Khi trời rạng sáng, Cố Thanh Miên đứng trước giường nhìn khuôn mặt say ngủ của Tử Hàm. Y đưa tay, bột phấn rì rào rơi xuống, phủ quanh giường. Một vòng, hai vòng.
Đó là phấn hoa Như ý tụ phúc thu linh, ôn thần dưỡng hồn. Minh ngọc thích quỷ thích ác, nhưng sợ nhất là những vật phúc khí tột bậc này. Chạm vào thì toàn thân không còn sức lực, sát khí bị phong ấn. Đêm qua y dán phù lục bốn phía, lại thiết lập kết giới, cũng phủ vòng nhựa hoa ngoài kết giới.
“Tiền bối, ngủ một giấc thật ngon. Tỉnh rồi —” Cố Thanh Miên suy nghĩ, cũng chẳng biết Tử Hàm tỉnh rồi sẽ như thế nào, nên không nói thêm gì nữa, chỉ cười nhẹ, cúi người thơm lên trán ngọc yêu.
Y quay người đi đến trước bàn, thở sâu, cầm điệp kết lên, buộc trên tóc.
Rồi đẩy cửa.
Cố Tam đang nghiêng ngoài cửa ăn bánh táo, thấy y ra thì chậm rãi cắn miếng bánh cuối cùng, liếm ngón tay. Vân Trường Ly đứng bên cạnh hỏi: “Hôm nay đi?”
Cố Thanh Miên gật đầu, cười: “Làm phiền rồi.”
Nếu hôm nay không đi, y sợ sẽ không muốn đi nữa.
Cố Tam cười, vẫn dựa vào cửa. Cố Thanh Miên nói: “Ta hạ thuốc không nhiều, hắn ngủ không bao lâu.”
Cố Tam: “Cáo từ.”
Cố Tam nhìn Vân Trường Ly, Vân Trường Ly mở quạt, gió thoảng qua, mây trôi lượn lờ, nâng hai người lên.
Nơi đi qua như bước vào ảo cảnh, hòa cùng với đất trời. Bốn phía là mây bay lãng đãng, trời cao mênh mông lao qua như cưỡi ngựa xem hoa. Vân Trường Ly di chuyển cực nhanh, chưa tới một khắc đã đến trước một ngọn núi. Hắn dừng lại: “Đến rồi.”
Cố Thanh Miên cười: “Đa tạ tôn giả.”
Vân Trường Ly không nói gì, đang định buông y xuống thì Cố Thanh Miên lại lấy từ trong tay áo ra một hộp ngọc, mở hộp, bên trong là linh tuyền nồng đậm linh lực, trong suối nước có một mảnh vải rách. Cố Thanh Miên cẩn thận lấy vải, đưa qua.
Vân Trường Ly giương mắt.
Cố Thanh Miên cười: “Thương tổn của Cố Tam, ta đoán tôn giả cũng biết.” Trên tấm vải có những đường vân tinh tế, tựa như văn tự tộc khác, Vân Trường Ly không nhận ra. Hắn mở miệng: “Đây là?”
“Đan phương đá Nữ Oa.”
Vân Trường Ly chợt ngẩng đầu, hắn thấp giọng nói: “Đá Nữ Oa — chẳng phải đã thất truyền rồi sao?”
“Đúng vậy.” Cố Thanh Miên cười: “Cho nên đây là một tàn trang.”
Đá Nữ Oa, được đồn là trận chiến Đêm vĩnh hằng năm đó của ba tộc Vu, Yêu, Hồn, Hồn tộc truyền ra đan dược vô thượng, lấy từ ý nghĩa Nữ Oa vá trời. Vá được kiếp nghịch hành, sửa được ấn Thiên đạo. Năm đó Cố Tam trái với thiên đạo, mạnh mẽ dùng bí pháp tăng lên Đại Thừa, cứ thế thiên đạo ghi xuống một bút cho hắn, dùng cho ngày sau luân hồi, bồi thường từng đời từng đời một. Nhưng nếu có đá Nữ Oa, thì có thể xóa nét bút này đi.
Thế nhưng trước khi quần yêu thịnh thế, Hồn tộc lật đổ, đá Nữ Oa cũng thất truyền theo đó, mọi người chỉ nghe tên chứ chưa thấy bao giờ.
