Hắn Đến Từ Địa Ngục

Chương 5: Nghi phạm

Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục

Biên: Lãng Nhân Môn


***

Có tiếng gõ cửa vang lên, người đến chính là cô cảnh sát vừa vào nghề Tần Đào.

"Đội trưởng Ngô, đây là báo cáo điều tra mới nhất."

Tần Đào nhìn Lương Xuyên rồi đặt bản báo cáo lên bàn làm việc của Ngô Đại Hải.

"Đội cảnh sát bên khu Kim Ngưu sẽ cử người đến hỗ trợ chúng ta. Mọi người cũng vất vả suốt đêm rồi, tranh thủ nghỉ ngơi sớm đi." Ngô Đại Hải dặn dò.

"Dạ, cảm ơn đội trưởng Ngô." Tần Đào nói xong thì ra khỏi phòng làm việc.

"Anh cũng tốt với cấp dưới quá nhỉ!" Lương Xuyên đưa một phần báo cáo cho Ngô Đại Hải, còn mình thì xem bản còn lại.

"Anh tự biết khả năng phá án của mình đến đâu, nên khi có vụ án xảy ra, anh thường lo việc hậu cần là chính. Thật ra, trước kia anh có một người phó đội trưởng với nghiệp vụ rất khá. Tiếc là cậu ấy đến khu Song Lưu làm đội trưởng rồi, cũng may là giờ anh có em giúp đỡ."

"Giúp đỡ lẫn nhau mà anh, em ngồi không cũng thấy chán."

Ngô Đại Hải không hiểu lời nói ẩn ý của Lương Xuyên, nghĩ rằng hắn đang khách sáo mà thôi. Dĩ nhiên, nếu anh có thể tận mắt chứng kiến hiện trạng cuộc sống của Lương Xuyên, phỏng chừng sẽ nghĩ khác đi.

Hai người chia nhau đọc xong phần đầu của bản báo cáo rồi tiếp tục thảo luận về đoạn sau.

Ngô Đại Hải đọc xong bèn ngã đầu tựa vào ghế. Anh khá mệt mỏi, nhưng trên hết là chẳng biết phải làm gì tiếp theo.

"Sao thế?" Lương Xuyên hỏi.

"Toang rồi. Đúng là thằng đó đi trốn nợ! Bây giờ phải điều tra theo hướng nào đây?"

Bản báo cáo này trình bày rất cặn kẽ, bởi vì đối tượng duy nhất mà cảnh sát đang để mắt tới lúc này chính là Triệu Thanh Sơn. Do đó, người cảnh sát phụ trách việc này đã cố gắng trình bày khá chi tiết.

"Nói không chừng..." Lương Xuyên lắc đầu: "Người tên Triệu Thanh Sơn này có vấn đề."

Ngô Đại Hải kinh ngạc, hỏi: "Em nghĩ thằng này mất tích không phải vì trốn nợ à?"

"Khó nói lắm! Nhưng anh đọc đoạn này xem... Trước khi Triệu Thanh Sơn đi trốn nợ, gã đã nhắn tin cho tất cả mọi người trong danh bạ của mình. Gã nói mình vỡ nợ, phải đi trốn một thời gian. Câu đầu tiên trong mẩu tin đó là "Anh em ơi, tao vỡ nợ, nên đi xa lánh nạn...". Trong khi đó, mẩu tin này cũng được gởi đến cho cha mẹ của gã.

Em không tin tên này là người biết trước biết sao như thế. Hơn nữa, báo cáo nói rằng cha mẹ của gã chỉ nhận được duy nhất một tin này, ngoài ra chẳng còn biết tin tức gì khác. Gần nửa năm qua, Triệu Thanh Sơn cũng chẳng gọi điện thoại về nhà lần nào."

"Biết đâu người nhà của gã bao che thì sao?" Ngô Đại Hải nhún vai: "Sợ cảnh sát kiếm con mình đòi nợ."

