Toàn bộ mùa đông, thân thể Hám Sinh nhiều lần nguy cấp, bệnh tình nguy kịch giống như tuyết rơi bay đến trong tay Đông Dạ Huy, có đôi khi một ngày ngã xuống ba bốn lần. Anh ban đầu tuyệt vọng nằm đến chết lặng. Trên hành lang bệnh viện ngày nào cũng xuất hiện một người đàn ông như cọc tiêu, gương mặt nhợt nhạt, trong mắt tràn ngập sương mù. Đông Dạ Huy biết thân thể anh như muốn sụp đổ, cuối cùng sự dày vò những ngày cuối cùng đã đến.
Trải qua qua vô số lần hung hiểm, bên ngoài băng tuyết đã hòa tan, rét lạnh mùa đông đã thành quá khứ, mùa xuân đến, bác sĩ nói Hám Sinh không có hi vọng. Ung thu giai đoạn cuối, các tế bào đang chết dần, phương pháp trị liệu chỉ có thể giúp những ngày cuối đời thoải mái hơn một tí.
Ngày đó Hám Sinh gọi Đông Dạ Huy vào đầu giường, cô nhìn Đông Dạ Huy nói: “Dạ Huy, buông tha đi, em đã hết sức.” Trị bệnh bằng hoá chất đã hao tổn hết sinh lực của cô, cô suy yếu không chịu nổi, nói chuyện hơi thở mỏng manh, khuôn mặt của cô đã gầy hết sức tưởng tượng, các khớp xương lộ ra đáng sợ, cô giơ bàn tay cười nhìn anh nói: “Anh xem, đời này em chưa bao giờ gầy như vậy, chữa bệnh...... Thật là rất vất vả .”
Đông Dạ Huy cứng ngắc đứng ở cách đầu giường hai thước, anh bị áp lực đến không thể nói được gì, anh từng tưởng tượng Hám Sinh yếu đuối, chỉ cần Hám Sinh không chết, anh còn có thể nghĩ cô vẫn mãi sống trên cõi đời này, anh cuối cùng cũng thật sự chứng kiến Hám Sinh rời khỏi thế gian, trên thế giới này hoàn toàn biến mất, là Hám Sinh mà cả đời anh đã gây chuyện đau khổ cho cô.
Hám Sinh luôn luôn phải trị liệu, vô luận nhiều khó chịu nhưng cô vẫn chưa từng oán giận, hiện tại cô nói: “Rất thống khổ.”
Đang ở đoạn cuối cùng trong cuộc sống, Đông Dạ Huy đưa Hám Sinh tiếp trở về nhà, đó là bầu trời xuân, bọn họ đi Mông Cổ. Nơi đó là nơi huy hoàng trong sự nghiệp của Đông Dạ Huy, trên thảo nguyên rộng lớn có vô số máy phát điện, xếp thành hàng không thấy điểm cuối, huy hoàng mà đồ sộ, chuyển vận đại lượng điện lực quốc gia, giải quyết rất nhiều vấn đề dân sinh. Cuối cùng trong cuộc sống anh vẫn không thể tưởng tượng được hai người đang phải chịu thống khổ, thứ anh có thể làm là khiến cho Hám Sinh có thể hạnh phúc tới cuối đời.
Tháng tư trên thảo nguyên, không mưa không tuyết, nhưng không khí vẫn tốt, trên trời không màu xanh, cúi đầu trôi nổi đóa mây trắng. Đông Dạ Huy mở xe ra, trên xe mang theo một bác sĩ và một y tá, đều chuẩn bị đầy đủ thuốc và dụng cụ y tế, Hám Sinh ngồi trên xe lăn xuống xe.
Trời xanh ngọc bích, xa xa một loạt máy xay gió màu trắng, mênh mông vô bờ, trong cuộc đời Hám Sinh lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sắc như vậy, tràn đầy hân hoan, Đông Dạ Huy đứng ở phía sau lưng cô nói: “ Phát điện bằng sức gió là một loại tái sinh năng nguyên, tài nguyên khoáng sản sẽ hết vào một ngày nào đó, sức gió phát điện cũng rất tốt, hơn nữa không có ô nhiễm, nơi này hàng năm cung cấp 10800 kilowat lượng điện cho quốc gia.”
Hám Sinh ngẩng đầu nhìn Đông Dạ Huy: “Em cho anh kiêu ngạo, anh làm một chuyện tốt.”
Đông Dạ Huy tự giễu cười: “Anh cũng vì kiếm tiền, so với người khác là đi từng bước, đầu tư lâu dài thôi.”
Hám Sinh cầm tay anh khoác lên vai cô: “Mặc kệ điểm xuất phát của anh là cái gì, em vẫn cho anh kiêu ngạo.” Cô nói, tựa hồ như đang truyền lại điều gì đó.
