Hàm Bao Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ

Chương 1: Bush• Hồ Trợ giảng xui xẻo

Hồ gia có ba đứa con, tên lần lượt là Quy, Thích, Phản. Nghe nói những năm mang thai mấy anh em bọn họ Hồ ba Hồ mẹ luôn phải bôn ba bên ngoài, vô cùng muốn quay trở về nhà, vì thế tên ba đứa con mới phản ánh mong muốn của bọn họ đến vậy.

Tích cực mà nói, ba cái tên này nghe ra cũng có chút nghệ thuật, tuy rằng tên đứa thứ hai có vẻ hơi kỳ quái.

Vấn đề lớn nhất là chữ thứ hai trong tên của họ, tên đệm.

Tên đệm nhà bọn họ là dựa theo tổ huấn truyền lại, đã dùng qua nhiều đời đều không thấy có vấn đề gì, hầu như ai cũng hài lòng, nhưng mà tới đời bọn họ —— mới thành vấn đề, để lại cho bọn họ ba chữ “Bất”. Vì vậy tên đầy đủ của cả ba là: Hồ Bất Quy, Hồ Bất Thích, Hồ Bất Phản. (Hồ Bất Thích đáng thương, nếu như không có cái chữ kia, thì tên của hắn là dễ nghe nhất) Trong ngoặc là lời tác giả, chữ xám in nghiêng là chú thích của editor

Được rồi, bi kịch cái tên đối với Hồ Bất Quy và Hồ Bất Phản thì chỉ đến đó thôi, nhưng với Hồ Bất Thích thì mới chỉ bắt đầu.

Thời điểm đặt tên cho anh, Hồ ba muốn khoe khoang một chút, lục từ điển cổ ngữ tìm từ đồng nghĩa với từ “Quy”, kết quả tìm được liền hồ đồ điền luôn.

Lúc anh còn nhỏ, mỗi lần Hồ ba giải thích với anh hai hàm nghĩa tên anh ấy đều rung đùi đắc ý nói:

Thức vi, thức vi! Hồ Bất Quy?

Vi quân chi cố, hồ vi hồ trung lộ!

Thức vi, thức vi! Hồ Bất Quy?

Vi quân chi cung, hồ vi hồ nê trung!

Cho nên, thằng hai à, tên của con xuất phát từ 《 Kinh Thi • bội phong • thức vi 》, là một cái tên rất có văn hóa, rất tốt đẹp đó nha ~

“Nhưng mà trong sách nói, bài thơ này nói lên sự khốn khổ liên miên và bất bình oán hận của quần chúng nhân dân thời kỳ ấy đối với tầng lớp thống trị đồng thời bày tỏ nỗi nhớ thương với những người đã ra đi, nghe chẳng đẹp chút nào cả.” Khi đó anh hai đã biết chữ ôm sách giáo khoa nói như vậy.

Hồ ba đành phải nói vài câu lừa gạt cho qua.

Sau này, lúc giải thích nguồn gốc tên anh, Hồ ba rút kinh nghiệm không dám khoe khoang, chỉ nói tên anh đồng nghĩa với tên anh hai; còn khi giải thích tên bé út, chỉ đơn giản nói bốn chữ: Phản, cũng như Quy.

Lớn lên, tới trường, bạn học thích cười nhạo tên anh ngày càng nhiều, không thích mình bị nhiều người kêu “Không thoải mái” như vậy, anh mới phản bác: “Thích có nghĩa là về, chứ không phải là thoải mái hay không thoải mái.” Bất thư phục: Không thoải mái, đọc gần giống Bất Thích

Trẻ con thích nhất là thắc mắc, vì thế một lũ chạy đi tìm thầy giáo, thầy giáo nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc cũng tìm ra chỗ giống nhau giữa Thích và Quy:

Quy, trước đây chỉ nữ tử đã xuất giá. Nữ tử đã xuất giá vì sao lại gọi là “Quy”? 《 Dịch • tiệm 》: “Nữ quy, cát.”

Khổng Dĩnh giải nghĩa: “Nữ nhân… coi chồng là nhà, vì vậy gả đi cũng gọi là quy (trở về).”