"Em cũng không chắc." Lương Xuyên lắc đầu, nói: "Cha mẹ của Triệu Thanh Sơn đều làm nông, nhà tại thôn Tây. Hiện giờ lại phát hiện ra xác người ở thôn Tây, dù các phương tiện truyền thông không đưa tin, không sớm thì muộn, dân khu đó cũng biết đến chuyện này. Vậy, cha mẹ của Triệu Thanh Sơn sẽ nghĩ gì khi cảnh sát đến nhà nó điều tra?

Họ sẽ nghĩ rằng con trai mình bị cảnh sát nghi ngờ là tội phạm giết người.

Trừ khi cha mẹ của Triệu Thanh Sơn đã biết con trai mình là hung thủ giết người từ trước, nên đã chuẩn bị sẵn để đối phó với cảnh sát. Bằng không, chắc chắn bọn họ sẽ để lộ ra manh mối nào đó. Dĩ nhiên, quan trọng nhất là không thể vịn vào cái cớ đơn giản này để qua quýt cho xong được.

Bên cạnh đó, báo cáo ghi cha mẹ của Triệu Thanh Sơn đòi đến đồn xem thử thi thể có phải là con trai họ hay không? Hai ông bà đã khóc ngất lên ngất xuống ngay tại nhà rồi.

Tóm lại, em không dám nói người nông dân nào cũng thật thà, nhưng em không tin hai ông bà cao tuổi này lại diễn hay đến như vậy.

Hơn nữa, Cha mẹ của Triệu Thanh Sơn bảo rằng con trai mình rời khỏi nhà nửa năm nay, nhưng chẳng gọi một cú điện thoại nào về nhà, cũng chẳng liên lạc hay báo tin gì cả. Nếu một người đi trốn nợ, tại sao lại không liên lạc với gia đình chứ?

Dù trên đời này có rất nhiều con nợ, nhưng nếu có đi trốn nợ thỉnh thoảng cũng phải gọi về nhà cơ mà."

"Em nói tới nói lui, nhưng còn chưa đến điểm mấu chốt của vụ án đấy." Ngô Đại Hải nhắc nhở: "Nhóc Xuyên, trước đó em nói nếu Triệu Thanh Sơn giết người thì gã sẽ không ngu dại gì mà bỏ trốn vì sợ bị bắt. Nhưng bây giờ em lại nói chắc chắn gã mất tích không phải vì trốn nợ. Chuyện này... nghe có vẻ mâu thuẫn thế?"

"Dễ thôi, mình loại bỏ điểm mâu thuẫn đi."

Lương Xuyên cầm hay cây viết máy trên bàn lên.

"Điểm mâu thuẫn đầu tiên, Triệu Thanh Sơn không phải hung thủ giết người." Nói xong, Lương Xuyên đặt một cây viết xuống, nói tiếp: "Điểm mâu thuẫn thứ hai, Triệu Thanh Sơn mất tích không phải vì trốn nợ." Sau đó, hắn lại đặt cây viết thứ hai xuống.

Ngô Đại Hải nhíu mày, bỗng nghĩ ra điều gì đó, hỏi:

"Ý em là?"

"Đúng, em đoán rất có thể Triệu Thanh Sơn đã chết rồi."

"Không không không..." Ngô Đại Hải lắc đầu lia lịa. Đối với anh, sự ảnh hưởng giữa án mạng chết một và án mạng chết hai khác hẳn nhau, "Đây là em đoán bừa thôi, vừa đọc báo cáo xong thì phán có thêm một người chết à?"

"Có chết hay không, anh cứ điều tra là ra thôi! Em đề nghị anh nên cho người điều tra về Triệu Thanh Sơn sâu hơn. Huống chi, nếu đã có một người chết thì chết thêm người nữa cũng đâu có gì bất ngờ." Lương Xuyên nói xong thì cầm một cái bánh bao khác lên ăn.

Ngô Đại Hải gật đầu. Anh ta không thể qua loa khi chuyện này có khả năng dính dáng đến mạng người: "Anh đi sắp xếp nhiệm vụ cho mọi người đây, em đi cùng không?"

"Không cần đâu! Anh đi làm việc đi, khi nào ăn cơm trưa nhớ gọi em!"