Ánh mắt của bọn họ gặp nhau, Hám Sinh là đôi mắt cổ vũ cùng kiêu ngạo, thế giới này chỉ có duy nhất cô gái này cho anh nhiều như thế. Bọn họ ràng buộc quá sâu, cô yêu anh rất nhiều, vừa là người yêu cũng như người mẹ, cô sắm vai như liều thuốc Đông y bên cạnh anh.
Hám Sinh nhìn phương xa phía sau Đông Dạ Huy nói: “Dạ Huy, anh phải có dũng khí, khó nhất chính là tự nói với bản thân đó là chuyện quá khứ, thời gian sẽ không để bất luận kẻ nào dừng lại, mà thống khổ cũng không phải vĩnh hằng.”
Hám Sinh tựa vào xe lăn, Đông Dạ Huy nhìn cô đơn bạc đầu vai, trong mắt thống khổ. Cô nói thống khổ không phải vĩnh hằng, người khác có lẽ là như thế này, nhưng mà cô là người ngoan cố nhất anh gặp. Thế giới này không có ai sẽ vì ai dừng lại cả đời, mà Hám Sinh lại làm được. Cô vẫn ngoan cố dừng lại ở tại chỗ chờ anh quay đầu, mà anh rốt cục quay đầu, thì cô lại phải đi, mà điều cô lo lắng nhất là cuộc sống sau này của anh. Cô biết anh sẽ sụp đổ khi cô mất, cô lo lắng anh. Cô muốn anh có dũng khí.
Hám Sinh giúp xe lăn quay lại, Đông Dạ Huy nhìn mọi đau đớn của cô thu vào mắt, cô đau lòng kéo bàn tay của anh, anh vẫn là thân dài ngọc lập, một người đàn ông tuấn tú. Cô cũng có thể nhìn ra cô đi rồi, anh sẽ thống khổ đến hỏng mất mọi việc, nhưng cô biết, anh cho tới bây giờ đều là một trái tim kiên cường. Cô cũng có thể nhìn thấy anh khi về già, sau khi đã có những thành tựu huy hoàng, có lẽ là ánh mắt tịch mịch, sinh mệnh của cô là dấu vết cuối cùng trong lòng anh.
Hám Sinh nắm tay Đông Dạ Huy, nhìn lên anh, không buông tay, không nói lời nào, giống như đang an ủi, giống như đang chờ anh nói một lời hứa hẹn, cam đoan anh có thể sống tốt khi cô ra đi.
Gió can thiệp vào ánh mắt yêu thương của Đông Dạ Huy, tay anh cảm thấy lạnh, thời khắc cuối cùng anh không thể lừa Hám Sinh, nhưng nếu không suy sút, không buông tay, có trách nhiệm sống sót, anh không dám cam đoan anh có thể làm, Hám Sinh đang ép anh phải tỉnh lại.
Hám Sinh yên lặng nhìn anh, xa xa từng trận gió đập vào mặt, tiếng gió ở bên tai anh giống đang ở nổ vang, Đông Dạ Huy rốt cục cắn chặt răng, dùng sức nắm chặt tay Hám Sinh.
Tháng năm, hôm đó khí trời ấm, sinh mệnh Hám Sinh cơ hồ muốn ra đi, cuối cùng trong cuộc sống cô muốn cùng Đông Dạ Huy đi ra đảo, nơi đó khí hậu hợp lòng người, không có ồn ào náo động, cô hy vọng sinh mệnh cuối cùng của mình sẽ kết thúc ở đó.
Tiễn đưa người chỉ có Mạc Hám Đình, sinh mệnh Hám Sinh luôn tồn tại ở trong lòng hai người, một là người yêu của cô, một là em trai, Mạc Hám Đình cảm thấy tiếc nuối với thân tình lớn nhất.
Cuối cùng không khí đau thương, cũng là sinh ly tử biệt, áp lực khiến không ai nói gì, ngay cả bảo trọng đều thành một câu dư thừa trong lời nói.
Ở thời khắc chia lìa cuối cùng, Hám Sinh xoay người lại nhìn Mạc Hám Đình nói: “Hám Đình, em đi trước đi, chị sẽ nhìn em.” Lời tạm biệt thật sự khó nói cho người ở lại, Hám Sinh đối với người này mãi là khoan dung mà nhân từ .
Mạc Hám Đình xoay người ôm Hám Sinh đang ngồi trên xe lăn, sau đó đứng dậy, dứt khoát xoay người đi. Cậu đi thẳng, thắt lưng thẳng, đi lại vững vàng rất nhanh, trong ánh mắt mãnh liệt trào ra nước mắt.
Mùa hạ đến, không khí ướt át, ánh nắng tươi sáng, giữa trưa thời tiết tốt nhất. Hám Sinh nhìn ánh mặt trời trên hành lang gấp khúc, dựa vào Đông Dạ Huy phơi nắng. Cổ tử cung đã bị phá hủy, tất cả đều không có tác dụng, tinh thần không còn tốt.