《 Thơ • chu nam • đào yêu 》: “Người đã xuất giá (vu quy), đương nhiên là có gia thất.”

Ngoài ra, nữ tử xuất giá cũng gọi là “Thích”.

《 Khổng tước đông nam phi 》: “Bần cùng còn có nàng, mới vừa hay (thích) còn có gia môn.”

Hồ Bất Thích lúc đó mới thỏa mãn một chút. Đoạn trên là trích thơ cổ thôi, mọi người xin đừng soi gì

Biệt hiệu của Hồ Bất Thích rất nhiều:

“Không thoải mái” —— Ê! Làm gì có nha…

“Đau bụng” —— Cho dù không thoải mái cũng không nhất định là đau bụng mà!

“Nhị Hồ” —— Đáng giận, vì sao anh lại là lão nhị cơ chứ? Lão nhị: Con thứ hai trong nhà, cũng là cách gọi cái ấy ấy của đàn ông

Sau hôm nay, biệt hiệu của anh vừa mới thêm một cái —— “Gả không được”. Như ông thầy giáo giải thích ở trên, Thích là chỉ nữ tử xuất giá, nên Bất Thích bị bọn trẻ con hiểu là không xuất giá = gả không được

Anh cảm thấy: so với ‘gả không được’, ‘không thoải mái’ còn dễ nghe hơn nhiều.

Hồ Bất Thích căm hận cái tên của mình, căm hận cha già đã đặt tên ẩu tả lại còn kiên quyết không thừa nhận sai lầm kiên quyết không chịu sửa sai muốn chết, vì thế anh phản kháng xuất ngoại, sau đó, tại nơi ấy, anh tìm được hy vọng của cuộc đời mình——

Ở Mĩ quốc, không còn ai gọi anh là Hồ Bất Thích, mọi người thường gọi anh là: Bush (Bố Hi)• Hồ.

+++++

Tháng ngày sau đó của anh với cái tên Bush• Hồ trôi qua rất tốt đẹp, Hồ Bất Thích có thể coi là một nhà thực vật học, đối với hình thái học và sinh lý học của thực vật đều khá hiểu biết, từ khi còn là nghiên cứu sinh đã bắt đầu đi theo thầy hướng dẫn làm chuyên đề, vì thế sau khi tốt nghiệp cũng thuận lợi lưu lại trường làm trợ giảng.

Mỗi lần người nhà gọi điện thoại hỏi anh khi nào trở về, Hồ Bất Thích luôn che giấu đưa đẩy, năm năm trước anh lấy lý do chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, hai năm trước lại lấy lý do là chưa tốt nghiệp tiến sĩ, đến hiện tại đã trở thành bận công việc. Cho nên, người trong nhà cũng đã không còn hy vọng gì với việc anh trở về nữa, ngược lại cảm thấy hứng thú với những lý do anh bịa ra hơn.

Gần đây công việc rất thuận lợi, thời gian rảnh cũng nhiều, Hồ Bất Thích lên mạng làm quen được một người bạn, cả hai nói chuyện rất hợp, khiến Hồ Bất Thích cảm thấy cuộc sống càng thêm tốt đẹp.

Anh một lần tham gia phòng tán gẫu (chatroom) của diễn đàn những người yêu thực vật tình cờ làm quen với một người tên “Liên”, trong phòng tán gẫu rất nhiều người thích lấy tên thực vật làm ID, bởi vì Bush trong tiếng Anh có nghĩa là cây bụi, cũng là một loại thực vật, nên Hồ Bất Thích không đổi tên.

Trong một đống hoa hoa cỏ cỏ, anh liếc mắt một cái liền chú ý tới người tên Liên kia.

ID trong phòng tán gẫu luôn thích dùng avatar hình thực vật, ID mang tên thực vật gì thì thường sử dụng avatar hình thực vật đó, loại diễn đàn không chuyên như thế này, người thích hoa khá nhiều, vì thế avatar trong diễn đàn giống như trăm hoa đua nở, duy nhất chỉ có hai cái màu xanh lục, một cái có tên là Bush – cây bụi, cái còn lại chính là ID tên “Liên”.