“Cố gia lưu lại rất nhiều tàn trang của đan được thượng cổ, đây cũng do ta tình cờ tìm thấy, nên ta chép lại rồi nghiên cứu.” Cố Thanh Miên chỉ vào dòng chữ trên đó, “Ta đã lật tất cả sách của Hồn tộc trong Tàng thư các, cũng cẩn thận học ngôn ngữ của họ. Viết ý chung chung phía sau mảnh vải. Chỉ tiếc Hồn tộc bị diệt tộc lâu rồi, văn tự phức tạp, cách dùng tối nghĩa, đá Nữ Oa còn là đan thuật đỉnh cấp của Hồn tộc, nên có rất nhiều thứ ta chỉ viết sơ sơ, không có ngàn năm nghiên cứu chỉ sợ không phục hồi được.”
Quá khó.
Thực sự quá khó.
Nội tình môn phái, nhiều đời đan tu tích lũy, kỳ tài một giới xuất hiện… Dù cho đan phương đến từ đâu, thì người không có thứ gì cũng khó mà phục chế.
Bách xuyên tán khó, đá Nữ Oa càng khó.
“Ta nói cho ngươi cũng chỉ vì có hoa Hải Lan. Hoa Hải Lan là “hoa Thiên đạo”, tự nó đã có đại đạo. Nhưng muốn cố xoay vần thiên đạo, xóa vết tích, thì còn cần đến Trường Sinh cốc cầu “Vong chi tử”. Hai cái này là chủ dược, lúc đó tôn giả tìm thêm một đan tu đáng tin, sửa thêm vài thứ theo hướng dẫn của ta, dù không luyện được đá Nữ Oa, thì cũng luyện được một thứ thay thế, tạm thời giữ chân.”
Cố Thanh Miên nói rồi, cẩn thận đặt tấm vải trở lại hộp ngọc, hai tay nâng lên, trịnh trọng đưa qua. Vân Trường Ly đón lấy: “Đa tạ đạo trưởng, thỉnh đạo trưởng nhận một bái của ta.”
“Tôn giả không cần khách khí.” Cố Thanh Miên cười, “Bần đạo chỉ là không đành lòng để thứ này mai một.”
Dứt lời, y cho một viên Dịch dung đan vào miệng, xoay người nhảy xuống. May mà Vân Trường Ly nhanh tay, phóng một áng mây tiếp được y phía dưới. Chờ đến khi hai chân Cố Thanh Miên đạp đất, có tiếng chuông chợt vang lên.
Vân Trường Ly truyền âm: “Cáo từ.”
Cố Thanh Miên cười, y đưa tay, một đạo linh lực đánh về phía trước. Núi non biến ảo không ngừng, nuốt chửng toàn bộ linh lực, tuyết trắng dần rơi, mầm non trổ nhánh, băng đăng lóng lánh. Cố Thanh Miên đi qua, từng bước một, tuyết đạp dưới chân, hàn mai từng đóa.
Hai gã đạo nhân áo trắng xuất hiện trước mặt: “Lớn mật! Ai dám tự tiện xông vào Thanh Hàn quan! Còn không mau ra đây!”
Cố Thanh Miên gãi đầu, tỏ vẻ khó xử. Y đưa tay, trên lòng bàn tay là một khối ngọc bội — là vật chưởng môn đưa cho y trước khi xuất quan.
“Ài ui, sao là tự tiện xông vào chớ?” Cố Thanh Miên cười mỉa, “Chẳng phải bần đạo đi lạc sao?”
“Làm phiền thay ta bẩm báo một tiếng với trưởng lão Đan sơn Cố Thanh Hà, cứ nói — Cố Song Đồ đã về.”
Trong khách điếm, Tử Hàm thoải mái duỗi người, chỉ cảm thấy dư vị vô cùng phê, mê mê mẩn mẩn muốn với lấy Cố Thanh Miên. Nhưng trong tích tắc, hắn nhận thấy phúc khí đầy phòng. Tử Hàm xoay người đứng dậy: “Hồ Đồ?”
Không ai trả lời.
Trên tay nhói nhói, Tử Hàm đưa tay, cảm giác không ổn lắm, là phấn hoa Như ý.
Ngọc yêu không có máu.
Hắn nhìn da thịt nơi đầu ngón tay nứt nẻ, lộ ra lớp nền xanh lam. Tử khí sát khí, lướt qua chiếc ghế gỗ mục, hoa tàn cỏ lụi.