Ngô Đại Hải vẫy tay chào hắn rồi đi khỏi phòng làm việc.

Lương Xuyên ngồi vào ghế của Ngô Đại Hải, vừa uống sữa đậu nành vừa mở clip về cậu bé Tôn Hiểu Cường trong máy vi tính để xem lại lần nữa.

Ngô Đại Hải đi một mạch đến buổi trưa vẫn chẳng thấy quay lại. Mãi đến 1 giờ, Tần Đào mới đến gõ cửa, "Cố vấn Lương ơi?"

"Tôi đây!" Lương Xuyên ngẩng đầu lên.

"Đội trưởng Ngô gọi anh đi ăn cơm"

"Ừ, tôi biết rồi."

Lương Xuyên đứng dậy, đi theo Tần Đào đến căn tin. Dù đã qua giờ cơm trưa, nhưng vẫn còn lác đác vài người đang dùng bữa tại đây. Công việc ngành cảnh sát khá bận rộn, nên ăn trưa muộn là chuyện bình thường.

"Đội trưởng Ngô đâu?" Lương Xuyên ngồi xuống rồi hỏi.

"Đội trưởng Ngô đến gặp đội cảnh sát hình sự ở khu Song Lưu."

"Đến khu Song Lưu à?" Nghe thế, Lương Xuyên khẽ chau mày, vừa ăn cơm vừa nói: "Vụ án có tiến triển mới sao?"

"Đúng vậy. Đội trưởng Ngô bảo không gọi được cho di động của anh, nên nhờ tôi đến gọi anh đi ăn cơm. anh ấy nói chắc chắn anh sẽ quên mất giờ cơm." Tần Đào cười khẽ, cô nghĩ rằng do hắn ngại đến căn tin ăn một mình.

Lương Xuyên gật đầu, rõ ràng anh Ngô mập vẫn nhớ bệnh kín của mình. Do hắn không có cảm giác đói bụng, dù hắn vẫn cần ăn uống để sống, nhưng thật sự không hề cảm thấy đói. Đó là bệnh kín từ nhỏ. Vì hắn không bao giờ đói bụng, nên thường quên mất việc ăn cơm.

"Kể tôi nghe vài điều về vụ án đi." Lương Xuyên nhắc nhở.

"Dạ! Chúng tôi đã tập trung điều tra về Triệu Thanh Sơn, sau đó thu thập được hai manh mối đáng giá. Một là, pháp y đã xác định nạn nhân chết vào tháng 1. Dựa theo ghi chép cuộc gọi trong điện thoại của Triệu Thanh Sơn, gã thường liên lạc với hai người khác xứ tại khu Thiên Tân vào đúng thời điểm tháng 1. Chúng tôi bèn tiến hành truy tra về chủ nhân của hai số điện thoại đó, cuối cùng lòi ra một trong hai người đó có hình thể khá giống với nạn nhân trong vụ này.

Trong hai số điện thoại, chúng tôi chỉ liên lạc được với một số mà thôi. Sau khi hỏi thăm thì biết rõ hai người bọn họ là đồng hương từ Thiên Tân đến Thành Đô. Một người tên Trương Bảo Quân, người còn lại tên Trương Nghị Cường. Trương Bảo Quân cho biết, từ tháng 1 năm ngoái, gã chưa từng gặp lại người đồng hương của mình.

Hiện tại, cảnh sát khu Song Lưu đã mời Trương Bảo Quân về đồn để hợp tác điều tra. Đội trưởng Ngô đến đó cũng vì chuyện này.

Bên cạnh đó, manh mối quan trọng thứ hai chính là vào tháng 3, Triệu Thanh Sơn lái một chiếc xe mới mua chưa đến nửa năm tới một hãng sửa chữa xe ô tô để phun sơn lại."

"Hủy thi diệt tích à?" Lương Xuyên vừa húp canh vừa hỏi.

"May mà Triệu Thanh Sơn vẫn không đến nhận lại xe sau khi sơn xong, nên nó vẫn nằm tại hãng. Dường như cô bác sĩ Giản kia đã tìm được đầu mối khá quan trọng tại đó."

