Sau khi nghe Lâm An trả lời, kiếm tu hừ lạnh, vẻ mặt bất thiện. Lâm An cầm kiếm, đáy mắt lạnh băng. Những kẻ khác sống chết mặc bây không nói lời nào.
Kiếm bia được bao quanh bởi một ao nước, ngăn cách với lớp đất sét đỏ và những vách đá gồ ghề. Màu đất đỏ rực quá mức, không biết do màu đất vốn thế, hay do vấy máu mà ra.
Tử Hàm khoanh tay, nhíu mày nhìn.
Vất vả lắm năm người mới đến được tận đây, tuyệt không phải vì tranh chấp nhất thời. Hai bên giằng co một chốc, cuối cùng cũng không xung đột nhau. Lâm An thu kiếm trước, kiếm tu kia cười lạnh, thu hồi tầm mắt. Mấy người đề phòng có biến, cẩn thận quan sát Kiếm bia, nghiên cứu xem làm sao để đạt được truyền thừa.
Ai ngờ Lâm An vẫn chẳng chút sợ sệt. Nàng phi thân qua ao nước, thậm chí còn không đi thăm dò, cũng không đi tìm Kiếm đạo của bậc tiên hiền, mà là trực tiếp rút kiếm, đối diện với Kiếm bia.
Kiếm tu mắng: “Cuồng vọng.”
Lâm An chẳng quan tâm, trường kiếm chém xuống thật mạnh —–
Khoảnh khắc mũi kiếm chạm vào bia đá, nàng rên lên một tiếng đau đớn, kinh mạch vỡ tung, máu tươi đỏ rực chảy xuống ao.
Trong nháy mắt, nước trong ao đột ngột chuyển thành màu đen, nhuộm đẫm tầng tầng lớp lớp, sau đó phát động hợp hoan.
Đất đỏ tươi, bia hoang tàn, hoa mềm dịu.
Gió nhẹ thổi qua, ánh đèn bốn phương vụt tắt. Chỉ còn lại một chùm sáng lạnh lẽo thẩm thấu qua khe đá, tựa như đêm dài vô biên, hàn nguyệt vắng vẻ.
Cố Thanh Miên: “Đây là —-”
Tử Hàm mím môi. Đôi mắt phượng nhướng lên, giọng điệu chế nhạo: “Hắn giấu hay thật.”
Cố Thanh Miên khó hiểu: “Sao lại nói vậy?”
Hỏi một đằng Tử Hàm trả lời một nẻo: “Thanh phong minh nguyệt, hàn thủy liên hoa, nhìn thiên địa bao la mà không cầu một góc.”
Đây là Kiếm quyết của Thanh Hàn quan, cũng là quan huấn. Đến nay Cố Thanh Miên cũng không biết câu này có ý gì. Nhưng khi thấy ao nước Hợp hoan hoa khai, Thanh phong lãnh nguyệt, rất nhanh cũng hiểu được.
“Ý ngươi là —-”
Kiếm trủng.
Là một khối đá của Trường Sinh cốc, thêm một kiếm tu nhất danh, một vị hoa yêu mà thành.
“Bách Kiếm trủng là do tổ tiên Thanh Hàn quan dựng nên?”
“Tổ tiên?” Tử Hàm cười nhạo: “Kiếm trủng, xuất từ tay chưởng môn đời thứ nhất của các ngươi.”
Lời này rơi xuống, như sấm trên đất bằng. Nhất thời Cố Thanh Miên không biết phải trả lời thế nào, lại nghe hắn nói: “Các đời đại chưởng môn của Thanh Hàn quan, đều có tên Thanh Hàn, ngươi không biết vì sao?”
Cố Thanh Miên thành thật lắc đầu. Cố Thanh Hà từng nhắc tới quy củ này với y, nhưng chỉ xem như vui đùa, nói làm chưởng môn thật đáng thương, vừa thanh vừa hàn, lại còn không được chết ở trên Thanh Hàn sơn.
Tử Hàm liếc mắt nhìn y: “Chưởng môn đời thứ nhất của các ngươi, vốn tên là Giang Thanh.”
“Hắn ái mộ yêu tôn Trường Sinh cốc, chủ nhân của Huyễn ảnh tàn hà — Hàn Mộc Lạc Ảnh.”
“Thanh Hàn, là chữ cuối trong tên hắn, gắn với chữ đầu tiên trong tên người kia.”
Đến nay Tử Hàm vẫn nhớ, người kia liệt tửu nhập hầu, cười to vung kiếm. Sau này bao nhiêu kiếm tu đến đi Kiếm trủng, cũng không sánh bằng Giang Thanh năm đó, kiếm vấn minh nguyệt, đồ ỷ thanh phong. (Kiếm hỏi trăng sáng, lòng hỏi gió trong.) 徒倚: băn khoăn, bồi hồi.
Bên ngoài đều nói Kiếm tu Thanh Hàn quan sinh ra đã cô tịch, nhất thế thanh hàn. Lại không biết hai chữ Thanh Hàn này không có hàm nghĩa gì đặc biệt, chẳng qua là muốn từ tên đến họ của hai người, được buộc chặt lại với nhau, đời đời kiếp kiếp không rời xa nhau mà thôi.
