Hàm Răng Ngọt Ngào

Chương 14: Matcha


Ánh sáng lờ mờ trên màn ảnh chiếu phim rọi lên mặt, một nửa gương mặt sáng bừng, còn một nửa thì chìm vào bóng tối.

Lâm Trạm nghiêng đầu quan sát Nguyễn Kiều, mắt khép hờ, giống như đang muốn thấy rõ cảm xúc trên mặt của cô.

Qua một lúc lâu, Nguyễn Kiều vẫn chưa nói chuyện.

Mà máy tính trên bục giảng đột nhiên bị đứng, câu thoại vừa nghiêm túc vừa trữ tình biến thành bộ lặp, “Trà trà trà trà trà trà...”

Chết mất thôi.

Nguyễn Kiều cúi đầu, đỡ trán.

Âm thanh ma quỷ của chữ trà lọt vào bên tai khiến cô rơi vào nỗi xấu hổ không rõ.

Hôm nay giáo viên ngồi ngay trong phòng học cùng xem với bọn họ, lúc này máy tính xảy ra vấn đề, liền nhanh chóng tiến lên kiểm tra.

Con chuột click nửa ngày cũng không phản ứng, giáo viên cũng là người thẳng thắn, dứt khoát tắt máy khởi động lại.

Chẳng qua lần này té khen rồi.

Máy tính tắt nhưng khởi động lại không được, hoàn toàn không có âm thanh, không hình ảnh hay tín hiệu nào.

Đúng là đồ bỏ đi mà.

Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, giáo viên bảo học sinh mở đèn lên, rồi trấn an nói, “Chuyện này... máy tính xảy ra chút vấn đền, mọi người tự học một lát, tôi sẽ gọi điện thoại cho phòng máy đến sửa, mọi người giữ yên lặng.”

Đèn phòng học đèn bị mở lên, nháy mắt liền sáng trưng.

Một chút ánh sáng u tối mỏng manh, là lúc dễ nổi lên cảm giác ái muội nhất.

Cảm xúc nhạy cảm nhỏ nhặt dường như đều bị phóng đại vô hạn.

Sau khi đèn sáng được một lúc thì cảm giác an toàn đã đủ, lưng cũng thẳng tắp.

Nguyễn Kiều giương mắt nhìn Lâm Trạm, ánh mắt cũng không trốn tránh.

Cô làm như không có việc gì vén tóc rơi bên tai, bắt đầu nghịch điện thoại.

Nhưng Lâm Trạm không định bỏ qua cho cô, tư thế nghiêng đầu không đổi, bàn tay gõ trước bàn cô, “Này, đối diện trả lời xem nào, cậu là lá trà gì, cách ngâm như thế nào (*)?

(*)泡妞 (cua gái), 泡茶叶 (ngâm lá trà) đều có cùng động từ 泡, bạn Lâm Trạm đang chọc ghẹo ẩn dụ với Kiều Kiều ấy.

Nguyễn Kiều đang xoay bút, dường như nghiêm túc hỏi, chợt quay đầu hỏi Lâm Trạm “Cậu biết matcha không?”

“Nhìn là biết cậu không biết rồi, nếu không thì mua quyển Trà Kinh về đọc thử trước nhé?”

Lâm Trạm không rõ lý do, matcha không phải là bánh ngọt matcha sao...?

Còn phải xem Trà Kinh nữa à?

Anh hơi buồn bực, nhưng cố nén không hỏi, đỡ tránh bị Nguyễn Kiều cười không có văn hóa.

Nguyễn Kiều biết anh sĩ diện, lúc này có thắc mắc cũng sẽ không hỏi.

Cô nhân cơ hội này, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, lần trước cậu nhặt vở giúp tớ, trừ cái kia ra... ừm, trừ cái kia ra, cậu còn có nhìn thấy những thứ khác không?”

Lâm Trạm bị cô “bẻ lái”, nhướng mày, hỏi lại, “Trừ truyện người lớn ra, còn có cái khác nữa à?”