Chợt hắn cảm thấy ngực có hơi đau.
Ngón tay Tử Hàm khẽ động, yêu lực xuất hiện, đông cứng toàn bộ phấn hoa nhựa hoa. Đáy mắt hắn lạnh lẽo, một tầng sương xanh bay về phía cửa phòng: “Ai?”
Tiếng đàn chợt vang, đốt sạch sương mù. Một người bước vào, áo bào trắng mộc mạc, mặt mang ý cười. Người kia nói: “Bần đạo là Cố Tam, hứa một lời với Cố Thanh Miên, ở đây chờ các hạ tỉnh lại, đưa các hạ đến một nơi.”
Tử Hàm đứng dậy, ngước mắt nhìn hắn: “Y ở đâu?”
Cố Tam cười: “Y tự có sắp xếp riêng.”
Dứt lời, tay hắn chuyển động. Phần Cầm vang tiếng, lửa quấn thành vòng, chặn lại sát khí bất ngờ tấn công của Tử Hàm. Ánh xanh tràn ngập, tử khí tàn sát xung quanh, từng tấm gỗ mục dưới chân ngọc yêu nứt toác, cẩm tú hóa thành tro, chim trời rơi xuống đất. Trời trong sập tối, thay đổi khôn lường, mắt thấy cuồng phong đại chấn mưa gió nổi lên.
Tử Hàm gằn từng chữ: “Người đâu?”
Cố Tam: “Ở Thanh Hàn quan.”
Nếu Cố Thanh Miên muốn về Thanh Hàn quan, hà cớ phải giấu hắn?
Đáy mắt Tử Hàm rét lạnh: “Vật nhỏ, đừng tưởng có Phần Cầm trong tay thì bản tọa không thể giết ngươi.”
Ánh xanh hóa thành nước chảy, chợt dâng lên từ dưới đất, bên ngoài là tầng trời kêu khóc, tiếng gió rít gào.
Cố Tam vẫn cười như cũ, chỉ có hạ khúc vẫn réo rắt vang lên: “Các hạ nói đùa, bần đạo chưa từng gạt các hạ. Nghĩ xem phấn hoa đầy phòng là do ai bỏ, hẳn đáy lòng các hạ cũng biết.”
Tử Hàm lạnh mặt nhìn hắn. Mắt ngọc yêu cực đẹp, nhưng lúc tĩnh lặng nhìn người, mắt phượng hẹp dài lạnh lẽo, càng thêm yêu mị, nhuộm thêm mấy phần tịch mịch của Minh ngọc.
Hắn phất tay áo, thu hồi yêu lực: “Vậy ngươi muốn mang bản tọa đi đâu?”
Cố Ta,: “Thanh Hàn quan.”
Đầu tiên Tử Hàm không hiểu, sau mới chợt phản ứng: “Có phải y có chuyện giấu bản tọa? Có phải y lại toan tính —”
Y lại toan tính những chuyện không đâu.
Cố Tam lại cười: “Cái này bần đạo cũng không hiểu.”
“Nếu các hạ muốn biết, thì cứ đi theo bần đạo.”
Tử Hàm nhíu mày, hắn chỉ cảm thấy mình lơ lửng trên không trung, lên xuống không được. Nhưng hắn quét mắt nhìn một vòng, không thấy điệp kết, trong lòng bỗng trầm xuống mấy phần. Giống như khi rơi xuống vách đá vạn trượng, chỉ bám được một cành cây.
Trong lòng y có hắn, nhất định có hắn.
Nhưng y cũng gạt hắn vài chuyện.
Những lời đứt quãng, những lời nói gần nói xa, những hứa hẹn không dám đáp ứng ngay từ đầu.
Hồ Đồ, đến cùng thì ngươi muốn làm gì?
Đến cùng thì ngươi gạt ta, để làm gì?
Cố Tam ngược lại vẫn rất thoải mái, chỉ lo ôm cầm mà đi. Nhưng hắn đi đi rồi lại chợt xoay người cười nói: “Đúng rồi, còn chưa biết nên xưng hô với các hạ thế nào. Xin hỏi các hạ họ gì?”
Tử Hàm dừng bước. Hắn lặng im, không đáp.
Cố Tam: “Nếu các hạ không tiện, bần đạo sẽ không hỏi.”
“Không có gì không tiện — họ Cố.” Tử Hàm nói, “Bản tọa họ Cố.”