Kỳ thật kiếm quyết kia cũng chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt.
Có lẽ chỉ là một lời âu yếm Giang Thanh nói với Hàn Mộc Lạc Ảnh. Một vạn năm trước, nhân yêu hai giới đứt đoạn, Giang Thanh chôn xương nơi này. Nếu như Hoa yêu có thể đến đây thêm một bước, gặp nhau một lần.
Thanh phong cho y, minh nguyệt cho y, thiên địa rộng lớn thế này, một góc Giang Thanh cũng không cần, hết thảy đều cho y.
Hắn chỉ cần y.
Chỉ tiếc, Trường Sinh phong cốc, Hoa yêu sẽ không đến nhân gian nữa. Năm đó Hàn Mộc Lạc Ảnh lưu lại một hạt giống hoa ở Hoán Hoa cảnh, giữa thế gian rộng lớn, e rằng chỉ có người của Hoán Hoa cảnh, mới có thể gợi lên cảnh tượng “Hàn thủy liên hoa” này.
Mà Hoán Hoa cảnh chuyên công huyễn thuật, nào lại tới Kiếm Trủng.
Cố Thanh Miên nghiêng đầu nhìn hắn, ngữ điệu tùy ý, đánh ngang sườn: “Tiền bối biết Giang chưởng môn?”
Tử Hàm liếc mắt đã thấu: “Dừng ở đây, tiếp nữa, ngươi không nên nghe.”
Cố Thanh Miên “Ừm” một tiếng.
Tử Hàm nhìn y đầu bù tóc rối đến bực mình, vung tay cởi bỏ chùm tóc của y. Cố Thanh Miên không rõ ý hắn cho lắm, nên tùy hắn nắm tóc mình. Tử Hàm cong đầu ngón tay, một chiếc lược ngọc xuất hiện.
Ai ngờ lược ngọc vào tay, Tử Hàm dừng lại.
Lược ngọc kia là vật được Giang Thanh sử dụng khi còn sống. Năm đó hắn được tắm nước Luân hồi, sơ khai vô tri, mở mắt trông thấy người đầu tiên trên thế gian, là Giang Thanh.
Lão tặc kia chải ngược cho hắn hai búi tóc cô nương, còn chẳng biết xấu hổ mà cười: “Nhi tử, mau gọi cha nào.”
Tử Hàm hắn là ngọc yêu một giới, nào biết quy củ thế nhân ra sao? Thế là đội cái búi tóc này suốt ngàn năm.
Suốt ba ngàn năm ấy, mấy thế hệ kiếm tu nhìn thấy búi tóc này của hắn chỉ dám cười không dám nói.
Nghĩ đến đây, trên trán Tử Hàm nổi gân xanh bần bật.
Tóc đen buông xuống, triền miên quấn quýt. Năm ngón tay Tử Hàm như ngọc, mang theo ý lạnh, lướt qua bên gáy. Gom lấy mái tóc y từng chút một, dùng dây đỏ buộc lên.
Hoa dưới bờ rực rỡ.
Hợp hoan, hợp hoan, một đóa lại một đóa, tựa như nở rộ từ đáy lòng ai. Nhưng chung quy vẫn phải lụi tàn, hóa thành những cánh hoa tán loạn theo gió, từng hoa từng hoa rơi xuống người Lâm An. Máu còn đó, nhưng vết thương đã dần dần khép miệng, biến mất không còn gì.
Ngay cả sẹo cũng không.
Trăng lạnh như sương, gió mát không nói.
Đây là ngăn cách thời gian, là nhu tình lưu luyến vốn định cho người khác.
Kiếm tu thấy dị tượng xuất hiện, khinh miệt nói: “Yêu nữ.”
Lâm An gào thét: “Kiếm so với năm xưa, đoạn nhân thế vạn vật!” Tiếng hét vừa dứt, kình khí bắn ra, sóng lớn vỗ bờ, cuồng phong bạo vũ. Nàng không kiên trì được nữa, lảo đảo lui về phía sau, chống kiếm lên đất.
Nàng vẫn không để ý tới kiếm tu kia, chỉ ngẩng đầu, đã thấy trên Kiếm bia, vừa có thêm một vết cắt.
Vết kiếm cực mỏng, nhưng khiến nàng phải trừng lớn hai mắt. Bốn người đằng sau cũng không nói nên lời. Kiếm trủng ngàn năm mở một lần, ngoại trừ hai lần ngẫu nhiên, lúc khác chỉ thêm được một vệt kiếm ngân.
Nàng đã khắc xuống, vậy có nghĩa là, bốn người còn lại, hi vọng không còn lớn.
Kiếm tu kia không tin, rút kiếm ra đánh, nhưng lại bị tung lên thật mạnh, phun đầy máu.
Ba người kia cũng không đợi nữa, liên tiếp tấn công vào Kiếm bia, rồi lại lần lượt ngã xuống.