Hám Sinh dựa vào Đông Dạ Huy, ánh nắng chiếu vào trên người cô khó an nhàn, cô híp mắt nhìn Mông Bự chạy trong sân, chú chó này là người bạn với cô trong những lúc cô đơn, về sau nó còn có thể ở cùng Đông Dạ Huy, cô dắt khóe miệng nở nụ cười.
Đi đến đảo hơn mười ngày sau, thời tiết bắt đầu dần dần nóng, trước cửa là những đóa hoa ngọc lan lớn, cả sân tràn ngập hương hoa. Vạn vật vào mùa sinh cơ dạt dào, Hám Sinh đang trong đau đớn dày vò, càng ngày càng bị những cơn đau đớn kịch liệt cướp dần sinh mạng cô. Cô suốt ngày nằm trên giường, mặc kệ nhiều đau đớn, mặc kệ thân thể suy bại đến thế nào, tinh thần của cô vẫn cứng cỏi.
Rốt cục đi đến một ngày, Hám Sinh trong buổi sáng tỉnh lại liền cảm thấy tinh thần tốt, ăn một chén mỳ, không có bệnh trạng gì. Lòng cô có sở cảm, quay đầu nhìn cửa sổ phía ngoài, trời tốt, cô nhìn Đông Dạ Huy nói: “Đưa em đi ra ngoài, em muốn nhìn thấy biển.”
“Được.” Đông Dạ Huy đáp ứng, anh cũng mơ hồ ý thức được thời khắc cuối cùng đã đến, đây chỉ sợ là nguyện vọng cuối cùng của Hám Sinh.
Bọn họ đã muốn không hề kiêng dè nói đến tử vong cùng chia lìa, thời gian dài dòng, bị tuyệt vọng tra tấn lâu lắm, sự thật buộc Đông Dạ Huy chết lặng tiếp nhận.
Hám Sinh đi đường khó khăn, Đông Dạ Huy cõng cô đi qua ngã tư đường, xuyên qua ngõ nhỏ, một đường đi đến bờ biển, bến tàu trên người qua lại, bọn họ đứng trước mặt biển, xa xa là mặt trời đỏ, trên mặt biển Thượng Hải màu xanh lam chim cao thấp tung bay, bừng bừng sức sốc, gió biển thổi ở trên mặt Hám Sinh, cô ngưỡng mặt nghênh đón, mỉm cười. Cô tưởng cô có thể ra đi dù có vướng bận, nhưng có thật nhiều tiếc nuối.
Hồi trình trên đường Đông Dạ Huy chậm hơn, anh mơ hồ cảm thấy đây chính là đoạn đường cuối cùng Hám Sinh đi cùng anh, anh đi chậm một chút, Hám Sinh có thể rời đi trễ hơn, bọn họ không nói chuyện, vì lời bên trong đã nói xong , còn lại chỉ là đón nhận kết cục mà thôi.
Gần đến cửa nhà, Hám Sinh bỗng nhiên đối Đông Dạ Huy nói: “Dạ Huy, chúng ta nếu có thể có một đứa nhỏ thì thật tốt, như vậy còn có người có thể ở bên cạnh anh. Em đi rồi...... Anh sẽ cô đơn.” Thanh âm cô suy yếu, môi dán vào lỗ tai anh, một chút nhiệt khí.
Đông Dạ Huy lệ ướt hết hốc mắt, anh nói: “Đừng nói, đừng nói, chúng ta về nhà, anh nấu cơm cho em ăn.”
Đông Dạ Huy cước bộ nhanh hơn, đi về phía cửa, một chuỗi móc khóa rối tung ngay lúc này mãi không mở được.
Hám Sinh: “Dạ Huy, anh về quá muộn, em tiêu hao nhiều lắm, chỉ có thể cùng anh đoạn đường này.”
“Ngoan, đừng nói, van xin em......” Đông Dạ Huy thanh âm im bặt mà nói, cánh tay Hám Sinh từ trên vai anh từ từ thả xuống, yên lặng bất động. Một khắc ấy như ngừng lại, nỗi đau đớn như lan tỏa khắp toàn thân anh.
Ngày nào đó, sinh mệnh Hám Sinh đã đến cuối cùng, một đóa Ngọc Lan bỗng nhiên nở rộ lại rụng xuống, “Lạch cạch” Một tiếng động nhỏ trên vai Đông Dạ Huy.
Hám Sinh nói: “Dạ Huy, anh nhớ rõ, nếu về sau em chết, nếu trên trời có một con chuồn chuồn đậu trên vai anh, hoặc là dưới đèn bay tới một con bươm bướm, anh không được đuổi nó, đó là em trở về nhìn anh. Dạ Huy, đừng sợ, em sẽ vẫn ở bên anh.”