Ba chữ truyện người lớn vừa nói ra khỏi miệng, Nguyễn Kiều liền dẫm lên chân anh.

Da mặt con gái mỏng, rất nhanh lỗ tai đã ửng hồng.

Một lần sảy chân để hận nghìn đời.

Nguyễn Kiều cảm thấy mình hơi ngốc, đang êm đẹp tự dưng làm việc này chi. 

***

Đêm đó nằm ở trên giường, Nguyễn Kiều mất ngủ, mặc dù lúc đó tự lừa bản thân mình né tránh, không trả lời chính diện, nhưng trong đầu cô luôn nhớ tới câu hỏi của Lâm Trạm.

Vậy cậu là lá trà gì?

"Ngâm" trà như thế nào?

Dường như não cô đã không còn chịu sự khống chế của cô, vừa nhắm mắt là nhớ đến ánh mắt của Lâm Trạm.

Có chút nghiền ngẫm, lại có chút nghiêm túc.

Nguyễn Kiều lăn tới lăn lui ở trên giường, rất xoắn xuýt.

Nhưng cô đã quên giường của phòng ngủ hẹp, khi lăn vào bên trong thì biên độ hơi lớn, cả người cô đụng vào vách tường vang “bộp” một tiếng.

Trên người thì vẫn ổn, chủ yếu là trán bị đụng hơi mạnh, tiếng động khá thanh thúy, giống như trái dưa hấu tươi mới.

“Mẹ kiếp! Ai thế.”

Tường bên kia đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, cách vách tường, giọng có chút nặng nề, nhưng Nguyễn Kiều lập tức nghe ra được, là Lâm Trạm.

Anh ngủ ở giường này?

Nguyễn Kiều cắn môi, che trán lại không phát ra tiếng.

Nhưng Lâm Trạm giống như đã phát giác ra gì đó, dựa lên tường nghe ngóng một lát, rồi dùng tay gõ lên vách tường. 

Tiếng động nhỏ, nhưng chỉ cách một bức tường nên Nguyễn Kiều có thể nghe được.

Cô bắt đầu cách xa bức tường, nghiêng về phía tay vịn, cơn đau trên trán còn chưa tan đi đang nhắc nhở cô vừa làm ra chuyện ngu xuẩn.

Cũng không biết là bởi vì trán đau hay là chuyện gì khác, cô nhắm hai mắt, nhưng không tài nào ngủ được. 

***

Ngày hôm sau có hoạt động của nhóm trò chơi.

Nguyễn Kiều đến sớm.

Tối hôm qua không ngủ ngon, cô không có tinh thần gì mấy, nằm bò lên bàn ở dãy sau nghỉ ngơi.

Phòng học để hoạt động không ít người dần dần đi vào, Nguyễn Kiều có thể nghe thấy mọi người đang nói chuyện, nhưng cô như bị quỷ chế ngự, vốn dĩ không muốn ngồi dậy.

Mãi đến khi người đầy đủ, nhóm trưởng bắt đầu lên tiếng, cô mới miễn cưỡng mở to mắt, ngáp một cái.

Đột nhiên có một bàn tay rơi xuống trên đầu cô, mang theo hơi ấm.

Tay kia không rõ tại sao lại xoa nhẹ vài cái lên đầu cô.

Tóc đều rối tung lên hết.

Nguyễn Kiều mơ mơ màng màng ngửa đầu, vừa vặn đối diện với Lâm Trạm. 

Trong mắt Lâm Trạm mang theo ý trêu chọc, “Bây giờ cậu đúng là hơi giống Sadako thật, hôm qua đi tu tiên à?”

Lâm Trạm.

Nguyễn Kiều nhìn về phía anh, đột nhiên tỉnh táo lại không ít.

Đường dẫn truyền của não đột nhiên khôi phục lại như bình thường, cô từ từ mở miệng, “Nữ quỷ có tư cách gì tu tiên.”

Khóe môi Lâm Trạm hơi cong lên, duỗi tay, lại muốn xoa tóc cô.