“Không! Sao thế được!” Kiếm tu kia kinh ngạc hét lên: “Yêu nữ! Ngươi dùng yêu thuật!”
Lâm An mắt điếc tai ngơ, chỉ tra kiếm vào vỏ, cung kính thi lễ với Kiếm bia đối diện.
Nàng có ngạc nhiên, nhưng cũng không vui mừng đến ngây ngất, cứ như một vệt này, vốn phải là như vậy.
“Đa tạ chư vị tiền bối chỉ điểm, vãn bối đã biết, đạo phải đi thế nào.”
Nói xong, nàng cũng chẳng thèm nhìn những đạo kiếm ngân khác, quay người bước đi.
“Ngươi, ngươi!” Kiếm tu kia lại làm thêm mấy lần, nhưng vẫn như cũ không để lại dấu vết. Nhất thời hắn khó mà tin được, hai mắt đỏ bừng, nói không lựa lời, “Phi —- Nữ nhân còn xuất đầu lộ diện, y phục xốc xếch, tỷ muội các ngươi cũng chẳng phải thứ tốt!”
Lâm An vốn lờ đi, gã kia cư nhiên dám được đằng chân lên đằng đầu.
Nhưng khi gã vừa thốt đến chữ “Muội”, bỗng nhiên Lâm An dừng lại, Trọng kiếm vung ra, hung hăng nện xuống. (kiếm của Lâm An tên Trọng kiếm)
Kiếm tu nghiêng người chợt lóe, Lâm An rút kiếm, người kiếm hợp nhất, gần như tạo thành một luồng ánh sáng, phá vỏ mà đi. Ngữ điệu kiếm tu kia cuồng vọng, cũng có chút vốn liếng để cuồng. Quay người lại chắn, đỡ lấy Trọng kiếm.
Gã ta xì một tiếng, phản thủ vi công, đâm thẳng vào mắt nàng, như muốn khoét hai mắt nàng ra.
Trường kiếm cắt qua gò má Lâm An, sâu đến lộ xương. Nàng lại không lùi bước, bộc lộ rõ sự sắc bén.
Trọng kiếm chĩa thẳng vào đối phương, gần như muốn gãy.
Tử Hàm cười lạnh: “Uổng cho thiên tư mà lòng dạ lại hẹp hòi, nóng nảy không thôi.”
“Không thành vật quý.”
“Ngược lại, sư tỷ của ngươi là một hạt giống tốt. Nàng vừa được lĩnh ngộ, nhưng chưa hiểu thấu đáo, không thể đứt ở nơi này.” Tử Hàm nói xong, thanh quang đại chấn.
Đây cũng mục đích của Giang Thanh, nên lưu hắn ở lại Kiếm Trủng.
Đột nhiên trước mắt kiếm tu kia tối sầm, nặng nề ngã xuống. Hư ảnh Tử Hàm chợt lóe, người đã xuất hiện trước Kiếm bia.
Đám người kinh hãi, vội vàng giơ kiếm. Nhưng Tử Hàm chỉ phất tay, những người khác đã bị một lực lượng vô hình đè xuống đất. Duy chỉ mình Lâm An đứng đó, cầm kiếm định chém.
“Kiếm đi như nét bút nghiêng, cứng quá sẽ gãy.” Tử Hàm chắp một tay sau lưng, ngón trỏ tay kia đỡ mũi kiếm của Lâm An, chẳng nhúc nhích, “Tiểu kiếm tu, đừng đi vào ngõ cụt.”
Tử Hàm không đánh tan quang ảnh, nên dù Cố Thanh Miên ở trong phòng cũng có thể nhìn thấy tình trạng của họ. Nhưng góc độ này ở trên Kiếm bia, Tử Hàm lại nói nhỏ, nhất thời y không nghe được gì.
Cố Thanh Miên dùng chút tò mò của mình, tiến lên, dán sát tai vào vách tường.
Sau đó y phát hiện, mình vốn không dựa vào tường được.
Ngược lại bên cạnh còn trống không.
Cái nơi quỷ này vậy mà không có tường!
Cái gọi là quang ảnh vốn kết nối trực tiếp với không gian ngoài kia!
Vì thế khi Cố Thanh Miên còn chưa kịp phản ứng, thân đã té từ trên Kiếm bia xuống. Chỉ nghe “bịch” một tiếng, eo y đập lên trên đỉnh bia, đau đến run người. Y lập tức lật lại, thì thấy mình nằm luôn trên bia, trơ mắt nhìn mọi người bên dưới đang ngẩng đầu, nhìn về phía y, sau đó thần sắc đột biến.
Lúc này đây, Tử Hàm phản ứng chậm hơn mọi người không ít. Hắn ngơ ngác hồi lâu, không thể tin mà nhìn Cố Thanh Miên, nghiến răng kèn kẹt nói: “Cố, hồ, đồ!”
Cố Thanh Miên: “Ả? Bần đạo không phải hồ đồ.”
Bần đạo chỉ là — thông minh một đời, nhất thời hồ đồ.