Ăn cơm xong, Lương Xuyên mượn một cục sạc pin điện thoại ở chỗ Tần Đào rồi quay lại phòng làm việc của Ngô Đại Hải. Trên đường đi, hắn tình cờ gặp Giản Hồng đang cầm báo cáo ngay tại phòng thí nghiệm pháp y ở tầng hai.

"Nghe nói có phát hiện mới à?"

"Chúng tôi đã liên hệ đồn cảnh sát ở quê Trương Nghị Cường, từ đó lấy được dữ liệu ADN của người ấy. Sau khi đối chiếu, nạn nhân chính là Trương Nghị Cường, và..."

Giản Hồng đưa bản báo cáo lên, tay còn lại đang cầm một túi nhựa, bên trong là một chiếc lá.

"Xe này đã được sơn lại hoàn toàn. Nhưng may mà Triệu Thanh Sơn vẫn chưa đến lấy xe, còn may hơn nữa là nhân viên hãng xe lại lười biếng, không quét dọn kỹ càng hay lái tới lái lui. Thế là tôi tìm ra một chiếc lá cây ở cốp sau xe. Ban đầu, tôi cứ nghĩ là lúc sơn bị dính, nhưng cũng đem về xét nghiệm với một chút hy vọng nhỏ nhoi.

Anh đoán xem, vết máu dính trên chiếc lá này là của ai?"

"Không phải máu của Trương Nghị Cường, là máu của Triệu Thanh Sơn." Lương Xuyên đáp.

Giản Hồng kinh ngạc vô cùng, lấy làm khó hiểu: "Ban sáng Đội trưởng Ngô có kể cho tôi nghe chuyện cố vấn Lương cho rằng Triệu Thanh Sơn đã chết. Tôi rất tò mò, lúc ấy anh đâu có bản báo cáo ADN này đâu, tại sao anh phân tích ra chuyện này được?"

Lương Xuyên không trả lời mà đưa tay định lấy bản báo cáo để xem thử. Nhưng Giản Hồng đã giật lại: "Tôi phải đưa cái này cho đội trưởng Ngô trước đã, sau đó anh ấy mới quyết định có cho anh xem hay không. Xin lỗi anh nha, đây là quy định của bộ phận pháp y bên tôi, dù tôi biết là đội trưởng Ngô rất thân với anh, của anh ấy chính là của anh."

"Hả?"

Dường như Lương Xuyên bỗng nhận ra một điều gì đó, bèn cắt ngang lời nói của Giản Hồng: "Của anh ấy chính là của tôi á? Vì chúng tôi rất thân với nhau ư?"

Lương Xuyên lặp lại câu này rồi nói ngay: "Cho tôi mượn điện thoại của cô với, của tôi hết pin rồi. Gọi cho đội trưởng Ngô giúp tôi."

Giản Hồng lấy điện thoại ra, bấm số của Ngô Đại Hải rồi đưa cho Lương Xuyên.

"Giản Hồng đấy à? Báo cáo giám định đã xong chưa?" Giọng của Ngô Đại Hải vang lên từ đầu dây bên kia.

"Là em, Lương Xuyên đây."

"Hả, nhóc Xuyên à?" Ngô Đại Hải ho một cái rồi nói: "Chuyện gì thế?"

"Các anh lấy lời khai của Trương Bảo Quân chưa?"

"À rồi! Anh đang ở bên đồn cảnh sát Song Lưu, vừa thẩm vấn xong. Nhưng thông tin khá mù mờ, chẳng đáng giá cho lắm..."

"Đừng thả Trương Bảo Quân ra. Rất có thể kẻ đó là hung thủ đấy."

Hung khí giết người là đồ của chính nạn nhân. Nếu đã có thể lấy đồ dùng của nạn nhân để giết chết nạn nhân, vậy hung thủ phải là người rất gần gũi bên cạnh nạn nhân. Trong khi đó, Trương Bảo Quân chính là đồng hương với nạn nhân từ Thiên Tân đến Thành Đô làm công, thế này thì điểm khả nghi đã rõ rệt hơn rất nhiều.