Nguyễn Kiều hất tay anh ra, khẽ nhíu mày.

“Cậu đừng chạm vào tớ, kiểu tóc rối lên hết rồi.”

Lâm Trạm khẽ mỉm cười, “Cái này mà cậu cũng gọi là kiểu tóc ư?”

Khinh thường tóc của học sinh hả.

Nguyễn Kiều xoay người, nhìn về phía trước, mặc kệ anh.

Lâm Trạm chống đầu, nhàn rỗi nói, “Nói đi cũng phải nói lại, tớ chưa nghe nữ quỷ tu tiên thật, nhưng nữ quỷ thích ép khô tinh khí của đàn ông là thật phải không. Này gọi là gì nhỉ... “thải âm bổ dương”, đúng không?”

Nguyễn Kiều liếc anh một cái, vẫn không lên tiếng.

Người này thật là... sao cả người đều tản ra tín hiệu mãnh liệt “mau tới ăn tôi” đi thế.

Nữ quỷ cũng có tôn nghiêm, không muốn có mối quan hệ hỗn loạn với Thiên Đình Đệ Nhất Soái.

***

Trò chơi hôm nay của nhóm lại là giết người sói. Nhưng là Hoa Bản Tử.

Có thể nói nhóm trưởng khá là khôn khéo.

Đội nhóm mình làm hoạt động, còn không quên gọi đội nhóm của bạn gái vào hoạt động để lôi kéo người.

Cậu ấy xoa tay, nghiêm túc nói, “Mỗi tuần chúng ta đều có trò chơi, nhưng tính tích cực của mọi người dường như đang giảm bớt, tớ nghiên cứu thử, có lẽ là do chúng ta chưa có luật khen thưởng hay luật phạt.”

“Khen thưởng thì sao, kinh phí của đội nhóm chúng ta có hạn, mua mấy món trò chơi tốn không ít tiền, nên không thể nào có dạng phần thưởng đồ vật gì được, hôm nay chúng ta sẽ ra cơ chế phạt nhé.”

“Là như thế này, bạn gái của tớ là nhóm phó của đội Bảo vệ môi trường, cuối tuần này bọn họ có liên kết với 8 trường đại học ở Nam Thành hoạt động đi bộ, ngày mai xuất phát, chắc mọi người cũng đã nghe qua, chính là Nghị hành 100 dặm.”

“Vậy hôm nay chơi trò chơi, chúng ta sẽ một ván định thắng thua được không? Thua thì tham gia Nghị hành 100 dặm, coi như là rèn luyện sức khỏe!”

Nhóm trưởng nhất định là đang nói giỡn sao, từ đây đi ra thành phố Thanh Nguyên, bao nhiêu km hửm? Còn phải leo núi nữa chứ?

Ý nghĩ đầu tiên của Nguyễn Kiều là từ chối cơ chế hình phạt này. 

Nhưng cô còn chưa mở miệng, thì mọi người lại đồng loạt bày tỏ đồng ý.

Nguyễn Kiều quả thực hoài nghi về nhân sinh.

Bọn họ lấy đâu ra tự tin cảm thấy mình có thể thắng thế... 

Chẳng lẽ là bị nhóm trưởng giáng đầu rồi hả?

Cô có loại dự cảm không ổn, trạng thái hôm nay không tốt, logic không thông, cảm thấy sẽ thua.

Cô lấy bài xong khẽ nhìn lướt qua.

Muốn mạng sao... Tự dưng lại là người sói.

Nhưng đêm đầu tiên khi tỉnh dậy giết người, Nguyễn Kiều thần kỳ phát hiện, vậy mà Lâm Trạm lại là người sói.

Cô đột nhiên an tâm không ít.

Tên Lâm Trạm này, chuyện khác thì đều chẳng ra gì, nhưng chơi giết người sói thì miệng lưỡi sắc bén thật sự, công lực trợn tròn mắt nói dối, cô cũng đành phải khâm phục Lâm Trạm.

