một bên đầu của nam nhân đánh tới.

Ông ta bị bắt một tay, tay kia liền giơ ngược về hướng tên hộ vệ mà tấn công, dùng lòng bàn tay đỡ lấy đồng thời có ý định bặt lấy nắm tay đang cầm chuôi kiếm hướng về phía mình kia. Cả hai đều trong tình thế một tay thủ, một tay công, rất nhanh đồng thời đưa mắt nhìn xuống dưới chân mình.

Nhân thời cơ lúc đó, tên hộ vệ buông kiếm, giằng tay ra khỏi nắm tay của nam nhân, rất nhanh hướng bụng của ông ta muốn đấm. Nam nhân thấy vậy lại đưa tay ra đỡ thì hắn liền nhân cơ hội phân tán lực chú ý mà buông bỏ tay cầm đao của nam nhân, lùi nhanh về đứng phía sau Hàn Diễm vẫn đang ngồi ngây ngốc xem đánh nhau

“Ban ngày ban mặt, sao ngươi còn dám cứng đầu!”_nam nhân cũng lùi lại, ông ta cầm lại thanh kiếm của mình, vẻ mặt rất không hài lòng_”Người ngươi bắt đi quả thật là tiểu thư của Ly thừa tướng, nhung cũng chỉ là tiểu hài tử, ngươi buông tha có được hay không?”

[ Buông tha!! Buông tha cả nhà ông ấy!! Có cần phải tô đen, xoá trắng những gì ấn tượng trong đầu của tôi với võ tướng nhà các người không?? Ông ở cấp độ nào vậy? Chưa hỏi chưa nói đã đánh nhau, đánh xong thì liền kết án. Sao không nghĩ đến cái phương án nằm giữa hả?? Còn gì nữa không, IQ của các người mau bày ra hết để cho cuộc sống của tôi nó nhẹ nhàng chút đi]_ Hàn Diễm ngồi đó vẫn chớp mắt ngây thơ nhìn, chậm rãi giơ tay nắm lấy tà áo của tên hộ vệ kéo kéo, rồi nhìn lên hắn, cười rất đỗi ngây ngô_”Về nhà, về nhà”

Tên hộ vệ cũng không nói gì, xoay người về phía sau,đi tới, nhặt lên dù đỏ nằm đó, rồi quay lại nơi Hàn Diễm vẫn đang ngồi, giơ ra một tay hướng về phía nàng. Hàn Diễm thấy, nghiêng đầu, tròn mắt nhìn bàn tay thô, to kia, rất nhanh liền khanh khách cười, giơ lên hai tay, nắm lấy bàn tay hắn để đứng lên, còn rất vui vẻ hô_” Nhàm chán! Về nhà!”

Lúc này nhìn qua thì lại bắt gặp được khuôn mặt khó hiểu của nam nhân, ông ta giơ tay ra không trung, ngón trỏ hướng về phía hai người, chau mày, chậm rãi bước tới trước mặt Hàn Diễm, bày ra bộ mặt dỗ đanh trẻ nhỏ, nho nhỏ hỏi_” Hiên Hiên quen hắn sao??”

Hàn Diễm vờ chau mày, ngẩng ngơ nhìn quanh, sau đó cười với nam nhân_” Cái đuôi...a,a...đuôi nhỏ, đuôi nhỏ...”_ nàng chau mày, kéo lên góc áo, kéo trái kéo phải rồi lại nhìn lên tên hộ vệ_” Đuôi nhỏ, về đi, cùng về, nhà nhà..a..nhớ nhà”

“ A, là đuôi nhỏ của Hiên Hiên sao??”_Nam nhân vẫn rất ân cần hướng Hàn Diễm vui vẻ.

Nàng nghe vậy, lại gãi gãi đầu, chau mày, bĩu môi một chút, sau đó như hài tử thấy kẹo ngọt mà mừng rỡ chạy đi_”Ly Bách!! Ly Bách”

Ly Bách vẻ mặt như hoa nở rộ cùng Mộc Thanh hihihaha đi đến. Hắn vốn cũng là định đi thẳng nhưng khoé mắt lại thấy náo nhiệt thì mới liếc qua liền nhìn ngay vào tiểu muội muội thích giả ngốc kia của hắn. Vừa xoay mũi giày đi được bốn bước thì lại thấy Hàn Diễm vẻ mặt mừng rỡ chào đón chạy tới khiến hắn trong lòng liền vui vẻ nở hoa thành một khu vườn, cưng chiều hỏi_” Bảo bối, ăn cà chua sao??”

Hàn Diễm nghe được, trong lòng liền cười lạnh_[ Cà chua không bị bay màu à?? Cà chua màu đẹp vậy sao? Ngươi ăn bằng miệng hay bằng mũi. A ta biết mà, ngươi vốn đâu phải người thường, cho nên vừa nhìn liền có thể tỉnh táo mà phán ra một câu rất đậm chất ngoài hành tinh vậy sao?? Thật nhiệm màu nha]_nhưng bên ngoài, thì lại vui vẻ ụp mặt vào lòng Ly Bách cọ qua con lại khiến áo hắn cũng lấm lem theo, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn hắn, toe toét_” Cà chua!!!”

Ly Bách vẫn cười_” Được, lát về nấu muội ăn”

“ Của ngươi?”

Ly Bách nhếch môi cười_” Nếu muội có thể”

[Đừng thách thức ta, tên Ly lưu manh kia. Một ngày nào đó ta sẽ đánh ngươi đến độ trào máu không kịp kêu cha gọi mẹ]

Hàn Diễm vẫn bộ dáng vui vẻ, lắp lại từ Ly Bách vừa nói_”Có thể, có thể!!”