ID kia dùng tên tiếng Trung, một đám người yêu cây đọc không hiểu chỉ có thể nhìn hình đoán chữ, nhưng nhìn đi nhìn lại cũng không ai đoán được avatar kia, một mảnh màu xanh lục rốt cuộc là thực vật gì.

Kỳ thật Hồ Bất Thích ban đầu cũng không nhận ra, thế nhưng dù anh có biết tiếng Trung, thì cũng không nhận ra được avatar kia là loại hoa sen nào —— thoạt nhìn giống một cái cây hơn, còn có dây leo, nhưng ID người kia lại là Liên. Liên hoa: Hoa sen

Từ đây trở đi, vì vài lý do mình sẽ đổi tên gọi của Liên sang tiếng anh là Lotus nha

Vì thế Hồ Bất Thích hỏi ra nghi vấn của mình, sau đó được Lotus vẫn luôn kín tiếng đáp lại rất nhanh, mới biết được, ID là tên người nọ. Hồ Bất Thích lại vì thế tiến thêm một bước thắc mắc: anh chưa từng thấy qua loại thực vật trên avatar của hắn…

Rất nhanh, hai người cùng nhau thuê phòng riêng (là chatroom nha) tán gẫu, càng nói càng thấy hợp ý, hai người trao đổi MSN, trở thành bạn trên mạng cố định.

Hiểu biết của Lotus đối với thực vật không ít hơn Hồ Bất Thích, điều này khiến cho Hồ Bất Thích có cảm giác anh không chỉ tìm thấy một người bạn tốt mà còn có được một người thầy giỏi.

Vì thế, trạch nam Hồ Bất Thích ngoại trừ vài đồng nghiệp ở sở nghiên cứu ra thì chả quen ai của chúng ta vô cùng xúc động, gần như đem hết quê quán gốc gác ra khai báo với đối phương, mỗi ngày làm cái gì, ăn cái gì, đọc sách gì, trên đường đi làm gặp chuyện gì buồn cười, tất cả đều kể hết cho người kia nghe, có đôi khi huyên thuyên nhiều đến mức anh cũng thấy ngượng ngùng, thế nhưng đối phương vẫn cười meo meo trả lời anh: “^^”.

Đúng rồi, biểu tượng cảm xúc cũng là Hồ Bất Thích dạy cho Lotus, Lotus là người nước ngoài, cả tiếng Anh và tiếng Trung, đều không thạo, vì thế Hồ Bất Thích liền dạy tất cả những gì mình biết cho đối phương, thậm chí vì không muốn đối phương cho rằng mình là một tên lạc hậu, mà đặc biệt tìm đến mấy chỗ thanh niên hay tụ tập để học một đống từ ngữ đang được giới trẻ ưu chuộng.

Thực tế Hồ Bất Thích không phải là một người thích nói chuyện, thân là anh ba lão nhị, vị trí hay cái tên đều rất xấu hổ, vì sao nói vậy, vì trong nhà anh hai là đứa được cha mẹ đặt nhiều kỳ vọng nhất, bé út thì lại là đứa được nuông chiều nhất, cho nên đứa bị kẹp giữa như anh trở thành đứa con khuyết thiếu tình yêu thương, dần dà, Hồ Bất Thích không còn thích nói chuyện nữa.

Thế nhưng sau khi quen biết Lotus, Hồ Bất Thích mới phát hiện mình hóa ra là một cái máy nói tiềm ẩn. Nhưng Lotus lại là một người rất bao dung, khiến người khác cảm thấy hắn giống như một bậc trưởng giả, hắn rộng lượng bao dung  tất cả những tật xấu của Hồ Bất Thích, chịu đựng Hồ Bất Thích dông dài, hơn nữa còn khích lệ Hồ Bất Thích nói càng nhiều càng tốt. Dần dần, địa vị của Lotus trong lòng Hồ Bất Thích đã thành không thể thay thế.

Trong khoảng thời gian bọn họ quen nhau, Hồ Bất Thích nhiều lần thay đổi avatar, anh mỗi lần tìm thấy loại thực vật mình thích, đều sẽ chụp lại đổi thành avatar để chia sẻ với Lotus, thế nhưng mỗi lần anh chụp hoa, tâm trạng của Lotus sẽ không tốt, dần dà, anh chỉ chụp cây xanh.