Hơn nữa nữ sinh trong đội nhóm đều có hảo cảm với anh, cứ hay bị anh bỏ phiếu.

Nhưng ngay vào lúc Nguyễn Kiều cho rằng sẽ nắm chắc phần thắng, thì Lâm Trạm lại tự chết vào ngày hôm sau! [email protected]

F*ck... Sói Vương chết sớm như thế, thân phận anh bị lộ rồi đúng không? Sao có thể nhanh như vậy chứ.

Nguyễn Kiều mông lung.

Sau khi Lâm Trạm tự bạo, người sói gần như bị thần dân treo lên đánh, từ ngày bọn họ sáng lập đội nhóm cho tới nay, đây là kỷ lục giết người sói Hoa Bản Tử kết thúc ngắn nhất, 28 phút.

Trò chơi kết thúc quá nhanh, tựa như gió lốc.

Nguyễn Kiều cảm thấy không thể tưởng tượng được, như là ảo giác.

Nhóm trưởng đại nhân như có chuẩn bị mà đến, ép Nguyễn Kiều và Lâm Trạm ký tên đăng ký hoạt động Nghị hành 100 dặm, rất chi là vui vẻ, giống như lừa được tài sản của người già neo đơn chuyển nhượng lại.

Nguyễn Kiều cứ cảm thấy mình bị hố quá mức.

Cô dùng bản đồ Cao Đức tìm Việt Sơn, sau khi nhìn thấy khoảng cách và ước tính, cô thật không thể nói nổi chữ “f*ck”, mà chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Nhưng Lâm Trạm ra vẻ như chẳng sao, ký rất nhanh, ký xong còn ngẩng đầu nhìn Nguyễn Kiều, vẻ mặt muốn cười mà còn nhịn cười.

Bây giờ Nguyễn Kiềm nhìn anh là thấy phiền, những việc bình thường anh có thể làm được thì đến thời điểm mấu chốt ngay cả rắm cũng không đánh được. 

Đi ra ngoài phòng học hoạt động, Lâm Trạm đi theo sau gọi cô.

“Matcha muội muội, ngày mai thức dậy sớm một chút nhé, 6 giờ rưỡi phải đi rồi, cậu có cần tớ gọi cậu không, 6 giờ tớ đến phòng ngủ cậu gõ cửa nhé? Ồ không cần, tớ gõ vách tường là được rồi.”

Nguyễn Kiều dừng bước chân lại, quay đầu trừng anh.

Lâm Trạm cong môi, “Nếu cậu không dậy, tớ sẽ lấy máy khoan thông vách tường, sao hả?”

“Cậu cút đi, phiền muốn chết.”

Lâm Trạm đột nhiên ôm bả vai cô, trêu chọc, “Tớ như vậy mà cậu còn chê tớ phiền sao.”

Vẻ mặt Nguyễn Kiều ghét bỏ, hất tay anh ra, “Phải phải phải, Thiên Đình Đệ Nhất Soái, cậu đi tìm chị gái Hằng Nga đi được chưa, tránh ra.”

Lâm Trạm dừng lại.

Có hơi mờ mịt, cô đã biết rồi sao, khi nào biết thế?

Anh bất tri bất giác, lúc này mới nhớ tới Nguyễn Kiều hỏi mình, có nhìn thấy những thứ khác hay không.

Biết được việc này, Lâm Trạm nhìn bóng lưng Nguyễn Kiều đang chạy rất nhanh, quệt mũi, đột nhiên muốn bật cười.

Hôm nay Nguyễn Kiều mặc áo cánh dơi màu nâu, quần bảy phân màu kem, chạy nhanh thoăn thoắt, giống như một cây nấm đang bỏ trốn.

Cô bé này, sao kỳ quái như thế, nhưng cũng đáng yêu như thế?

Lâm Trạm chân dài, bước chân cũng lớn, nên chỉ một lát là đuổi kịp Nguyễn Kiều.

Anh giữ chặt túi của Nguyễn Kiều, “Này này này, chậm một chút đi, đồ chân ngắn.” 