Ly Bách vỗ nhe đầu Hàn Diễm, lại bước lên một bước, chắp tay, giọng cười cúi chào nam nhân kia_”Mộc thừa tướng”

Mộc Phong nghe vậy liền chau mày, vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ tay về phía hắn_”Tên tiểu tử nhà ngươi...ây da, lũ hài tử bây giờ chỉ biết la,f cho phụ mẫu lo lắng không nguôi mà”

“Đã khiến thừa tướng nhọc lòng”

“Ngươi!!”_Mộc Phong muốn nói nhưng khi nhìn đến vẻ mặt ngây ngô của Hàn Diễm, bộ dáng lạnh lùng của Ly Bách và sự tò mò của Mộc Thanh thì lại thở dài, lắc đầu, phất tay, sau đó lại nhanh chóng quay về phía tên hộ vệ vẫn còn đứng yên đó và cầm ô đỏ, tiếp tục chỉ tay_”Tiểu tử ngươi nói xem, hắn là ai?”

Ly Bách vẫn một mực thái độ cung kính, hướng Mộc Phong đáp_”Hộ vệ của tiểu Hiên”

Mộc Phong nghe được, ánh mắt liền đanh lại, liếc nhìn về phía Ly Bách_”Bách nhi, Ly Gia, Mộc phủ đều có giao tình, ta cũng xem con và tiểu Hiên như hài tử trong nhà. Có thể hay không cho ta biết từ khi nào mà Ly gia lại âm thầm sử dụng hộ vệ phong thái mờ ám như vậy?”

Hàn Diễm nghe được thì nấp vào sau lưng Ly Bách, âm thầm trợn mắt_ [Kẻ ngốc nơi nào hả?? Tên tướng quân này là thể loại manh nhưng không manh sao?? Đụng chuyện là liền như cung đã căng dây không thể thu sao??? Luân lý ở đâu!!]

Ly Bách có đôi mắt cười, điều đó khiến lúc hắn cong lên khoé miệng liền rất thu hút. Nhưng hiện tại ánh mắt mang dáng dấp của nụ cười nhưng thần thái thì lại lạnh léo khôn cùng_” Từ khi nào không quan trọng, chỉ đơn giản muốn tiểu muội muội bình bình an an trải nghiệm cuộc sống”

[Đe dọa, chắc chắn là đe dọa. Tên lưu manh này nắm được chìa khoá khiến ta vào cuộc rồi. Phải nhanh lên, mọi việc cần phải nhanh chóng!!]

“Bách nhi, không phải chuyện hôn sự đã chấm dứt sao. Chiếu chỉ sớm muộn cũng được ban. Ta biết rõ Lam vương Trịnh Hạo hắn không thích tiểu Hiên nhưng cũng không thể nào ngu ngốc đến mức nhắm mắt làm bậy được. Ly Bách ngươi tốt nhất đừng giải hoạt mà qua mắt phụ mẫu hai bên”

“Bảo vệ muội tử. Là sai sao?? Xin thứ lỗi đã làm phiền quý phủ. Ly Bách còn việc cần làm. Cáo lui”_Hắn sau khi đã hành lễ cúi chào Mộc Phong thì nhanh chóng xoè quạt che nữa mặt, mị mắt nhìn Hàn Diễm, cưng chiều gọi_”Bảo bối, về nhà”

Sau đó hướng Mộc Thanh gật nhẹ đầu, dứt khoát xoay lưng rời đi không chờ nghe thêm lời từ giã. Hàn Diễm ngơ nhác nhìn quay rồi cũng xoay người nối gót lon ton theo sau Ly Bách.

Mộc Phong lúc Ly Bách quay lưng thì cũng bất giác quay ra sau tìm tên hộ vệ kia nhưng đã không thấy người ở đâu nữa. Ông nhìn theo hai bóng lưng kia, mày bất giác chau lại khi thấy huynh muội Ly gia, sóng vai nhau cùng bước đi.

Lúc đi đến một đoạn đường vắng trong Mộc phủ, Ly Bách liền thả lại bước chân thật chậm, nho nhỏ hỏi người bên cạnh_"Nói ta nghe xem, sao muội lại trả lời không??"

Hàn Diễm cúi đầu, đá nhẹ hòn đá dưới chân, tay đung đưa nhành liễu, cũng ghé đầu sang, nho nhỏ nói_"Căn bản ta không nghe ngươi nói gì cả nên cứ không thôi"

"Gạt ta??"

"Nhìn ta có chỗ nào gạt ngươi"_nàng dùng gương mặt chân thật nhất của mình, đôi mắt tròn to trong sáng nhưng đuôi mắt lại dài và hơi xếch lên. Chân chính là một đôi mắt phượng.

Ly Bách nhìn vào đôi mắt ấy, chưa được bao lâu hắn lại quay đi nhìn sang chỗ khác. Hàn Diễm cũng không nói gì thêm, nhàn nhạt bỏ ngõ tự thì thầm_”Ta và ngươi là như nhau"

Ly Bách hắn nghe được, khoé miệng khẽ cong lên, nhấp nho quạt chuyển chủ đề_"Tiểu Diễm, từ không của muội có rất nhiều ý tứ"

"Tùy người, tùy tâm, tùy hoàn cảnh. Người đa nghi ắt nghĩ nhiều. Kẻ đơn thuần nghĩ đơn giản"

Ly Bách lại cười, nụ cười của kẻ nắm tướng.