Cho đến một ngày, Lotus nói nhiều hơn một chữ: Tôi muốn nở ra một đóa hoa đẹp nhất, đem đến tặng cho em.

Vì thế Hồ Bất Thích liền hiểu rằng: Đại khái là cái cây của Lotus mãi vẫn không ra hoa, cho nên Lotus mới không thích nhìn cây của người khác nở hoa.

Ha ha, hóa ra người từng trải trầm ổn như Lotus cũng có lúc bụng dạ hẹp hòi như vậy, Hồ Bất Thích cảm thấy trong lòng cân bằng, đối với Lotus cũng thân thiết hơn nhiều.

Sau đó đột nhiên có một ngày, avatar của Lotus thay đổi, gốc cây Hồ Bất Thích không biết là loại gì đành cho là thực vật biến dị kia nở hoa rồi.

Đó là loại hoa Hồ Bất Thích chưa từng thấy qua, rất giống hoa sen, nhưng cánh hoa so với các loại sen thì nhiều hơn, tầng tầng lớp lớp vô cùng tự nhiên duyên dáng, đỏ tươi, xinh đẹp dị thường.

“Thích không?” Lotus luôn rất ít khi đưa câu hỏi lại phá lệ đặt dấu chấm hỏi cuối câu.

“Thích! Rất thích! Tôi từ trước tới nay chưa từng thấy qua loại hoa nào xinh đẹp như vậy…”

Đây là Hồ Bất Thích nói thật lòng, anh làm chuyên ngành nghiên cứu thực vật, cho dù là thực vật xinh đẹp hay hình thù quái dị anh cũng đều đã từng gặp qua không ít, thế nhưng anh trước nay đối với loại thực vật phổ biến và được nhiều người yêu thích nhất —— hoa —— không có nhiều hứng thú. Anh cảm thấy hoa rất nữ tính, chỉ có phụ nữ mới thích, thế nhưng hiện tại nhìn đóa hoa đang nở rộ kia, anh thực sự không thể dùng dịu dàng nữ tính để hình dung, hoa này nở thật… hiên ngang.

Đây là một loại nở rộ thực kiêu ngạo thực khoe khoang, trong hoa lệ lại ẩn ẩn cảm giác vừa khắc nghiệt vừa hào hùng của chiến tranh.

Loại cảm giác này thật quỷ dị, chỉ là một thoáng nhìn thấy đóa hoa, anh thế nhưng không thể kiềm được nghĩ như vậy.

Hồ Bất Thích nói xong, lại dán mặt vào màn hình, cẩn thận nhìn avatar của Lotus, giống như có thể ngửi được hương thơm của hoa cách một cái màn hình, “Nhất định rất thơm…”

Thì thào nói, Hồ Bất Thích lại đem suy nghĩ trong lành đánh ra.

Lotus: “^^”.

+++++

Vì thế ngày thứ ba, Hồ Bất Thích nhận được một kiện chuyển phát nhanh.

Là một bưu kiện được đóng gói vô cùng kín đáo, ký tên xong, nhìn người chuyển phát rời đi, Hồ Bất Thích cẩn thận lắc lắc bưu kiện trong tay, bên ngoài bưu kiện không đề tên người gửi, chỉ viết địa chỉ của anh.

Hồ Bất Thích xé lớp giấy gói, bên trong là một cái hộp cực kỳ hoa mỹ, vừa mở ra, anh liền biết đây là ai gửi cho mình.

“Lotus!” Hồ Bất Thích kinh hỉ kêu lên. Nhìn đóa hoa yên lặng nằm trong hộp màu sắc xinh đẹp như ráng ửng hồng trên gương mặt mỹ nhân, Hồ Bất Thích nghĩ đây là món quà khiến anh cảm thấy vui vẻ nhất từ trước tới nay!

Không giống như những người khác thấy hoa là cầm lên xem, Hồ Bất Thích thật cẩn thận quan sát “Mỹ nhân” trong hộp, sau đó nhẹ nhàng ngửi.

“Thật thơm…” Hồ Bất Thích híp mắt.

Ôm hộp đi tới trước máy vi tính, Hồ Bất Thích lập tức tìm Lotus, “Tôi nhận được quà của anh rồi! Thật sự rất thích!”