Ai chân ngắn hả?

Nguyễn Kiều ngửa đầu trừng anh, mặt tức giận lan ra đến cổ.

Lâm Trạm hơi rũ mắt đối diện với cô.

“Matcha muội muội, sao cậu buồn cười quá vậy.”

Nói xong, Lâm Trạm quay đầu đi, bật cười thành tiếng, “Cậu có biết bây giờ cậu rất giống một cây nấm không?”

Anh duỗi tay vỗ đầu Nguyễn Kiều, “Tóc cũng thế, trước đây cậu học trường cấp ba nào mà ngoan vậy hả, còn để đầu nấm.”

Anh cứ thế nói lảm nhảm, “Nhưng đã dài quá rồi, mặt cậu nhỏ, thích hợp uốn cúp vào trong hơn.”

Nguyễn Kiều đã không nhớ rõ hôm nay là lần thứ bao nhiêu hất tay anh ra.

Cô tức giận trả lời, “Cậu biết nhiều như thế, sao không làm thêm ở tiệm cắt tóc đi, cậu có biết bây giờ thợ cắt tóc đều có tên tiếng Anh hay không, có cần tớ đặt một cái tên giúp cậu, gọi là Tony được không.”

Tên tóc màu tro này, chính là Tony của tiệm cắt tóc! (*)

(*) Thầy Tony ý chỉ những nhà tạo mẫu tóc trong cửa hiệu làm tóc, bởi vì người trên mạng phát hiện nhà tạo mẫu tóc không phải tên Tony thì là William, nghe qua vô cùng sang, còn có thể nhớ rất kỹ, hơn nữa xác suất người có tên Tony rất cao.

Nguyễn Kiều quay đầu muốn chạy, Lâm Trạm vẫn giữ chặt túi của cô, giọng điệu lười biếng, “Sớm như vậy trở về phòng ngủ làm gì, không phải cậu là matcha sao, vậy dẫn cậu đi ăn bánh kem matcha nhé.”

“Không đi, cậu đừng kéo túi tớ.”

Lâm Trạm nghe lời, buông túi ra, nhưng giây tiếp theo lại không nói không rằng ôm vai cô, kéo cô về phía quảng trường Ánh Tuyết.

“Cậu không có mập, buổi tối ăn bánh kem thì có sao đâu, tuổi còn trẻ, đừng cứ mãi lo giảm béo, hơn nữa, béo một chút xúc cảm tay mới tốt.”

Người này không phải bị bệnh tâm thần đó chứ, cũng không phải là bàn phím, xúc cảm tay tốt gì chứ.

Nguyễn Kiều giãy giụa không thoát, bị anh mang đi thất tha thất thểu, cô nóng nảy, “Này cậu buông tớ ra, cứ lằng nhằng còn ra thể thống gì nữa.”

Lâm Trạm cười phụt một tiếng, “Đây là đại học mà, em gái.”

Anh dẫn cô đi về phía bờ hồ, chỉ vào một bụi rậm, mập mờ nói bên tai cô, “Cậu đoán xem bên kia đang làm gì?”

Nguyễn Kiều cũng không có ngốc.

Hồ Lạc Vũ là hồ tình nhân của Nam Đại bọn họ, mấy tình nhân trẻ ở trường đều hẹn hò ở đây, trốn trong lùm cỏ hôn nhau hoặc làm chuyện gì đó mà mọi người đều tự hiểu trong lòng.

Mặt cô đỏ đến mang tai, cũng may bóng đêm mờ tối, nên nhìn không có rõ.

Cô không né tránh đầu nữa, mà né hơi thở ấm áp của Lâm Trạm tỏa ra bên tai, còn thấp giọng mắng, “Cậu không biết xấu hổ.”

Lâm Trạm hỏi lại: “Mặt có thể ngâm trà không?” (Ý sĩ diện có thể cua gái được không?)

Người này thật là quá không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ rồi!

Buổi tối, người ở quảng trường Ánh Tuyết nhiều, bộ dạng Lâm Trạm lôi lôi kéo kéo ảnh hưởng không tốt.