Anh là người ngay thẳng, vì thế trực tiếp biểu đạt thích thú trong lòng.

“Em thích là tốt rồi ^^.” Lotus vẫn trước sau như một mỉm cười, thế nhưng phía sau lại bỏ thêm một cái icon biểu tình thẹn thùng.

Lần đầu tiên thấy Lotus dùng loại biểu cảm này, Hồ Bất Thích nhịn không được ngồi trước màn hình máy tính cười ha ha.

“Đặt nó bên giường, lúc đi ngủ, hương của nó tốt lắm.”

Lotus tỉ mỉ lưu ý từng chuyện nhỏ một, Hồ Bất Thích nghĩ thầm người này quả nhiên lợi hại, hắn làm sao biết mình muốn đem hoa đặt ở đâu? Hơn nữa, trước khi mình nói ra đã nhắc nhở không nên làm như vậy.

“Dù sao, ý nghĩa của hoa, chính là để người yêu mến thưởng thức.”

Khi những từ này hiện ra trước mắt Hồ Bất Thích, anh liền cảm thấy khuôn mặt mình nóng một cách kỳ lạ.

Buổi tối hôm ấy, Hồ Bất Thích do dự một chút, cuối cùng vẫn làm theo lời Lotus nói—— đặt đóa hoa màu đỏ hồng trân quý bên cạnh gối đầu.

Không hiểu sao khi anh chạm vào đóa hoa mềm mại kia, Hồ Bất Thích lại cảm thấy đóa hoa trong tay bỗng run rẩy rất nhỏ, phấn hoa màu đỏ dính lên bàn tay, tựa như son. Luyến tiếc lau phấn hoa, Hồ Bất Thích cứ như vậy kéo chăn ngủ, trong mộng mùi hoa càng ngày càng đậm, cả người như bị hương thơm của hoa bao phủ, đắm chìm trong thoải mái.

Anh mộng xuân.

Trong mộng anh bị người đặt dưới thân muốn làm gì thì làm, loại khoái cảm này chân thật vô cùng, làn da của anh trở nên mẫn cảm đến mức cảm thấy chăn đệm thường ngày bỗng trở nên thô ráp, khi tỉnh lại, đệm chăn đã rối tinh rối mù.

Ngay tại lúc Hồ Bất Thích còn đang đỏ mặt, anh bỗng nhận ra, trong lòng kinh hãi: Đóa hoa màu đỏ đặt bên gối đã biến mất.

+++++

Ngày hôm sau, Lotus như bình thường hỏi Hồ Bất Thích tình hình bông hoa. Món quà quý giá như vậy, anh không thể nói với đối phương hoa đã biến mất, cho nên đành phải trả lời: Hoa tươi lắm, không bị héo, rất thơm.

Không biết có phải Lotus phát hiện ra cái gì hay không, anh cảm thấy Lotus gần đây có chút lãnh đạm, trong lời nói mang theo chút thất vọng như có như không.

Nhưng mà anh thực sự đã tìm rồi! Tìm rất cẩn thận! Một đóa hoa sao có thể tự nhiên biến mất vào không trung như vậy, anh cũng nghĩ đến tình huống có trộm lẻn vào trộm mất, nhưng khu anh ở an ninh rất tốt, trộm vặt bình thường căn bản không thể vào được, mà trộm cắp lợi hại thì không đến mức đột nhập vào nhà chỉ để trộm một đóa hoa đi?

Ngày cứ thế trôi qua trong sự áy náy của Hồ Bất Thích, đợi đến khi hai người nói chuyện khôi phục lại thân thiện như lúc trước, Hồ Bất Thích tâm tình thoải mái hơn, mới phát hiện một chuyện kỳ quái——

Anh bắt đầu hắt xì không ngừng, sau đó chảy nước mắt, cuối cùng thì làn da giống như mỏng đi ba lớp, trở nên mẫn cảm vô cùng, một sợi tóc chạm vào cũng có thể khiến anh khó chịu nửa ngày…

Triệu chứng tiếp diễn đến cái cuối tuần thứ hai, Hồ Bất Thích rốt cục xác định: Anh bị dị ứng phấn hoa.