Nguyễn Kiều thỏa hiệp, cùng anh đi ăn bánh kem, điều kiện là bảo anh đừng có động tay động chân nữa.

Lâm Trạm đồng ý.

Quảng trường Ánh Tuyết trong trường là nơi rất náo nhiệt, đồ ăn vặt nhiều, còn mở rất nhiều tiệm ăn nhỏ, rạp chiếu phim, trò chơi điện tử, đủ thứ không hề thiếu.

Lâm Trạm muốn mời Nguyễn Kiều ăn bánh kem matcha, nhưng vào cửa hàng bánh kem mới biết, hôm này đồ ăn ngọt đều bán sạch hết rồi.

Vào cũng đã vào, tay không mà về thì không ổn lắm, vì thế hai người chọn mấy miếng bánh mì.

Ngày mai còn phải đi cả một ngày, không chuẩn bị chút lương khô sao mà được.

Nguyễn Kiều nghĩ mua bánh xong là có thể trở về phòng ngủ, nhưng không ngờ Lâm Trạm một hai phải lôi kéo cô đến khu trò chơi điện tử.

Nguyễn Kiều từ chối, “Ngày mai còn phải đi xa như vậy, tớ không muốn tiêu hao thể lực.”

Lâm Trạm cười ra tiếng, “Gắp gấu bông mà tiêu hao thể lực gì? Đi thôi.”

Anh kéo Nguyễn Kiều đi lên.

Nguyễn Kiều không chịu đi vào trong, đứng yên trước cửa máy gắp thú, “Gắp đi, gắp xong thì đi.” 

Lâm Trạm đành phải thỏa hiệp, gắp thú thì gắp thú. 

Anh mua một trăm đồng, quan sát, có thể gắp được một con không nhỉ? Nhìn qua rất dễ.

Nguyễn Kiều không hứng thú lắm, gắp hai lần đều không gắp được nên đứng sang một bên.

Lâm Trạm không giống cô, ôm tâm tình bộc lộ tài năng, vẻ mặt vô cùng chuyên chú.

Chỉ là gắp thú mà thôi, nhưng bị anh làm ra cảm giác nghiêm trọng như đi tắm rửa sắp dâng hương.

Nguyễn Kiều thật sự nhịn không được muốn cười.

Lâm Trạm cảm thấy không thể hiểu được, liếc cô một cái, hỏi, “Cậu cười gì thế?” 

Nguyễn Kiều che miệng lắc đầu, trong giọng nói vẫn mang theo ý cười, “Không có, tớ cảm thấy cậu rất nghiêm túc, nghiêm túc giống như đang dán màn hình điện thoại vậy.”

“……”

Bây giờ Lâm Trạm cũng lười cãi với cô, gắp thú mới là chuyện nghiêm túc.

Anh thử năm sáu lần, mỗi lần sắp ra tới cửa thì gấu bông đều rớt xuống.

Dự tính ban đầu của anh đã thay đổi rồi, trong TV không phải đều tùy tiện gắp là có thể gắp được sao? Sao đổi tới anh là không được vậy? Đây đâu có cần kỹ thuật cao.

Bây giờ có gắp được gấu bông hay không đã liên quan đến vấn đề tôn nghiêm rồi.

Anh tập trung vào con cừu vui vẻ, chậm rãi dịch chuyển...

Nhanh nhanh……

Đột nhiên, máy gắp thú truyền đến tiếng “lạch cạch”.

Nguyễn Kiều và Lâm Trạm đồng thời sửng sốt.

Gấu bông cách cửa ra rất gần rồi rơi xuống.

Nhưng lần này không chỉ có thú bông rớt, mà móng vuốt kẹp gấu vông cũng rớt xuống theo!

Máy móng vuốt kẹp gấu bông rơi xuống, cuộc đời Nguyễn Kiều thật đúng là lần đầu tiên thấy.

Đạo Minh Tự của Nam Đại lợi hại nha.

Từng trải, từng trải.